Henry im lặng chờ đợi David nói tiếp, đối với những chuyện yêu đương trước giờ Henry đều như người ngoài cuộc. Có lẽ đã chứng kiến quá nhiều người đi trước nhận lấy kết cục thảm hại, ngay cả David đang ngồi bên cạnh cũng chưa chắc sẽ tốt hơn là bao.
“Xuất phát điểm là vì Anju, tôi thương con bé, cảm thấy có mối liên kết với con bé vậy nên tôi cũng không cầm lòng được quan tâm săn sóc cả Khả Hân. Tôi muốn giữ Anju bên cạnh mình, muốn có một gia đình thuộc về mình nên mới ngộ nhận tình cảm dành cho Khả Hân.”
Advertisement
Henry nghe David nói xong liền bày ra vẻ mặt bây giờ anh mới nhận ra thì hơi muộn đó.
“Giờ anh tính sao? Định để bọn họ toại nguyện thật à?”
“Cậu không muốn sao?” - David đặt lại câu hỏi cho Henry.
“Tôi không có thù hận sâu nặng với Lâm Vĩ Phong, cũng chưa từng đối đầu trực diện, tôi chỉ làm theo lệnh của ngài ấy mà thôi nên không có muốn hay không”
“Thật sự không thì sao?” - David cười nhạt - “Tuyết Dung vẫn còn chưa rõ sống chết.”
Bàn tay cầm ly rượu của Henry hơi siết chặt, cậu nâng ly lên uống cạn rồi
nói:
“Anh tự xử lý đi, thời gian tới tôi có việc rồi, chắc anh không thấy tôi một thời gian đâu.”
“Sinh nhật của Anju sắp tới rồi, cậu không giúp tôi chuẩn bị sao?”
Henry nheo mắt nhìn David, không mặn không nhạt hỏi:
“Anh thật sự muốn tôi giúp hả? Cho tôi xin đi, anh định làm gì lòng anh tự rõ, tôi không muốn can dự vào.”
Henry nói xong thì rời đi để một mình David ở lại đó. David vươn tay cầm lấy chai rượu định rót cho mình một ly nữa thì bên tai đã nghe thấy tiếng ho không hài lòng của Anna.
“Chưa cắt chỉ mà dám uống rượu mạnh, anh là người đầu tiên tôi thấy.”
“Không uống nữa.” - David ngoan ngoãn đặt chai rượu xuống.
Anna đi đến cầm chai rượu và cả hai rượu trên bàn đưa cho người làm mang cất đi.
“Tôi không có ý nghe lén nhưng việc tổ chức sinh nhật cho Anju là sao vậy? Anh định bày trò gì nữa?”
“Sao tôi làm gì cô cứ vẫn nghĩ là tôi làm chuyện xấu vậy?”
“Anh đã từng làm chuyện tốt à?” - Anna nhướn mày hỏi.
David gật đầu, chịu thua, đúng là loại người như anh ta dù có cố làm chuyện tốt đến như nào cũng không che lắp được mấy chuyện xấu.
“Khi nào sắp xếp xong tôi sẽ nói với cô, là sự kiện có thể giải thoát tất cả chúng ta.”
“Được rồi, ngủ sớm đi, sáng mai tôi giúp anh thay băng”
Anna nói xong thì xoay người rời đi đột nhiên David ở phía sau trầm giọng nói:
“Tôi không yêu Khả Hân, cô nói đúng, tôi không yêu cô ấy.”
Anna xem như đã nghe thấy nhưng cô không muốn bình luận gì thêm, bước tiếp về phòng của mình.
David khẽ thở ra một hơi, anh ta sớm biết Anna sẽ không đáp lại gì nhưng anh ta chỉ muốn nói ra thôi. Dù sao không còn lấn cấn chuyện của Khả Hân nữa, anh ta thấy lòng cũng dễ chịu hơn.