“Vĩ Phong, cậu phải chú ý tránh chạm mặt Andrew, ông ta chính là vấn đề lớn nhất hôm nay.” - Thiệu Huy không quên dặn dò anh.
“Tôi biết rồi, tôi thật sự không muốn xung đột vì với ông ta cả, chỉ có ông ta là phải giết tôi cho bằng được.” - Vĩ Phong cười nhạt nói.
Khả Hân và Anju bước vào thang máy chuẩn bị lên hội trường, Henry vẫn đang bế Anju trên tay, cậu giống như có điều muốn nói với cô nhưng vẫn luôn không biết mở miệng thế nào.
“Cảm ơn cậu, thời gian qua cậu cũng chăm sóc hai mẹ con tôi rất nhiều” - Cuối cùng cô lại là người mở lời trước, cô tiếp xúc với Henry không nhiều, nhưng cô biết Henry vẫn luôn âm thầm đứng về phía mẹ con cô.
“Đừng cảm ơn tôi, tôi không giúp gì cả. Con đường phía trước còn rất dài, hy vọng hai mẹ con bình an.”
Cửa thang máy mở ra, Henry đặt Anju xuống để con bé nắm tay mẹ cùng nhau bước vào hội trường. Henry khẽ thở ra, việc cậu nên làm hay không nên làm, cậu đều đã làm cả rồi.
Khả Hân và Anju ngay lập tức nhận được sự chú ý của tất cả mọi người ở bữa tiệc, ánh đèn từ trên cao cũng chiếu rọi vào hai người. Lâm Vĩ Phong siết chặt hai tay, anh muốn lao ra ôm lấy hai mẹ con ngay lúc này.
Nhưng người bước đến bế Anju không phải anh, cũng không phải David mà là Andrew. Cả người Lâm Vĩ Phong giống như một cái cây bị chôn xuống tại chỗ, người đàn ông đó chính là nguyên nhân của tất cả bi kịch mà anh phải trải qua. So với tức giận và căm hận, anh cảm thấy hoang mang hơn, ông ta trông rất quen, anh đã từng thấy ông ta trước đây.
Không phải là gặp trực tiếp như thế này mà là trong một bức ảnh, bức ảnh mẹ anh đặt ở trong hộp nhạc của bà. Bà thường lấy cho anh xem và nói đó là một người rất quan trọng. Các giác quan của anh lúc này giống Lâm Vĩ Phong lúc này giống như không còn thuộc về chính anh, ông không nghe thấy gì nữa, trước mắt cũng không còn rõ ràng.
“Vĩ Phong, Vĩ Phong, cậu làm sao vậy?” - Thiệu Huy lay lay cánh tay anh khi nhận ra điều bất thường.
Lâm Vĩ Phong nhìn chằm chằm Andrew bế Khả Vĩ đi lên sân khấu, con bé thân thiết ôm lấy cổ ông ta, hai người thật sự rất giống ông nội với cháu gái. Khả Hân miễn cưỡng đi bên cạnh, ánh mắt cô luôn nhìn khắp nơi để tìm kiếm anh.
“Vĩ Phong, cậu đừng kích động”
“Tôi không kích động” - Giọng nói của anh giống như lạnh lẽo vô cùng - “Tôi đang tỉnh táo hơn bao giờ hết.”
Khả Hân cũng cuối cùng tìm thấy Vĩ Phong, hai mắt cô long lanh nhìn anh, anh cũng gật đầu với cô. Mặc dù khoảng cách giữa bọn họ cũng khá xa nhưng đến cô cũng nhận ra anh đang không ổn. Khả Hân phát hiện ánh mắt của anh đang tập trung vào Andrew và Khả Vĩ.
“Giống quá..” - Cô cắn chặt môi nói thầm, cô đã từng thoáng cảm thấy con bé có nét giống Andrew nhưng bây giờ cô biết người giống ông ta thật ra là Vĩ Phong.