Em Của Ngày Ấy

Chương 58: Lăn giường



Lúc xe chạy đến dưới lầu nhà Lục Tuệ thì tôi mới nhớ tới chuyện tối nay mẹ em cũng đi xem chương trình biểu diễn tốt nghiệp.

Lúc đó chúng tôi còn đang ngồi trong xe, em không muốn xuống xe, mà tôi cũng không muốn để em xuống xe.

"Mẹ em đâu?" Tôi quay đầu nhìn em: "Tối nay chị thấy bà ấy đó."

Em nghi ngờ: "Mẹ em? Chị thấy bà ấy ở đâu?"

Tôi nói: "Ở trường, bà ấy đi xem em hát đó." Tôi khó hiểu: "Em không biết?"

Em lắc đầu: "Em không biết."

Em còn nói: "Em không có nói với gia đình chuyện đêm nay em sẽ hát."

Em nói xong chúng tôi nhìn nhau đầy nặng nề, chưa đến một giây thì tôi đã hiểu được em đang nghĩ gì.

Tôi: "Không thể nào, mẹ em ở trong nhóm sao?"

Em sững sờ một lúc rồi bật cười: "Em đoán là thế."

Tôi nhướng mày.

Thật ra việc này khiến tôi rất kinh ngạc, tôi nghĩ nếu như Lục Tuệ hiện tại cũng biểu hiện rất kinh ngạc, thậm chí kêu to, thì tôi nhất định cũng sẽ phối hợp giật mình theo đó. Nhưng nhìn em bây giờ đi, dường như em chỉ ồ lên một tiếng, khiến tôi rất xấu hổ và kinh ngạc.

Mới hai giây, em liền rút khỏi sự phỏng đoán đột ngột này, rất là ổn trọng.

Thời gian còn lại chúng tôi cứ ngồi trong xe không nói gì, cũng không thể chơi gì, lại không muốn phải xuống xe, rốt cuộc thì bị một cuộc gọi của mẹ em cắt đứng trạng thái chán ngấy này.

Em bắt máy rất nhanh, chỉ tiếc tính năng của điện thoại quá tốt, cho dù trong xe yên tĩnh thì tôi cũng không nghe được mẹ em nói gì.

"Dạ ở dưới lầu... Con nghe nói tối nay mẹ cũng đi... Về rồi sao?" Em nói mấy câu thì quay đầu liếc tôi một cái: "Có thấy chị ấy... Dạ, giờ con lên lầu đây."

Sau khi cúp điện thoại, tôi mím môi mở nút an toàn cho em. "Bộp" một tiếng, em thuận tay nắm chặt mở ra.

"Về tới nhà thì nhắn cho em." Lục Tuệ nhìn tôi.

Tôi gật đầu: "Được."

Em lại cúi đầu lấy ra một phong thư rồi đưa tôi.

Tôi nhận lấy, tiện tay sờ thử: "Cái gì đây, thư tình à?"

Em: "Ừm."

Tôi nhướng mày kinh ngạc: "Thư tình thật à?"

Em gật đầu, đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào với tôi: "Em đi đây."

Em nói xong lời này thì cầm túi, mở cửa rồi xuống xe, đóng cửa, lên lầu, hành động lưu loát, rung động tâm can.

Tôi đoán em như này là đang xấu hổ.

Không vội về nhà, cũng chủ yếu là do quá hiếu kỳ, nên em vừa đi thì tôi cũng vội vàng mở thư ra, cũng mở đèn.

Giấy viết thư là cố ý chọn, màu trắng gạo, trên giấy vẽ một bông hồng màu hồng nhạt, giấy bị em cố ý xếp thành hình chữ nhật nhỏ, tỉ mỉ khéo léo lồng các góc nhọn vào.

Điều này không khỏi làm tôi nhớ đến bạn qua thư từ hồi cấp 2, không biết bây giờ cô ấy có khỏe không.

"Giản Hứa Thu:

Đã muốn viết thư tình cho chị từ rất lâu rồi, muốn nói với chị rất nhiều điều, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội thích hợp, tới tận hôm nay mới nâng bút, chợt phát hiện ra là đã không biết nên nói cái gì.

Em luôn gọi cả tên lẫn họ chị, từ 14 tuổi đến giờ vẫn vậy. Không biết chị có từng để ý không, hay là từng cảm thấy đứa con nít chưa mọc lông măng này thật thiếu lễ phép không.

Em đã từng gọi chị là chị gái, nhưng chưa từng gọi ở trước mặt chị, em biết trước giờ chị vẫn luôn coi em như là em gái, nhưng em vẫn lừa mình dối người, em luôn cảm thấy chỉ cần em không mở miệng thì vẫn có thể cứu vãn cơ hội.

Có lẽ chị không biết đâu nhỉ, gọi chị là "chị" ở trước mắt chị và gọi "chị" ở trước mặt người khác là cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Nhưng giờ thì tốt rồi, chị để em gọi chị là gì thì em cũng đồng ý hết.

Không biết em đang nói gì nữa, chị cũng biết rồi đó, em viết văn rất kém, thậm chí còn thường xuyên lạc đề.

Lá thư này cũng không có gì cả, chẳng qua là em muốn viết cho chị một lá thư mà thôi

Em vẫn chưa viết lá thư nào cho chị.

Em cũng không biết khi nào chị mới mở ra xem nữa, nhưng bây giờ mẹ em đã thỏa hiệp với em rồi, buổi tối em sẽ hát một bài, Tây Phong Thoại. Cái tên này là năm đó em thuận miệng đề nghị, sau đó được chị lấy làm tên tiệm, vì chuyện này mà khi ấy em đã vui vẻ cực kỳ lâu.

Không có nội dung cụ thể, nhưng trong từng câu chữ thì em đều yêu chị, chị cứ xem đi nhé.

Tuệ Tuệ của chị."

Tôi cứ như một người già, mượn ánh đèn yếu ớt, híp mắt xem hết lá thư này.

Có lẽ là do tình yêu của Lục Tuệ quá trọn vẹn, nên dù bức thư này không có chủ để hay nội dung gì, thậm chí là còn khó hiểu nhưng lại khiến cho cảm động hồi lâu, một cảm giác tê dại chạy thẳng từ lòng bàn chân lên trán.

Nhưng mà mấy đứa trẻ bây giờ đều viết thư tình như thế sao? Nhớ tới năm đó khi tôi thư tình, cả trang đều là hình ảnh mới gặp rồi rung động, sau đó lại hình dung như nữ thần rực rỡ sao trăng trên trời, chiếu sáng lòng tôi.

Chỉ có mấy đoạn ngắn ngủ thôi nhưng tôi lại cẩn thận đọc lại nhiều lần, cuối cùng mới tỉ mỉ xếp nó lại, nhét vào bao thư.

Trên đường trở về, tôi gọi điện thoại cho Hiểu Lê, cũng nói cho cô ấy nghe chuyện tôi và Lục Tuệ nghi ngờ việc mẹ em ở trong nhóm.

Cô ấy nói: "Cái gì?! Thật hay giả?"

Tôi cười.

Đây mới là phản ứng của người bình thường nha.

Nhưng bây giờ nhìn lại, thì tôi có vẻ tương đối chững chạc rồi.

Tôi nói: "Tao nhớ mày thường xuyên ở trong nhóm, mày tìm được mẹ em ấy không?"

Hiểu Lê ở đầu bên kia búng tay một cái rõ vang, chói tai đến mức cả xe đều vang vọng.

Hiểu Lê: "Giao cho tao!"

Nói xong cô ấy lại cười ha hả.

Hiểu Lê: "Khó trách mẹ Tuệ Tuệ lại đi tìm mày, sau khi Tuệ Tuệ quen mày thì thường xuyên show ân ái trong nhóm, ngày nào tao cũng chờ thứ tao quan tâm cập nhật hết đó." Cô ấy òa lên: "Nghĩ lại thì có hơi khó thở nha."

Hiểu Lê còn nói: "Thật ra cũng không cần tìm, nhóm của Tiểu Hòa Hòa đã đầy từ lâu rồi, mấy tháng trước đột nhiên có người rời nhóm, sau đó lại thêm một người vào, nhưng cũng không nói gì cả, mày nghĩ có phải là cô ấy không?"

Tôi gõ gõ tay lái nghĩ nghĩ.

"Có lẽ." Tôi trả lời.

Lúc về đến nhà, khi cửa đóng lớn lại trong nháy mắt, tôi nắm lấy chốt cửa thở ra một hơi dài, đột nhiên nở nụ cười.

Cười mấy giây, lại cảm thấy mình rất ngu ngốc nên ho hai tiếng rồi không cười nữa, nhưng mới thu được hai giây lại bật cười.

Biểu diễn trong không khí gần một phút thì rốt cuộc tôi cũng tỏ ý cảm ơn người xem, đổi giày vào nhà.

Không thể không thừa nhận, tôi thật sự rất vui vẻ, hành động đó của Lục Tuệ khiến tôi đã khỏi hết bệnh trong một tháng nay.

Tắm rửa xong thì tôi soi gương một tý, cảm thấy mình hơi gầy đi, còn có hơi tiều tụy, thậm chí xấu đi.

Lục Tuệ đang tuổi xuân tươi đẹp, đột nhiên tôi có hơi hoảng loạn.

Hoảng loạn xong thì tôi lại cười khổ một tiếng, nhân loại thật sự rất thích tìm chuyện sầu não cho mình mà, rõ ràng là Lục Tuệ không chê bai tôi một chút nào.

Nói thì nói nói như vậy, nhưng đến đêm thì tôi vẫn nhịn không được mà mở điện thoại ra.

Camera trước đúng là không phải đồ cho con người dùng mà, tức đến mức tôi muốn đập điện thoại luôn đấy.

Thế là tôi lại nhịn không được nhắn tin cho Lục Tuệ.

Tôi: Ngủ chưa?

Em trả lời rất nhanh: Vẫn chưa

Tôi hỏi em: Tối nay mẹ em có nói gì với em không?

Tuệ Tuệ: Khen em hát vài câu

Tuệ Tuệ: Chuyện khác thì không có

Tuệ Tuệ: Còn nói nhắc chuyện chúng ta đi ăn cơm tối

Tuệ Tuệ: Không có

Tôi: Tốt

Tôi cắn cắn môi, lại viết: Hình như chị sắp 31 tuổi rồi

Tuệ Tuệ: Còn mấy tháng nữa

Ta: Em mới 22 à

Tuệ Tuệ: Sao vậy?

Tuệ Tuệ: Sợ mình già?

Tôi: Đúng vậy

Tuệ Tuệ: Không già

Tuệ Tuệ: Chỉ lớn hơn một xíu thôi mà

Tuệ Tuệ: Chỉ hơn em 8 tuổi thôi

Tôi:???

Tôi: Đồng nghiệp ra sao?

Tuệ Tuệ: Được ạ

Tuệ Tuệ: Không hề nhận ra là chị sắp 31 luôn

Tuệ Tuệ: Mà 31 cũng đâu tính là già

Tuệ Tuệ: Chị ăn nhiều hơn béo lên thì sẽ càng trẻ đó, biết không?

Chậc chậc, tôi thừa nhận, tôi chỉ muốn nhận được vài câu an ủi từ Lục Tuệ thôi, để cho tâm hồn tôi được an ủi, tôi biết là em sẽ an ủi tôi mà.

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Nhìn tôi đi, người vì yêu mà cười ngây ngô ngu ngốc.

Lục Tuệ hại tôi thảm quá mà.

Hiểu Lê làm việc từ trước đến nay luôn đáng tin cậy, buổi tối trước khi ngủ thì cô ấy nói với tôi người mới kia đúng là mẹ Tuệ Tuệ, cô ấy còn nói việc này cho Lục Tuệ.

"Tuệ Tuệ nói với tao là chị Hiểu Lê cực khổ rồi đó nha."

Cô ấy nói xong thì đột nhiên dùng gió nói vào micro, hỏi tôi: "Hứa Thu, chắc bây giờ Tuệ Tuệ không nằm cạnh mày đâu nhỉ?"

Tôi đùa lại: "Đúng rồi đó."

Hiểu Lê hít vào một hơi: "Em ấy sẽ không đang đè mày đấy chứ?"

Tôi: "..."

Ta: "Tao nói nè, cả ngày mày suy nghĩ gì không thế?"

Hiểu Lê ở bên kia điên cuồng cười haha.

Có lẽ là do tháng nay tôi thất tình nên cô ấy ngại nhắc đến Lục Tuệ ở trước mặt tôi, nhưng lại khiến cho cô ấy nhịn gần chết, có mở đầu vừa rồi nên cô ấy bắt đầu điên cuồng phỉ nhổ tôi.

"Hứa Thu, tao thật không ngờ là mày lại nằm dưới đó."

"Mày lớn hơn Lục Tuệ tận 8 tuổi đó, tại sao lại bị đè vậy?"

"Tao vẫn luôn cố chấp mày là là công, mà nhìn sơ qua hai đứa thì mày cũng công mà, sao lên đến giường lại mày lại thay đổi vậy."

"Ha ha ha ha ha ha ha."

Tôi: "..."

Tôi nói: "Dì à, ai nói với dì là cháu thụ? Cháu cũng công qua rồi đấy."

Cô ấy hạ tiếng cười xuống, lại tăng lên lại.

"Công qua ha ha ha ha ha ha ha tốt tốt tốt."

Tôi không biết mình đã kết thúc cuộc gọi này thế nào nữa, mà đáng sợ là tiếng cười của Hiểu Lê vẫn tiếp tục đi vào giấc mơ của tôi

Hôm sau tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tôi cầm lên nhìn, là Lục Tuệ gửi tin nhắn cho tôi.

Lục Tuệ: Em đang đứng trước nhà

Lục Tuệ: Mở cửa

Lục Tuệ: Chị còn đang ngủ sao

Tôi híp mắt mắt nhìn thời gian, sáu giờ ba mươi.

Tôi còn tính nhắn lại cho em thì cửa phòng tôi đột nhiên bị mở ra.

Có lẽ là xuất hiện ảo giác, tôi nhìn thấy Lục Tuệ đứng ở cửa, khoác trên mình ánh sáng, trong tay cầm gậy ma pháp và thẻ bài ma thuật, trên thẻ bài còn phát ra ánh sáng màu trắng nữa.

Mỹ nữ Tuệ nói câu đầu tiên trong buổi sáng với tôi: "Chào buổi sáng."

Ánh sáng chẳng qua là ánh mặt trời, gậy mà pháp là dù, mà thẻ bài ma thuật lại là điện thoại, mọi thứ trở lại hiện thực, em vẫn là Tuệ Tuệ của tôi.

Tôi ngoắc tay bảo em tới đây.

Tôi: "Sớm vậy."

Em nói: "Em muốn ăn bữa sáng cho chị làm."

Tôi "Ừ" một tiếng, mắt nhìn cây dù của em: "Trời mưa à? Sao lại mang dù vào phòng chị."

Em nói: "Không có, nhưng hơi âm u, em sợ trời mưa."

Tôi "Ừm" một tiếng, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

Em nói: "Ăn chị."

Tôi lập tức mở mắt ra, thấy em đã mở đèn đầu giường lên, tôi bật cười rồi kéo tay em, thực hiện một loạt hành động đè em xuống dưới thân tôi.

Lục Tuệ mặt mày cong cong, cũng không muốn trốn.

Tôi cười: "Quyến rũ quá nha."

Cuối cùng Lục Tuệ cũng không nói cho tôi biết là ăn gì, em để tôi lấy cho em một bộ đồ ngủ, sau khi em thay xong thì trực tiếp trèo lên giường nằm cùng tôi.

Tới sớm như vậy thì nhất định em cũng buồn ngủ, không lâu sau thì em gối đầu lên tay tôi rồi nhắm mắt lại.

Ngược lại thì tôi bị chọc tới mức không phân nam bắc, nên không ngủ được, chỉ có thể trợn tròn hai mắt mà nằm, suy nghĩ nên nấu gì cho bữa sáng.

Cũng không biết ngủ như nào nữa, tỉnh lại lần nữa cũng lại là vì Lục Tuệ.

Nói ra thì sợ sắc đến mấy người.

Em ghé vào người tôi rồi cắn một cái.

Còn cắn chỗ nào ấy à, các bạn chỉ cần nghĩ đến chỗ sẽ cắn khi có dục vọng thì sẽ đoán được thôi.

Vậy bạn có hiểu cảm giác này không?

Đang lúc mơ màng thì đột nhiên bị kích thích, thần kinh căng cứng đến cực hạn, cũng tê dại đến cực hạn.

Những việc này xảy ra chỉ hơn kém nhau một giây thôi

Thế là suýt chút nữa bị chuột rút...

Nhưng tôi cũng rất ngại làm ngay khi vừa ngủ dậy mà không đánh răng rửa mặt. Lục Tuệ cũng không vội, em chờ tôi thong thả rửa mặt, thong thả đi ra ra, sau khi thong thả lên giường thì chúng tôi thong thả hôn.

Vì vậy chúng tôi ở trên giường, thong thả chậm rãi...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv