Lâm Vĩ Thành nhìn thấy người mình luôn hết lòng bảo vệ lại có thể lạnh lùng cầm súng uy hiếp một người vô tội, trái tim anh cũng nguội lạnh rồi.
“Tuyết Dung, để Khả Hân đi đi, em ấy vô tội, đây là chuyện của chúng ta.”
“Chuyện của chúng ta? Ha ha… người ngoài cuộc duy nhất chính là anh đấy.” - Ánh mắt Lý Tuyết Dung nhìn anh chán ghét vô cùng.
“Anh là người ngoài cuộc?”
“Lâm Vĩ Thành, anh ngu thật hay là giả ngu? Anh không nhận ra tôi chưa từng yêu anh hay sao? Từ đầu đến cuối, mục tiêu của tôi chỉ có Lâm Vĩ Phong mà thôi, anh chẳng qua là một kẻ cố chen chân vào.” - Cô ta đã không còn muốn diễn màn kịch này nữa.
Lâm Vĩ Thành mở to hai mắt, đầy vẻ không tin:
“Em nói dối, sao có thể như vậy?”
“Nhiều năm trước tôi đã gặp Vĩ Phong ở trường đại học, tôi yêu anh ta, vì yêu anh ta mà bằng lòng ở bên cạnh anh. Dùng mạng của anh đổi lấy mạng cho Vĩ Phong.”
Advertisement
Từng câu từng chữ Lý Tuyết Dung nói ra chẳng khác nào cây dao sắc nhọn đâm thẳng vào Lâm Vĩ Thành. Bạch Mai không nhịn được nữa, lên tiếng ngăn lại:
“Cô đừng nói nữa.”
“Không, Bạch Mai. Để cô ta nói tiếp, để cô ta nói.” - Lâm Vĩ Thành nghiến răng nghiến lợi - “Ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em đã lợi dụng anh?”
“Tôi nhận được lệnh gϊếŧ Lâm Vĩ Phong nhưng tôi không thể vậy nên tôi chỉ có thể tìm một con cừu non khác thế mạng, rất may là anh phù hợp. Tôi cố tình ngồi đó chơi piano vào những đêm anh đến, thế mà anh lại nghĩ đó là định mệnh, đúng là trò cười.” - Lý Tuyết Dung nhìn anh đầy chế giễu.
Có lẽ đây là lúc Lâm Vĩ Thành hoàn toàn sụp đổ, anh có thể chấp nhận Lý Tuyết Dung hãm hại mình, phản bội mình, anh vẫn luôn biết cô ta bị một thể lực nào đó thao túng nhưng anh không thể chấp nhận cô ta chưa từng yêu anh, tất cả giữa bọn họ đều giả. Thiên thần mà anh hết lòng yêu thương, thiên thần khiến anh có thể hy sinh tất cả hóa ra lại là một ác quỷ vô tình, chưa từng đặt anh vào trong mắt.
Khả Hân đưa tay che miệng, chính cô cũng không ngờ được câu chuyện này lại là như vậy. Cô biết Lý Tuyết Dung yêu thích Lâm Vĩ Phong, chỉ là không ngờ cô ta lại vì Vĩ Phong mà đối xử như vậy với Vĩ Thành. Mấy người bên phía Lâm Vĩ Phong cũng đứng lặng người không biết nên có phản ứng ra sao.
“Vĩ Phong, em đã sớm biết chuyện này đúng không?” - Ánh mắt tuyệt vọng của Lâm Vĩ Thành nhìn về phía em trai mình.
Lâm Vĩ Phong không thể lên tiếng, bất kể anh nói gì lúc này cũng sẽ khiến Vĩ Thành bị tổn thương sâu sắc.
“Vụ nổ đó là chuẩn bị cho Lâm Vĩ Phong nhưng tất nhiên là tôi không nỡ để Vĩ Phong xảy ra chuyện. Anh cũng thật khờ khạo, biết là tôi gài bẫy nhưng gọi là đến ngay. Đến cả còn biết người tôi yêu là Lâm Vĩ Phong, vậy mà anh lại không biết.” - Lý Tuyết Dung đột nhiên đẩy Khả Hân ra phía trước.
Khả Hân đối diện với Lâm Vĩ Thành chỉ có thể thở dài tránh ánh mắt anh, Lâm Vĩ Thành lúc này đã trở thành kẻ thảm hại và đáng thương nhất. Lý Tuyết Dung đúng là thứ độc dược gϊếŧ người không thấy máu.
“Lâm Vĩ Phong, tôi không cần anh trao đổi nữa, chọn đi, người anh trai tội nghiệp hay người phụ nữ này?” - David chỉ vào Lâm Vĩ Thành và Khả Hân, anh ta biết Lý Tuyết Dung cố tình bắt Khả Hân cũng chỉ vì một màn này.
David không hứng thú với yêu hận tình thù của bốn người này, nhưng như đã nói, anh ta muốn xem người ta dày vò vật lộn trong những sự lựa chọn.
Điều khủng khiếp nhất mà Lâm Vĩ Phong có thể tượng tượng ra cuối cùng cũng đến, chọn lựa giữa anh trai và cô. Anh ước gì có thể thế chỗ cho cả bọn họ nhưng đáng tiếc anh cũng chỉ có một tính mạng, cũng chỉ có thể chọn một người.
“Chọn đi, Lâm Vĩ Thành hay Đặng Khả Hân, đừng do dự nữa.” - David thúc giục.
Lý Tuyết Dung giữ chặt hai vai Khả Hân từ phía sau, cúi đầu xuống khẽ nói vào tay cô như lời thì thầm của một con rắn độc:
“Anh ta sẽ không chọn cô, cô biết điều đó, cô biết từ rất lâu rồi. Chỉ là cô không muốn tin, cô yêu anh ta nên chấp nhận sự thật thật này. Nhưng Khả Hân, để tôi nói cho cô biết, nghĩ về nó thì rất dễ nhưng đối diện với nó thì không đâu, tôi sẽ cho cô thấy một trái tim vỡ vụn là như thế nào.”
“Chọn vợ của em đi, không cần lo cho anh.” - Vĩ Thành giờ đây đã chẳng còn chút sức sống nào.
Không phải chỉ vì biết được sự thật tàn nhẫn từ Lý Tuyết Dung mà còn bởi vì suốt bấy lâu nay anh đã sống như một trò hề. Anh đem người chỉ xem anh như cỏ rác làm động lực sống. Đến cả chuyện cô ta yêu em trai của anh, anh cũng không phát hiện.
“Vĩ Phong, đừng phạm phải sai lầm đó, anh không hối hận, anh cũng muốn em không phải hối hận.”
Nếu Lâm Vĩ Phong lựa chọn anh mà không phải Khả Hân, cuộc hôn nhân của bọn họ sẽ giống như tờ giấy bị đục thủng, mãi mãi không thể trở lại như trước. Dương Trạch cũng như Vĩ Thành, hiểu quá rõ điều đó, anh ta nắm chặt cánh tay Vĩ Phong:
“Không được chọn, cậu không được chọn, dù chọn ai thì cả đời này cậu sẽ không tha thứ cho mình được.”
Khả Hân chỉ đứng đó nhìn Lâm Vĩ Phong, không nói câu gì, nước mắt cũng không rơi. Cô không cao thượng đến mức bảo anh hãy chọn Vĩ Thành, cũng không muốn xin anh hãy lựa chọn mình.
“Không muốn nói gì với anh ta sao? Biết đâu cô khóc lóc một hồi anh ta sẽ chọn cô đó.” - Lý Tuyết Dung lại thì thầm bên tai cô.
“Chúng ta đều biết anh ấy sẽ chọn ai mà.” - Giọng của Khả Hân nhẹ như tênh khiến cô ta cũng có chút bất ngờ.
“Cô không đau lòng sao? Không đúng, hẳn bây giờ cô đang đau đến muốn chết đi sống lại chỉ là không thể hiện ra ngoài mà thôi.” - Lý Tuyết Dung đắc ý nói - “Thứ gϊếŧ chết tình yêu nhanh nhất chính là thất vọng, giống như Lâm Vĩ Thành hiện tại vậy, anh ta sẽ bao giờ tin tôi nữa. Nếu Vĩ Phong không chọn cô, cô cũng sẽ không bao giờ tin anh ta nữa.”
“So với tôi, cô cũng đáng thương không kém, Vĩ Phong còn chưa từng nhìn lấy cô một lần.”
Lý Tuyết Dung không ngờ Khả Hân còn có tâm trạng phản bác lại mình.
“Để xem lúc anh ta thật sự không chọn cô, cô còn cứng miệng được không?”
Khả Hân cười nhạt không đáp, cô bất giác đưa tay sờ lên bụng, lúc này nói ra chuyện đứa bé có lẽ anh sẽ chọn cô. Nhưng cũng sẽ đẩy cả cô và đứa bé vào nguy hiểm, Lý Tuyết Dung sao có thể buông tha cho nó.
Lâm Vĩ Phong nhìn về phía Khả Hân, ánh mắt sâu thẳm như đại dương trần ngập thâm tình của cô khiến anh thấy hổ thẹn. Anh không xứng với nó, không xứng với một tình yêu thiêng liêng như vậy.
‘Đừng sợ, anh sẽ chọn Vĩ Thành rồi dùng tính mạng của mình đổi em bình an trở về.’ - Lâm Vĩ Phong nghĩ trong đầu, giữa hai người họ anh không thể mất ai cả.
“Quyết định xong chưa? Nếu còn lề mề thì đừng trách tôi đổi ý, đến một người cũng không thả ra.” - David lấy súng ra chĩa vào thái dương của Lâm Vĩ Thành, bên này Lý Tuyết Dung cũng hướng súng vào gáy của Khả Hân.
“Chọn đi!”
Cả người Khả Hân hơi run lên, cô đã biết sợ thật sự rồi, không phải sợ họng súng lạnh lẽo kia mà là sợ điều Lâm Vĩ Phong sắp nói. Môi cô khẽ mấp máy những tiếng chỉ mình cô nghe thấy:
“Vĩ Phong… đừng… đừng bỏ rơi em.”
Ánh mắt của anh nhìn cô giống như đang xin lỗi vậy, cô càng trở nên tuyệt vọng hơn.
“Đừng bỏ rơi em…”
“Thả anh ấy ra.” - Lâm Vĩ Phong đã chọn rồi.
Câu nói này nặng đến mức nói ra xong anh tưởng như mình sắp trút hết hơi thở cuối cùng. Lâm Vĩ Phong biết mình nợ Khả Hân nhưng anh còn nợ Vĩ Thành nhiều hơn.
David nghe xong gật gù mấy cái, còn không quên vỗ tay, màn lựa chọn này đúng là kinh điển.
“Chọn anh trai thay vì vợ của mình, Lâm Vĩ Phong tôi đánh giá thấp anh rồi. Anh cũng thật nhẫn tâm. Được rồi, tôi sẽ giữ lời hứa, thả Lâm Vĩ Thành và cô bác sĩ kia ra.”
“Không được, không được, thả Khả Hân đi, thả em ấy và Bạch Mau đi. Tôi ở lại đây làm con tin, để tôi ở lại.” - Lâm Vĩ Thành kích động nói, Khả Hân đã vì nhà họ Lâm chịu khổ đủ lắm rồi.
“Tôi không phải người quyết định, Lâm Vĩ Phong đã chọn xong rồi.” - David nhún vai đáp, ra hiệu cho thuộc hạ đưa Vĩ Thành và Bạch Mai đi về phía Vĩ Phong.
“Anh và bác sĩ mau đi đi.” - Khả Hân lên tiếng - “Không cần lo cho em.”
David khẽ nhíu mày nhìn qua cô, anh ta tưởng lúc này cô phải gào khóc các kiểu, không ngờ cô lại còn bình tĩnh mà khuyên nhủ Lâm Vĩ Thành. Có lẽ đây chính là trạng thái khi con người đã rơi vào điểm tận cùng của đau khổ.
Khả Hân cảm thấy bản thân đang lơ lửng ở một vực sâu, mọi thứ xung quanh đều thật mơ hồ, cô không có sức lực, không còn thấy đau lòng. Giống như người không còn cảm nhận được trái tim mình nữa, nó đã vỡ vụn mất rồi.