Sau khi Lâm Vĩ Thành và Bạch Mai đã sang đến bên phía Lâm Vĩ Phong, anh mới có thể tập trung toàn bộ ánh mắt về phía Khả Hân. Lâm Vĩ Thành nhìn em trai của mình, một cái nhìn chứa hàng vạn từ ngữ không thể thoát ra thành lời.
Có một người em trai đối xử với mình như vậy, bao năm qua Lâm Vĩ Thành có làm chuyện gì cho Vĩ Phong cũng xứng đáng. Nhưng anh cũng tức giận em trai, đến phút cuối vẫn không nghĩ cho bản thân mình, nghĩ cho hạnh phúc sau này mà lại đi đổi cho một phế nhân không có chút sức sống nào như anh.
“Bạch Mai, chăm sóc anh ấy.” - Lâm Vĩ Phong không nhìn Vĩ Thành, anh biết lúc này có thể tin tưởng ai.
Bạch Mai gật đầu đã biết, sau đó đích thân Dương Trạch đưa Lâm Vĩ Thành và Bạch Mai ra xe, giữ an toàn cho hai người.
Mối lo lớn nhất của Lâm Vĩ Phong không còn nữa, giờ đây anh có thể hoàn toàn tập về phía Khả Hân:
“David, tôi sẽ tình nguyện để anh bắt giữ, thả Khả Hân ra đi.”
David vốn định lên tiếng đồng ý, anh ta cũng không muốn uy hiếp một người phụ nữ nhưng Lý Tuyết Dung chính là biến số mà tất cả mọi người đều không ngờ đến. Cô ta kéo Khả Hân sang một bên, cách xa David và Lâm Vĩ Phong, họng súng bằng thép lạnh lẽo vẫn chĩa thẳng vào thái dương cô.
David cảm thấy có chút đau đầu, đối với đứa em gái xấu xa này anh ta cũng thật sự hết cách rồi. Nếu biết ngay từ đầu cô ta sẽ không chịu ngồi yên như vậy, anh ta nên đóng gói Lý Tuyết Dung về Canada.
“Tuyết Dung, đủ rồi, thả cô ta ra, anh cần Lâm Vĩ Phong.” - David gằn giọng.
Advertisement
“Lý Tuyết Dung, nếu cô dám làm hại cô ấy, tôi nhất định sẽ giết cô ngay tại đây.” - Lâm Vĩ Phong ở bên này cũng như ngồi trên đống lửa.
Lý Tuyết Dung ngược lại vẫn rất khoan thai, hôm nay đến đây cô ta cũng không định sẽ bình an trở ra.
“Nếu anh lo cho cô ta như vậy thì tại sao không chọn cô ta? Anh chọn Lâm Vĩ Thành thì đã tự hiểu trong lòng là cô ta sẽ phải chết rồi.”
“Lý Tuyết Dung!” - Lâm Vĩ Phong gầm lên, anh không suy nghĩ nhiều chạy đến chỗ cô ta.
Khả Hân nhìn thấy Vĩ Phong muốn lao đến thì vội lên tiếng ngăn cản:
“Anh đừng qua đây! Nguy hiểm lắm.”
“Khả Hân, không sao đâu, anh sẽ cứu em.” - Lâm Vĩ Phong nhìn thấy cô vẫn lo lắng cho mình dù cho anh đã nhẫn tâm không lựa chọn cô, cảm giác áy náy trong lòng anh càng dâng lên mãnh liệt.
“Lâm Vĩ Phong, anh rốt cuộc vẫn đánh giá thấp tôi.” - Lý Tuyết Dung cười chua chát - “Đánh giá thấp tình yêu mà tôi dành cho anh.”
David vừa nghe cô ta nói xong câu đó trong đầu liền hiện lại hai chữ ‘không xong’, anh ta nhận ra ý đồ của Lý Tuyết Dung. Cô ta không chỉ chơi đùa Lâm Vĩ Phong mà còn gài bẫy David.
“Cô tính làm gì?” - Khả Hân dường như cũng hiểu ra điều gì đó, dù cho tình yêu của Lý Tuyết Dung có méo mó thì cũng là tình yêu, thứ duyên phận nghiệt ngã cùng yêu một người đàn ông khiến Khả Hân phần nào nhìn thấu suy nghĩ của cô ta - “Cô sẽ không để Vĩ Phong rơi vào tay David, cô sẽ thay Vĩ Phong diệt trừ đi điểm yếu chí mạng của anh ấy.”
Sau khi Khả Hân nói ra suy đoán của mình, cả người cô như rơi vào hầm băng, trái tim cô không khỏi run rẩy vì sợ hãi. Lý Tuyết Dung sẽ giết cô, chắc chắn sẽ làm vậy. Bởi vì chỉ như thế Vĩ Phong mới không còn vướng bận gì, cũng sẽ không thể bị David khống chế nữa.
“Cô đừng làm chuyện điên rồ.” - Lâm Vĩ Phong có thể hiểu Khả Hân đang rất sợ thông qua sắc mặt của cô - “Tôi sẽ thay chỗ Khả Hân, cô chẳng phải nói yêu tôi sao? Có thể bắt giữ tôi.”
“Vĩ Phong, không cần cố thuyết phục cô ta đâu.”
“Khả Hân, đừng sợ, cô ta chỉ muốn anh thôi, anh làm theo lời cô ta là được.” - Bây giờ Lâm Vĩ Phong thật sự có thể làm bất kỳ chuyện gì Lý Tuyết Dung nói, chỉ cần cô ta bằng lòng thả Khả Hân ra.
Đôi môi cô run lên những vẫn cố nói:
“Dù lúc nãy anh chọn em hay Vĩ Thành thì cô ta cũng sẽ không buông tha cho người còn lại.”
Khả Hân không biết bản thân nên thấy vui hay buồn, vui vì Lâm Vĩ Phong có lẽ sẽ bình an vô sự buồn vì cô sẽ không thể cùng anh tay trong tay nữa rồi. Khả Hân không thấy buồn vì Lâm Vĩ Phong đã chọn anh trai thay vì mình nữa, bởi vì nếu phải đánh đổi mạng của Vĩ Thành để có được hạnh phúc về sau cho bọn họ thì chắc cô cũng sống ray rắt cả đời.
“Lý Tuyết Dung, nếu em còn dám làm chuyện liều lĩnh thì anh cũng không cứu được em.” - David cần mạng của Lâm Vĩ Phong để về bàn giao với cha nuôi, anh không có hứng thú với yêu hận tình thù của những người này - “Nếu em dám tìm cách cứu Lâm Vĩ Phong một lần nữa, thì không cần ai khác chính anh sẽ giết em.”
“David, cả đời anh chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của ông ta như vậy, anh không chán sao?” - Lý Tuyết Dung giễu cợt - “Anh và Lâm Vĩ Phong không thù không oán, cần gì phải đi đến bước một mất một còn như hiện tại?”
“Em đúng là vô ơn.” - David không kìm được tức giận.
Lâm Vĩ Phong nhìn thấy Khả Hân ở ngay trước mắt mà không thể làm gì được, vô cùng tự trách bản thân, không hề muốn quan tâm đến người đứng phía sau hay ai đã cử David và Lý Tuyết Dung đến.
“Các người muốn sao cũng được, thả Khả Hân ra, tôi tùy các người xử trí.”
“Lâm Vĩ Phong mà tôi biết sẽ không vì một con đàn bà mà trở nên ngu ngốc như vậy. Anh nguyện hi sinh bản thân vì cô ta? Ha ha ha…” - Lý Tuyết Dung cười chua chát - “Vậy để tôi cho anh tận mắt chứng kiến cô ta vì anh mà bị hủy đi như thế nào.”
Lý Tuyết Dung nói xong thì mở khóa an toàn của súng, đạn thật sự đã lên nòng, chỉ cần một cái bóp cò, Khả Hân sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế gian này. Lâm Vĩ Phong không muốn chần chừ nữa, anh lao đến chỗ của Khả Hân.
“Không được qua đây.” - Lý Tuyết Dung kéo theo Khả Hân lùi về sau, vì cô ta đang cấm sùng nên anh cũng không dám trực diện giằng co với cô ta.
Ở bên này David cũng cho thuộc hạ bao vây Lý Tuyết Dung lại, cô ta không có đường chạy cứ kéo theo Khả Hân lùi về sau, càng lùi càng ra đến sát cảng, chỉ một bước nữa thôi là sẽ rơi xuống biển sâu thăm thẳm.
“Hết đường rồi, giao Khả Hân cho anh.” - David nói.
Lý Tuyết Dung không quan tâm đến lời của David, lúc này cô ta nhìn về phía Lâm Vĩ Phong. Nhưng Lâm Vĩ Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn tập trung lên Khả Hân, cô ta có thể nhìn ra sự yêu thương, đau lòng, hối hận vô cùng thống thiết trong mắt anh. Những điều mà dù cô ta có cố gắng bao nhiêu, có vì anh hi sinh bao nhiêu thì Lâm Vĩ Phong cũng sẽ không nhìn cô ta như cách anh nhìn Khả Hân dù chỉ một lần.
Lý Tuyết Dung thì thầm vào tai của Khả Hân, ngón trỏ cũng dùng lực lên cò súng:
“Tôi thật sự không muốn giết cô đến vậy đâu nhưng chúng ta đều biết, cô phải chết thì Vĩ Phong mới bình an được. Cô quá yếu đuối quá ấu trĩ quá non nớt, loại người như cô ở bên cạnh Vĩ Phong chính là điểm yếu khiến anh ta có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Dù sao cô cũng đã có thứ tôi cả đời này không có được, mang theo tình yêu của anh ta xuống suối vàng đi.”
“Không!”
“Đoàng!”
“Tuyết Dung!”
Mọi thứ diễn ra chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, không một ai kịp phản ứng, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường gần như rơi vào trạng thái tê liệt. Trên mặt của Khả Hân cắt không còn một giọt máu, cô nhắm nghiền mắt, mùi máu tanh xộc vào mũi cô nhưng không biết sao Khả Hân không thấy đau đớn gì.
Là do cô đã mất ý thức nên không còn đau nữa sao? Khả Hân nghĩ trong đầu, không đúng, cô vẫn đứng ở đây, cô không bị bắn, máu không phải của cô. Khả Hân từ từ mở mắt ra, cô nhìn thấy Lâm Vĩ Phong đang cầm súng chĩa về phía cô. Nói đúng hơn là về phía Lý Tuyết Dung, cô vội xoay đầu nhìn sang bên cạnh, cả người Lý Tuyết Dung đầy máu, súng trong tay cô ta cũng rơi xuống.
“Mẹ kiếp!” - David hét lớn - “Lâm Vĩ Phong, sao mày dám?”
“Vĩ Phong…” - Hơi thở của Lý Tuyết Dung vô cùng yếu ớt, bước chân cô ta loạng choạng, cô ta thua thật rồi, từ đâu đến bây giờ cô ta luôn là kẻ thua cuộc.
Lý Tuyết Dung không thua trong tay Khả Hân mà là thua bởi cô đã đánh giá quá cao chính mình cũng đánh giá quá thấp Lâm Vĩ Phong. Cô ta suy tính kỹ lượng, tất cả đều vì lo cho an nguy của anh nhưng cô ta lại không tính ra, Lâm Vĩ Phong không xem mạng sống cô ta có chút cân lượng nào.
“Vĩ Phong… anh thắng rồi.”
Lý Tuyết Dung dùng hết sức lực cuối cùng gieo mình xuống biển, khoảnh khắc ấy cô ta dường như thấy lại khung cảnh sân trường đại học đầy nắng năm nào. Cô ta đang loay hoay nhặt lại từng tờ tài liệu bị gió thổi bay, có một chàng trai đã tiến đến nhặt cho cô. Chàng trai ấy chỉ trả lại cô ta vài tờ giấy mà từ đó đã lấy mất cả trái tim cô ta và bây giờ là cả sinh mạng này.
“Không…” - Khả Hân vươn tay muốn cứu lấy Lý Tuyết Dung nhưng đã quá muộn.
David và thuộc hạ vội vàng chạy đến Lâm Vĩ Phong muốn xông vào nhưng nhanh chóng bị thuộc hạ của David chặn lại.
“Tuyết Dung! Tuyết Dung!” - David tức giận đấm mạnh vào cọc gỗ, anh ta cố gắng đưa mắt tìm kiếm nhưng tất cả những gì nhìn thấy chỉ một mặt nước sâu thăm thẳm.
Lâm Vĩ Thành ở trong xe dường như cũng đoán được chuyện xảy ra bên ngoài, anh có chút kích động muốn mở cửa xe xông ra.
“Giữ anh ấy lại.” - Dương Trạch vừa đưa tay khóa cửa xe vừa nói với Bạch Mai, mặc dù Dương Trạch cũng rất muốn xông ra bên ngoài nhưng anh ta biết mình nên làm gì lúc này.
“Để tôi ra ngoài đó đi.” - Lâm Vĩ Thành ra sức giãy dụa, anh không biết cảm xúc hiện tại của mình là yêu hay hận nhưng nếu Lý Tuyết Dung thật sự chết đi lồng ngực của anh như sắp nổ tung vậy.
“Chát!” - Một cái tát này của Bạch Mai đánh xuống khiến cho ba người xe đều giật mình, chính Bạch Mai khi nhìn năm dấu tay của mình đang in trên mặt Lâm Vĩ Thành cũng không tin được.
“Anh tin táo lại đi, anh muốn cả em trai anh, em dâu anh cũng chôn theo anh mới hài lòng sao? Tôi chưa từng xem anh là phế vật nhưng nếu anh vẫn còn hành xử như vậy, tôi sẽ thật sự xem thường anh.”
Lời nói tàn nhẫn nhất đôi khi là lời chân thành nhất.