Vấn đề đi ngủ từ lâu đã trở thành cuộc đối chọi gay gắt của hai bố con.
Lương Yến Tân tự lấy ví dụ, anh nói với con nếu đã biết nói và biết đi thì nên ngủ một mình, nhưng bạn nhỏ Lương Chi Ngộ vẫn không thể tiếp nhận kết quả này, lần nào cậu bé cũng vận dụng hết phương pháp để khiến Ôn Thư Du mềm lòng.
Đối với cách thức của Lương Yến Tân, dĩ nhiên Ôn Thư Du không đồng ý. Con trai mới lên ba tuổi, còn quá nhỏ, không thích hợp tách phòng ngủ riêng với bố mẹ. Vì thế cô đắn đo suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một cách: mua thêm một chiếc giường cho trẻ con đặt ngay cạnh giường của hai vợ chồng, coi đây là giai đoạn dần thích ứng cho con trai.
Dĩ nhiên kết quả này cũng chẳng làm vừa lòng hai bố con, nhưng địa vị trong nhà quyết định mọi thứ, hai bố con chỉ có thể lùi bước chấp nhận.
Dù vậy, ý đồ ngủ cạnh mẹ của bạn nhỏ Lương Chi Ngộ chưa từng bị lung lay, giống như cậu bé lấy lý do “phần thưởng cho ngày đầu tiên đến trường” ngày hôm nay vậy.
Ngày đầu tiên chia giường, Lương Yến Tân quyết định nhịn con trai một bữa. Kết quả tối hôm sau Lương Chi Ngộ vẫn ôm gối mon men đến giường của bố mẹ.
“Lương Chi Ngộ, quay về giường của con ngủ đi”. Anh túm lưng áo của con trai, thả sang giường bên, “Mấy tuổi rồi mà còn đòi ngủ cạnh mẹ?”.
“Bố còn lớn hơn con ý… sao vẫn được ngủ với mẹ?”. Lương Chi Ngộ khua khoắng bàn tay nhỏ bé trước mặt bố.
Lương Yến Tân đau đầu, đáp lại: “Vì mẹ con là vợ của bố, bố mẹ ngủ cùng nhau là lẽ thường tình”.
Thằng nhóc này sao cứ luôn lẫn lộn vai trò và thân phận trong nhà thế nhỉ, chẳng nhẽ cố ý?
Lương Chi Ngộ xị mặt, ánh mắt chuyển sang chỗ khác, bỗng nhiên rì rầm nức nở: “Bố, bố làm đau con rồi, mẹ ơi…”.
“Sao thế?”. Ôn Thư Du thấy vậy vội bước qua, tiện thể còn đánh mắt lườm chồng mình: “Anh mau thả con ra, sức của anh lớn như vậy, da của Khôn Khôn còn non nớt, anh làm sao kéo mạnh như thế được?”.
Nói xong cô kéo khuôn mặt nhỏ nhắn chui trong chăn ôm vào lòng: “Khôn Khôn, đau thế nào? Để mẹ nhìn xem”.
“Lưng con đau, muốn mẹ thổi cơ”.
“Được được được, mẹ thổi sẽ không đau nữa”.
Lương Chi Ngộ được mẹ ôm vào lòng rất sung sướng, sau đó còn không quên làm mặt xấu với bố.
“Mẹ ơi, tối nay con muốn ngủ cùng mẹ”.
“Khôn Khôn, con quên đã đồng ý với mẹ chuyện gì rồi à? Phải học cách ngủ một mình, chuẩn bị cho tương lai chứ”.
“Nhưng mà…”.
“Mặc dù ngủ một mình nhưng mẹ vẫn kể chuyện cho con mà, kể đến lúc con ngủ nhé, được không?”.
“Vâng ạ”. Cậu nhóc miễn cưỡng xoa mông tròn của mình, đồng ý với mẹ.
…
Sở dĩ Ôn Thư Du hứa “kể chuyện đến lúc con ngủ” là vì giờ sinh học của con trai rất chuẩn xác. Hàng ngày cứ đến giờ đó là nhóc sẽ buồn ngủ, nằm trên giường nghe kể chuyện một lúc sẽ ngủ, vô cùng phù hợp với nhũ danh của mình.
Đêm nay cũng vậy, cô mới đọc được hơn mười trang đã thấy con trai mơ màng, hàng mi rung rinh một lúc cũng khép lại, hô hấp trở nên đều đặn nhẹ nhàng.
Cô đọc thêm hai trang mới gấp sách lại.
Ôn Thư Du không vội đứng dậy mà ngồi tại chỗ im lặng ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của con trai.
Khuôn mặt mềm mại, mũi miệng nhỏ xíu, thân mình nhỏ nhắn nằm ngoan ngoãn trong chăn.
Mỗi lần nhìn thấy hình ảnh như vậy, trái tim cô đều cảm thấy vô cùng yên bình và ấm áp.
Mấy năm nay cô rất ít khi phiền muộn, người nhà vẫn thương yêu cô như cũ, tình yêu của Lương Yến Tân dành cho cô chưa hề mảy may thay đổi; cô còn có một đứa con đáng yêu biết nghe lời, tất cả đều khiến cuộc sống của cô như ly sữa ấm mỗi buổi sáng.
Yên bình, quy luật, nhưng mỗi lần thưởng thức đều sẽ cảm thấy ngọt ngào.
Đối với cô, cuộc sống như vậy đã vô cùng viên mãn. Cho nên cô thường nhớ lại những khoảnh khắc ấy, cũng thầm cảm thấy may mắn và biết ơn.
Nhìn như vậy một lúc, Ôn Thư Du bỗng nhiên đứng lên đi đến một ngăn tủ. Cô kéo một ngăn, lấy ra hai cuốn album cuối cùng trong chồng sách.
Ôn Thư Du mở ra, bên trong đều là ảnh chụp của cùng một người, người đàn ông rất ít khi nhìn thẳng vào ống kính.
Có những tấm do cô chụp khi còn học ở Anh, có tấm được chụp trong đám cưới, còn có ảnh chụp trong lễ tốt nghiệp và những dịp khác, đương nhiên cũng có rất nhiều ảnh ghi lại trong cuộc sống thường ngày.
Người đàn ông đứng hay ngồi, tươi cười hoặc lạnh lùng, có những tấm ảnh anh ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng cũng có tấm ảnh anh rất thoải mái trong bộ đồ mặc ở nhà.
Khoảng cách thời gian của những bức ảnh lên tới sáu, bảy năm; nhưng khuôn mặt của Lương Yến Tân vẫn chẳng có gì thay đổi. Thứ thay đổi duy nhất chính là khí chất của anh, càng trầm ổn chững chạc, chỉ khi đối mặt với cô anh mới bộc lộ nhiều cảm xúc.
Cuốn album ảnh này được cô cất giữ như “báu vật”, cô còn để lại những dòng chữ sau mỗi tấm ảnh, ví dụ như “thích nhất bộ quần áo và chiếc cà vạt này”, “thế này đẹp trai nhất”… chỉ những câu rất đơn giản nhưng có thể thấy người viết rất “có lòng”.
Lương Yến Tân biết bình thường cô rất hay chụp ảnh mình, nhưng anh không biết cô đều rửa những tấm ảnh đó ra lưu lại, càng không biết sự tồn tại của những dòng chữ ấy.
Mặc dù không nắm chắc hoàn toàn nhưng Ôn Thư Du cảm thấy có lẽ anh không biết sự tồn tại của chúng. Dù sao cô cũng cất cuốn album ở chỗ chẳng mấy khi anh đụng đến.
Cô mỉm cười nhìn thêm vài trang, đang chuẩn bị đóng lại thì đột nhiên ánh mắt bị thứ gì đó thu hút.
Dưới dòng chữ “Hôm nay Lương tiên sinh vô cùng đẹp trai” có thêm một dòng chữ viết bằng bút máy rất cứng cáp.
“Cảm ơn bà Lương đã khích lệ”.
Ôn Thư Du ngẩn người, thoáng chốc cảm thấy xấu hổ vì bí mật nhỏ của mình bị anh phát hiện.
Vậy mà bị anh phát hiện rồi! Chẳng trách gần đây anh rất hay mặc bộ âu phục đó, không giống thói quen thường ngày của anh chút nào.
Cô định gấp album rồi cất về chỗ cũ, nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại để ngay trên cùng.
Dù sao anh cũng thấy rồi, có gì mà giấu nữa.
Ôn Thư Du đóng ngăn kéo lại, đứng lên chuẩn bị đến thư phòng “khởi binh vấn tội”, nhưng cô vừa mở cửa ra đã thấy người đàn ông đang chờ ngay bên ngoài.
Anh dựa vào tường, cong môi cười nhìn cô chăm chú: “Dỗ con ngủ rồi chứ?”.
Cô lập tức hiểu được tín hiệu trong ánh mắt anh… không hề ám chỉ mà cực kỳ rõ ràng.
Ngọn đèn ngoài hành lang ấm áp nhàn nhạt càng làm nổi bật cảm giác muốn xâm chiếm trên sắc mặt của anh.
“Đã ngủ rồi…”. Cô mím môi cười, cố ý ra bộ không biết anh muốn làm gì.
Lương Yến Tân không hề nhiều lời, trực tiếp giữ chặt cô hôn xuống, bàn tay anh siết chặt eo cô, ép cô lùi về sau hai bước.
Nhịp thở hỗn loạn còn hơn cả tiếng thay đổi của bước chân bên dưới.
“Khôn Khôn vẫn ở trong phòng đấy”. Cô vỗ tay sau lưng anh nhắc nhớ, cử chỉ nửa chào đón nửa chống cự, giận dỗi nói.
Người đàn ông dùng một tay giữ chặt chân cô, nâng cả người lên: “Đến phòng khách”.
…
Lăn lộn dày vò một lúc lâu, sau đó Ôn Thư Du được người đàn ông ôm đi tắm xong trở về giường. Cô cọ tới cọ lui trước ngực Lương Yến Tân tìm tư thế thoải mái, đột nhiên nhớ tới chi tiết nhỏ vừa rồi đã quên mất.
Ôn Thư Du thấp thỏm trong lòng.
Bình thường bọn họ đều nhớ dùng áo mưa, nhưng vừa rồi anh quá gấp gáp, hơn nữa họ cũng không đặt thứ đó ở phòng ngủ cho khách, cho nên cuối cùng hình như không dùng thì phải…?
Ôn Thư Du phát hoảng vội vàng nói chuyện này cho anh, nghĩ có thể nhanh chóng uống thuốc thì sẽ không quá lo lắng, nhưng câu trả lời của Lương Yến Tân mới thực sự khiến cô ngẩn người.
“Không cần uống”. Anh dịu dàng xoa lưng cô, “bình thường anh dùng chỉ để phòng trừ lỡ như thôi, dù sao cũng không có phương pháp nào tuyệt đối cả”.
“Anh có ý gì?”.
Anh cười lơ đễnh, trả lời: “Anh đi thắt ống dẫn tinh”.
“… Hả? Từ khi nào? Sao anh không nói cho em biết?”.
“Sau khi em sinh Khôn Khôn không lâu. Anh cảm thấy không cần thiết nhắc đến nên không nói. Vừa hay dùng bao sẽ loại bỏ được 2% rủi ro mang thai sau khi thắt trên lý thuyết”. Lương Yến Tân nói với ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Ôn Thư Du hé miệng nhưng rất lâu sau vẫn không biết nên nói gì, cuối cùng cô chỉ nhào vào lòng anh ôm chặt không buông.
“Anh nên nói cho em biết”. Vì cô đang vùi đầu trên hõm cổ anh nên giọng nói có phần rầu rĩ.
Hơn hai năm trôi qua, vậy mà anh chẳng hề nhắc đến với cô. Nếu không phải lần này quên mất dùng cái kia thì anh còn tính giấu cô bao lâu nữa.
Mặc dù bọn họ đều nhất trí chỉ cần sinh một đứa là đủ, nhưng cô không ngờ anh sẽ lặng lẽ chọn phương pháp này.
“Cảm ơn anh đã suy nghĩ cho em”.
“Vẫn còn ngốc vậy à”. Anh mỉm cười véo má cô, hôn lên môi cô: “Chuyện anh làm chưa bằng một phần vạn chuyện em làm cho anh. Hơn nữa tiểu phẫu này cũng không ảnh hưởng gì”.
Không những vậy, nó còn có thể giải quyết mối lo lắng trong anh. Anh không thể tiếp nhận được việc cô phải trải qua quá trình phiêu lưu ấy thêm một lần hay trong nhà có thêm một nhóc con như Lương Chi Ngộ nữa.
Ôn Thư Du thẳng người dậy hôn anh, sau đó bị người đàn ông giữ chặt sau gáy tiếp tục nụ hôn miên man vô tận.
Hậu quả của việc bị cảm động chính là “tự lấy thân mình” cảm ơn đối phương.
Sau lần này cô quả thực không còn chút sức lực nào, đến lúc đã gần mơ màng chìm vào giấc ngủ, cô thì thầm trong vòng tay anh: “Có phải anh lén xem album của em không?”.
“Ừ”. Cô nghe thấy anh đang cười.
“Quá đáng”.
Nói xong hai từ này, Ôn Thư Du đã hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Lương Yến Tân cúi đầu nhìn cô, ngón tay vuốt ve làn da trắng nõn, cử chỉ hết sức nhẹ nhàng mang theo cảm xúc vỗ về an ủi.
Thật ra anh đã sớm biết được sự tồn tại của cuốn album kia. Anh không thích thú gì với ảnh chụp bên trong mà thứ anh để ý chính là ý nghĩa trong việc làm của cô và ý tứ đong đầy sau những dòng chữ ấy.
Mặc dù họ đã có con nhưng cuốn album vẫn chỉ có một mình anh, hay nói cách khác, vào một thời điểm nhất định nào đó, ánh mắt và ống kính của cô vẫn chỉ dành cho anh.
Biểu đạt một góc trái tim cô vĩnh viễn thuộc về anh.
“Ngủ ngon”. Lương Yến Tân cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên thái dương của cô một nụ hôn.
…
Sáng sớm hôm sau, Lương Chi Ngộ tỉnh dậy, theo thói quen đến giường lớn đánh thức bố nhưng lại nhìn thấy trên giường hoàn toàn trống trơn.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”. Cậu bé xoay người chạy tót khỏi phòng, kêu lớn muốn tìm người.
Vừa mở cửa ra, chân nhỏ mới bước ra ngoài nửa bước, đột nhiên cậu nhóc bị một người ôm lên không trung, hoảng hốt khiến cậu lập tức im bặt.
“… Bố?”.
Người đàn ông vừa rửa mặt cạo râu sạch sẽ ôm con trai đi xuống lầu, nhỏ tiếng nhắc nhở: “Đừng làm ồn, nói nhỏ thôi, để mẹ con ngủ tiếp, hôm nay bố đưa con đến trường”.
“Á…”. Lương Chi Ngộ bày vẻ mặt thất vọng.
“Tối qua mẹ con thức đêm, con nỡ không cho mẹ con ngủ bù hả?”.
Nhóc con im lặng không hé nửa lời.
Đến trước cửa phòng tắm, Lương Yến Tân thả người xuống, nhìn đồng hồ rồi nói: “Cho con năm phút, bố trông con đánh răng rửa mặt, sau đó xuống nhà ăn sáng”.
“Vâng, biết ạ”. Lương Chi Ngộ bĩu môi.
Ăn sáng xong, hai bố con một trước một sau bước ra xe. Lương Chi Ngộ còn kéo dài từng bước, chờ mong mẹ có thể đột nhiên tỉnh dậy rồi đuổi theo, nhưng kết quả cậu vẫn bị bố kéo đi.
“Mẹ là người đẹp ngủ say ạ? Có cần con đi hôn để đánh thức mẹ không”. Ba lô lủng lẳng đeo sau lưng cậu nhóc thỉnh thoảng lại nhảy lên theo mỗi bước chân.
Lương Yến Tân mở cửa xe cho con trai đi vào, nhân tiện liếc con trai một cái: “Muốn hôn thì cũng là bố hôn”.
“Hừ!”. Lương Chi Ngộ buồn bã bước vào trong xe.
Chiếc xe chở hai bố con rời khỏi biệt thự, dần dần khuất ở góc đường. Còn trong phòng ngủ nào đó trên tầng ba của căn biệt thự, người phụ nữ vẫn đang say ngủ trên chiếc giường êm ái.