Lâm Vĩ Thành vội vàng xuống cầu thang gặp Bạch Mai nhưng ngoài cô ra thì anh cũng lại nhìn thấy người không muốn gặp nhất, Dương Trạch Dương Trạch nhìn sắc mặt không tốt của Vĩ Thành thì lại cười tươi như hoa, còn cố tình lên tiếng trước giải thích:
“Em có hẹn với Bạch Mai, cô ấy nói có hẹn qua kiểm tra cho anh nên em đi cùng luôn.”
Dương Trạch tự nhiên ôm lấy vai Bạch Mai, dịu dàng nói:
Advertisement
“Em và anh Vĩ Thành lên phòng kiểm tra đi, anh đợi ở đây, đừng lâu quá nhé.”
Lâm Vĩ Thành nhìn chằm chằm vào bàn tay ở trên vai của Bạch Mai, nhìn đến muốn xuyên thủng nó. Dương Trạch tất nhiên nhận ra điều đó, càng thêm cố tình nghiêng đầu nói nhỏ vào tai của Bạch Mai, chỉ đủ để hai người nghe thấy.
“Cô và anh Vũ Thành mau nói cho rõ đi, tôi thấy anh ấy sắp đánh tôi đến nơi rồi.”
Bạch Mai không nhịn được bật cười VỖ VỖ mấy cái vào người của Dương Trạch, hành động của hai người rơi vào trong mắt của Lâm Vĩ Thành lại giống như một đôi tình nhân đang ngọt ngào.
“Mau kiểm tra thôi.” - Lâm Vĩ Thành đi thẳng đến bắt lấy cánh tay của Bạch Mai kéo thẳng lên lầu.
“Hiếm khi đại thiếu gia tỏ ra nóng tính như vậy.” - Quản gia Thuận cảm thán.
Dương Trạch tự dưng thấy lạnh lạnh sống lưng nói:
“Chắc anh ấy không nóng đến mức sẽ đánh tôi thật chứ?”
“Ai bảo cậu diễn sâu quả làm gì?”
sức khỏe của Lâm Vĩ Thành gần như không cần đến Bạch Mai theo dõi nữa, anh chỉ cần uống thuốc và tái khám định kỳ là được.
“Những công tác kiểm tra này không cần thiết nữa, anh đã thích ứng hoàn toàn rồi. Một lát tôi để lại đơn thuốc, khi dùng hết anh cứ đi lấy ở bệnh viện là được.”
Lâm Vĩ Thành ngẩn ra, ý của cô chẳng khác nào nói sau này cô không đến đây nữa.
“Cô và Dương Trạch... có quan hệ gì vậy?”
Bạch Mai khẽ cong môi, giả vờ nói:
“Chuyện riêng tư của bác sĩ, bệnh nhân không nên biết thì hơn.”
Lúc này Bạch Mai đang kiểm tra tình trạng da ở mặt cho Vĩ Thành, lúc cô chạm vào má anh đột nhiên Vĩ Thành giữ chặt tay cô ở đó không buông.
“Nếu tôi muốn biết thì sao?”
Bạch Mai nhìn thẳng vào mắt Vĩ Thành, không hề trốn tránh nói:
“Vậy anh và tôi có quan hệ gì?”
Lâm Vĩ Thành giống như bị dồn vào chân tường, anh sợ nếu để vụt mất cơ hội này nữa rất có thể người trước mặt sẽ bị người ta cướp mất.
“Anh là người trong lòng em”
Trái tim của Bạch Mai bởi vì câu nói này mà mềm nhũn ra, cô vội rút tay lại nhìn anh với ánh mắt mong manh khó tả.
“Anh luôn biết em thích anh, anh cũng luôn giả vờ như không thấy. Anh ỷ vào việc anh là người trong lòng em mà nghĩ rằng em sẽ không bao giờ rời khỏi anh. Khi anh nhận ra sắp mất em rồi thì mới cuốn cuồng lên muốn giữ em lại, anh đã tự hỏi mình chưa, anh quen với sự có mặt của em hay anh thật lòng thích em.”
“Bạch Mai, anh thích em” - Lâm Vĩ Thành không chút do dự nói.
“Còn Lý Tuyết Dung thì sao? Anh thích em nhưng anh yêu cô ta, đúng chứ?”
Lâm Vĩ Thành nghẹn họng, Bạch Mai quá thông minh đến biết anh có nói dối hay không vậy nên lúc này anh chẳng thể biện hộ gì cho chính mình. Anh thích cô, đó là chuyện chắc chắn, nếu không anh đã không thấy khó chịu như vậy khi Dương Trạch và cô thân mật. Nhưng anh cũng không thể phủ nhận, anh vẫn chưa thể xóa bỏ hoàn toàn hình bóng của Tuyết Dung.
“Cho anh thời gian, anh nhất sẽ không để em phải đau lòng nữa.”
“Vậy anh hãy tự sắp xếp lòng mình cho thật tốt trước khi lần nữa nói thích một ai đó” - Bạch
Mai nói xong thì mở cửa bước khỏi phòng, đi một mạch xuống cầu thang.