Hoàng Thiệu Huy sau khi biết tin người Lâm Vĩ Phong gặp hôm nay là Khả Hân thì chỉ có thể bày ra vẻ mặt ngơ ngác. Cậu ta không thể hiểu nổi mấy người này rốt cuộc còn tính bày trò chơi nhau đến bao giờ.
“Khả Hân nói gì với cậu? Hai người vẫn... vẫn mặn nồng chứ?"
Advertisement
Thiệu Huy vừa dứt câu đã nhận ngay một cái liếc không chút thiện cảm của Vĩ Phong. Người hỏi câu này khác nào đang có ý nói tình cảm vợ chồng bọn họ suốt thời gian qua đang có nguy cơ lung lay.
“Mọi chuyện vẫn ổn..” - Lâm Vĩ Phong khẽ mỉm cười nhớ lại ánh mắt tràn ngập yêu thương khi ấy của cô - “Nhưng muốn cứu mẹ con cô ấy ra lại khó khăn thêm”.
“David đang nghĩ cái quái gì vậy? Để Khả Hân gặp cậu xong rồi hết chuyện à?”
“David chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột để dày vò tôi thôi, tôi vẫn chịu được” - Lâm Vĩ Phong cười nhạt nói.
Sau khi trở về suy nghĩ cẩn thận lại, Vĩ Phong nhanh chóng hiểu ra ý đồ của David, anh ta muốn anh trải qua cảm giác muốn mà không thể có được. Người ở ngay trước mắt mình nhưng không thể nào chạm được, so với việc không thể nhìn thấy Khả Hân thì làm như vậy càng khiến Vĩ Phong đau đớn hơn.
“Thật sự là chịu được hả?”
“Thèm đánh” - Vĩ Phong nhướn mày hỏi.
Thiệu Huy ngay lập tức lắc đầu lùi về sau mấy bước, cậu có thể nhận ra Vĩ Phong lạc quan hơn rất nhiều sau khi gặp Khả Hân nhiều, giống như được tiếp thêm sức mạnh tình yêu trong truyền thuyết vậy. Thiệu Huy lại nghĩ đến chuyện của mình, rõ ràng vấn đề của cậu và Anna bé tẹo so với Vĩ Phong và Khả Hân.
Thiệu Huy nghĩ xong liền hành động ngay, lại lái xe đến trường tìm Anna, đợi hơn nửa ngày mới biết cô đang cùng giáo sư đến bệnh viện. Thiệu Huy cũng không từ bỏ lại chạy đến bệnh viện tìm, lần này may mắn đã gặp được Anna rồi nhưng cô lại xem như không quen cậu, cứ vậy mà đi lướt qua.
Nếu là người khác có lẽ sẽ buồn bã ra về nhưng Thiệu Huy tự nhận ở phương diện "mặt dày” thì mình không thua kém ai. Cậu đi theo Anna nhưng không tiến lại gần, chỉ đứng ở một góc nhìn cô mà thôi.
“Cho em 30 phút, ra nói chuyện với anh ta đi.” - Giáo sư lắc đầu cười nói với Anna, giáo sư đã thấy Thiệu Huy tìm Anna mấy lần rồi, xem ra cũng là một người si tình,
“Không cần đầu ạ” - Anna khẽ lắc đầu.
“Dù sao em cũng nên ra nói anh ta về đi, đây là bệnh viện, người không có bệnh không nên ở đây”.
Anna gật đầu, xoay người đi về phía của Thiệu Huy.
“Em nghĩ mình đã nói rất rõ ràng rồi, anh còn tìm em để làm gì?”
“Anh cũng không biết mình tìm em để làm gì nữa, anh chỉ muốn nhìn thấy em thôi.” - Thiệu Huy không hy vọng xa vời Anna có thể tha thứ cho mình.
"Anh về đi, đây là bệnh viện không phải chỗ để chúng ta diễn phim tình cảm.”
Anna nói xong thì xoay người quay lại chỗ giáo sư đang đứng, Anna không phải nhẫn tâm mà là cô sợ nếu mình không đủ lạnh lùng thì Thiệu Huy sẽ còn nuôi hy vọng. Cô hiểu rõ Thiệu Huy và cô gặp gỡ nhau tất cả đều vì chuyện của Khả Hân, đợi khi Khả Hân đoàn tụ cùng Vĩ Phong rồi, cậu cũng sẽ rời Canada, dù có tiếp tục dây dưa cũng không có kết quả.
Lâm Vĩ Phong dựa vào thông tin ít ỏi mà Khả Hân cung cấp gửi về cho Vĩ Thành điều tra, rốt cuộc người đàn ông tên Andrew này có thù oán gì với nhà họ Lâm.
“Lúc cha còn sống chưa từng nghe cha nhắc ông ta.” - Vũ Thành nói qua điện thoại.
Lâm Vĩ Phong sau khi trưởng thành hầu như không còn bất kỳ liên hệ nào với cha của mình nữa, sau khi ông ta qua đời vì Vũ Thành mà Lâm Vĩ Phong mới quay về căn nhà đó. Đối với chuyện đời trước anh chỉ có thể nhờ vào anh trai tìm hiểu.
“Có thể ông ta cũng quen biết mẹ em.”
“Em yên tâm, anh sẽ cho người điều tra ngay”
Lâm Vĩ Thành vốn còn muốn hỏi thêm mấy câu nhưng quản gia Thuận đã đến bên cạnh thông báo Bạch Mai vừa mới đến. Lâm Vĩ Phong cũng nghe được giọng nói của quản gia, cười đáp:
“Có thời gian chúng ta lại nói tiếp, anh đừng để cô ấy đợi.”