Anna nói chuyện với Khả Hân xong thì ra xe cùng David trước, Khả Hân vốn nghĩ mình và con gái sẽ đi cùng Andrew nhưng có người báo lại là Andrew đã rời khỏi biệt thự từ sáng sớm. Không đi cùng ông ta cũng giúp cô thấy khá thoải mái nhưng việc không đoán được ông ta đang ở đây, định làm gì lại khiến cô thêm phần căng thẳng.
“Henry, lâu rồi không thấy cậu.” - Khả Hân bất ngờ khi nhìn thấy Henry bước từ cổng vào.
Advertisement
Henry gật đầu cười với cô, tiến tới nhấc bổng Anju lên:
“Hôm nay chú sẽ hộ tống công chúa đi dự tiệc nhé.”
Khả Hân và Anju cùng Henry cùng đi, ngay khi Henry vừa khởi động thì những chiếc xe của vệ sĩ xung quanh cũng lăn bánh theo. Xem ra David vẫn muốn đảm bảo chắc chắn rằng Khả Hân và Anju sẽ đến được bữa tiệc, thật ra Khả Hân vẫn không biết kế hoạch giải cứu hai mẹ con là như thế nào, cô không biết bọn họ sẽ hành động ngay trên đường đi hay là trong bữa tiệc.
“Tôi nghe David nói là gần đây cậu rất bận, tôi còn tưởng cậu không đến dự sinh nhật con bé” - Khả Hân tìm chuyện để nói để bản thân bình tĩnh hơn.
“Sao có thể chứ? Tôi cũng tính là chủ của Anju mà” - Henry cười đáp - “Tôi đưa hai người từ bệnh viện về biệt thự, bây giờ rời đi cũng nên là tôi tiễn.”
Khả Hân mím môi không đáp, xem ra đến cả Henry cũng biết ngày hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra. Trong lòng cô cũng thầm thở phào, ít nhất thái độ của Henry cũng giống như David, đều không có ý ngăn cản cô và Anju rời khỏi đây.
Bữa tiệc sớm đã bắt đầu từ ngay dưới sảnh của tòa tháp đã có không ít người mặc vest điều phối an ninh trật tự. Bất kỳ ai muốn lên ra vào tòa tháp ngày hôm nay đều phải xác
minh thân phận, đặc biệt là những ai muốn đi thang máy lên hội trường đều cần có thiệp mời.
Anna chưa bao giờ đến dự một bữa tiệc có quy mô lớn đến như vậy, cô còn gặp gỡ được không ít nhân vật chỉ thấy trên tivi. Anna nhìn David cười nói xã giao đứng bên cạnh, rốt cuộc cô đã dây vào người như thế nào vậy? Hoàng Thiệu Huy mà cô biết có lẽ cũng không chỉ là một người kinh doanh trong lĩnh vực giải trí bình thường.
“Chán lắm sao?” - David nghiêng đầu nói thầm.
2
“Tôi cười đến cơ hàm mỏi cả rồi” - Anna vừa nói xong lại có một người đi ngang gật đầu với bọn họ, khiến cô phải cười đáp lễ.
“Những người đó bình thường còn chẳng chịu xuất đầu lộ diện đâu, cười với bọn họ một chút cô sẽ không thiệt.”
“Tôi nghĩ mình cũng không có việc gì cần nhờ đến bọn họ.” - Anna bĩu môi, cô chỉ muốn làm tốt vai trò bác sĩ của mình.
David đưa cho cô một ly sâm panh, nhàn nhạt nói:
“Nhưng bọn họ có lẽ sẽ nhờ đến cô, vì cô đi cạnh tôi”
Anna không muốn đôi co với David nữa, nhận ly sâm panh nhấp một ngụm, vừa ngẩng đầu lên có đã thấy Thiệu Huy đang nhìn mình. Cô cũng đoán được sẽ gặp Thiệu Huy ở đây nhưng mà dù chuẩn bị trước thì lòng vẫn không thể nhẹ tênh như không có gì. Bây giờ thì cô cũng tin câu nói, còn đau khi thấy nhau là còn thương.
Anna đặt ly sâm panh xuống, chủ động khoác tay David nói:
“Hôm nay tôi sẽ luôn theo sát anh, anh cứ nhắm một mắt mở một mắt đi.”
“Cô muốn lấy tôi làm lá chắn thì đúng hơn.”
“Vậy anh có muốn không?” - Anna nhướn mày.
“Được làm lá chắn cho quý cô xinh đẹp đây là vinh hạnh của tôi” - David lắc đầu cười, vòng tay qua ôm lấy eo cô cùng đi chào hỏi khách vừa đến.
Lâm Vĩ Phong nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh Hoàng Thiệu Huy, anh biết cậu khó chịu nhưng chỉ có thể vỗ vỗ vai mấy cái an ủi.
“Đừng lo cho tôi, hôm nay cậu chỉ cần tập trung vào Khả Hân và con gái là được.”
Lâm Vĩ Phong khẽ nhíu mày liếc nhìn đồng hồ, người nên có mặt nhất tại sao đến giờ vẫn chưa đến.