Hai người hôn nhau trên xe một lúc lâu, đến khi xe dừng bánh Ôn Thư Du mới biết bọn họ không hề đến Lương thị mà đến một căn nhà khác của Lương Yến Tân.
Lúc này cô mới nhận ra anh đã sớm lên kế hoạch cho chuyện này.
“Cuối cùng không còn ai quấy rầy chúng ta nữa”. Anh mỉm cười ôm cô từ phía sau, ý tứ thâm sâu: “Sao có thể không “ăn mừng” một chút chứ?”.
Vì thế hai người ở đó đến tận chiều. Nếu không phải Ôn Thư Du vẫn nhớ rõ phải đón con thì có thể cô còn ngủ quên mất.
Căn chuẩn thời gian, cô kéo theo Lương Yến Tân đến đợi trước cửa trường học.
“Trẻ con đều muốn tan học sẽ thấy bố mẹ đến đón, đặc biệt là ngày đầu tiên đến trường, nhất định phải cho con cảm giác an ủi và an tâm”.
“Con trai đâu có yếu ớt như thế”.
“Con trai thì cũng là trẻ con”, Ôn Thư Du bất mãn trừng mắt lườm người bên cạnh, “Cũng là con anh đấy”.
Lương Yến Tân nhéo nhẹ tay cô, nói: “Đừng chiều hư nó”.
“Tan học rồi, mau xuống xe, mau xuống xe”. Cô không còn lòng dạ nào tranh luận với anh, thấy đã đến giờ bèn lay cánh tay anh ra hiệu.
…
Lương Chi Ngộ là bạn nhỏ đầu tiên được bố mẹ đến đón nên cực kỳ vui vẻ ríu rít, cả đoạn đường về đều líu lo không ngừng.
“Mẹ ơi, mẹ thật giỏi! Mẹ thật siêu!”. Cậu bé còn ra vẻ rất nghiêm túc, mặc dù giọng nói cường điệu hơn bình thường nhưng từng chữ vô cùng rõ ràng, “Là người đầu tiên đấy!”.
Ôn Thư Du bị dáng vẻ đáng yêu thích thú của con chọc vui vẻ bèn cúi đầu thơm một cái thật kêu lên má con trai, “Đó là vì mẹ không chờ nổi muốn gặp Khôn Khôn mà”.
Được mẹ thơm má, nhóc con càng thêm động lực: “Mẹ là tốt nhất! Là người mẹ tốt nhất thế gian!”.
Nói xong, cậu bé cũng muốn thơm lên má mẹ một cái, nhưng lại không với tới được vì tay phải đã bị một người khác giữ chặt.
Lương Chi Ngộ tiu nghỉu nhìn xuống cánh tay phải mình… đang bị một bàn tay rất lớn nắm chặt không buông.
Cậu bé vùng vằng muốn tránh nhưng vẫn không cách nào thoát được.
“Bố”.
Người đàn ông đang nhìn thẳng phía trước, nghe vậy bèn nghiêng đầu nhìn con trai.
“Một mình mẹ đến đón con là được rồi”.
Ôn Thư Du vội vàng lên tiếng: “Khôn Khôn, bố mẹ mỗi người dắt một tay con hạnh phúc biết bao. Con xem rất nhiều bạn khác chỉ có bố hoặc mẹ đến đón, không được như Khôn Khôn đâu”.
Lương Chi Ngộ quay đầu nhìn các bạn khác, hai mắt đột nhiên sáng rực lên: “Mẹ ơi, con cũng muốn cưỡi ngựa”.
“Cưỡi ngựa?”. Cô nhất thời không hiểu ý con, nhìn theo ánh mắt con trai mới hiểu được ý gì.
Cách đó không xa, một cậu bé đang ngồi trên vai bố.
“Được, để bố ôm con lên”. Ôn Thư Du cười nói.
Lương Chi Ngộ lặng lẽ đảo hai mắt to tròn nhìn sang phía bên phải, đột nhiên gương mặt lại phụng phịu như lá bắp cải gặp nắng: “Bố bạn ấy cao quá”.
Giọng nói tràn đầy sự hâm mộ.
Sau đó, cả người cậu bé đột nhiên bị nâng cao lên không trung, sợ đến mức hét ầm ĩ.
“Bố…”.
Lương Yến Tân đặt con trai lên bả vai, để cậu nhóc vòng chân ngồi trên cổ mình.
“Cao?”. Anh liếc mắt nhìn người đứng cách mình mấy mét, cười khẩy một tiếng rất nhỏ: “Thế mà cũng gọi là cao? Còn non lắm”.
Ôn Thư du cười khúc khích đi theo sau hai bố con, lập tức lấy di động ghi lại hình ảnh này.
Sắc trời buổi chiều rất đẹp, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quầy tây, trên bờ vai rộng còn có một cậu nhóc trắng trẻo mềm mại.
Anh giữ chặt hai đùi của con, thỉnh thoảng sẽ trả lời vài câu hỏi của con trai.
Ôn Thư Du ngẩn ngơ buông di động ngắm nhìn một lúc, sau đó mới từ từ bắt kịp hai bố con.
Ba năm trước, Khôn Khôn chào đời đã thay đổi rất nhiều chuyện. Ví như thay đổi cô, cũng thay đổi cả người đàn ông trước mặt.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô sẽ rất khó tưởng tượng Lương Yến Tân làm bố sẽ như thế nào. Anh đối với Khôn Khôn sẽ không có dáng vẻ không đứng đắn, dung túng như đối với cô, phần lớn thời gian đều rất bình tĩnh và nghiêm túc.
Khôn Khôn hơi sợ bố, nhưng cô biết sâu thẳm nội tâm hai bố con đều rất yêu thương nhau.
“Miên Miên?”. Có lẽ do cô đi quá chậm khiến người đàn ông dừng chân, quay người lại nhìn.
Cậu nhóc ngồi trên vai bố cũng vẫy tay, cười hai tiếng ngây ngô gọi theo: “Miên Miên, mau tới đây!”.
Lương Yến Tân nhíu mày, tét một cái lên mông thằng nhóc kia: “Tên “Miên Miên” để cho con gọi à? Không biết lớn nhỏ”.
“Mẹ yêu Miên Miên, cục cưng Khôn Khôn”. Bàn tay nhỏ bé của Lương Chi Ngộ chỉ qua lại giữa hai người, không hề bị lời của bố ảnh hưởng, thậm chí còn gửi cho mẹ một cái hôn gió rất kêu.
Một khi có mẹ ở đây, cậu bé tuyệt đối sẽ không khuất phục trước “uy quyền” của bố.
Ôn Thư Du bị hai bố con chọc cười, cũng bị sự đáng yêu của con trai khích lệ, cô kéo áo người đàn ông, ra hiệu cho anh hạ người xuống thấp một chút.
Nhóc con kia lập tức phối hợp khom người, chớp mắt mở miệng: “Mẹ thơm một cái…”.
Cô đang muốn kiễng chân nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm lại. Lương Yến Tân cúi đầu hôn một cái chớp nhoáng lên môi cô, sau đó thẳng người tiếp tục đi về phía trước, hiên ngang đoạt mất cơ hội của con trai mình.
Ôn Thư Du ngây ngẩn quay người lại, mơ hồ bốn mắt nhìn nhau với Lương Chi Ngộ.
“Bố xấu xa!”. Ngay giây sau, cậu nhóc cũng phản ứng lại, âm thanh ấm ức vang lên: “Người mẹ muốn hôn là con mà! Không phải bố!”.
“Con muốn xuống dưới! Con không cưỡi ngựa nữa!”.
Nhưng Lương Yến Tân không hề đoái hoài đến yêu cầu của con trai mà đi thẳng về xe.
“Mẹ!”. Đợi Ôn Thư Du cũng ngồi vào trong, Lương Chi Ngộ vội vàng nhào tới hôn một cái.
Người ngồi trên ghế lái ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, nói: “Lương Chi Ngộ, ngồi yên, để mẹ thắt dây an toàn cho con”.
Cậu bé đành miễn cưỡng trở về chỗ ngồi.
“Khôn Khôn, hôm nay ở trường đã làm gì thế?”. Ôn Thư Du cúi đầu cài dây an toàn cho con, cười hỏi.
“Tự giới thiệu, lúc chơi trò chơi con còn nói chuyện với bạn khác”.
“Khôn Khôn chủ động bắt chuyện với các bạn hả?”.
“Là các bạn bắt chuyện với con trước, nhưng con cũng thoải mái nói chuyện với bọn họ”.
“Thế hôm nay các con đã nói chuyện gì?”.
“Các bạn khen mẹ của con rất đẹp”. Lương Chi Ngộ nắm dây an toàn, rung đùi vô cùng đắc ý, “họ nói mẹ giống tiên nữ”.
Ôn Thư Du tưởng tượng đến dáng vẻ chân thành lẫn khoa trương của bọn trẻ, nhất thời có phần ngượng ngùng.
“Còn có bạn nữ nói mẹ là công chúa, phải gả cho bạch mã hoàng tử”.
Cô người rộ lên, vuốt tóc Khôn Khôn: “Ngày mai con cũng có thể nói với các bạn, mẹ của các bạn ấy cũng là tiên nữ và công chúa”.
“Vâng ạ”. Lương Chi Ngộ gật đầu răm rắp, nhưng còn duỗi một ngón trỏ ra bổ sung: “Nhưng mẹ của con là tiên nữ và công chúa xinh đẹp nhất”.
“Không ai nhắc đến bố con hả?”. Người đàn ông đang lái xe vẫn lắng nghe câu chuyện của hai mẹ con, đột nhiên lên tiếng chen ngang.
“Không có”. Lương Chi Ngộ tròn mắt lắc đầu. Quả thật là có bạn khen bố cậu rất đẹp trai, nhưng nhớ lại chuyện vừa rồi, cậu bé liền không muốn nói cho bố biết.
Lương Yến Tân cau mày: “Không có?”. Một đám nhóc con thì biết nhìn người quái gì.
“Bố à, con không thể ăn không nói có được. Bọn họ nói tiên nữ và công chúa phải đều phải gả cho bạch mã hoàng tử”.
Nghe xong, mặt anh tối sầm lại, sao thằng nhóc này còn nhỏ như vậy mà nói năng thật gợi đòn?
“Bọn họ nói rất đúng”. Ôn Thư Du dịu dàng nói, nói xong bèn liếc mắt nhìn người đàn ông qua kính chiếu hậu, đúng lúc cũng thấy Lương Yến Tân đang nhìn mình.
Cô mỉm cười, cúi đầu không nhìn anh mà nhẹ nhàng xoa mặt con trai: “Cho nên mẹ mới lấy bố con”.
Mặc dù đã kết hôn rất lâu nhưng cô vẫn đỏ mặt khi nói ra lời này, không hiểu sao vẫn cảm thấy rất thẹn thùng.
Đặc biệt là khi cô còn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của ai đó đang khóa chặt mình.
“Bố là bạch mã hoàng tử ạ?”. Lương Chi Ngộ nghi ngờ hỏi.
“Thế giới không chỉ có một hoàng tử, mỗi cô gái đều sẽ gặp được hoàng tử của riêng mình”.
“Thế bố chính là hoàng tử của mẹ ạ?”.
“Đúng vậy”.
Cậu nhóc nhăn mặt, không biết đang suy tư về vấn đề gì.
“Con cũng có thể trở thành hoàng tử không ạ?”. Một lúc sau, ánh mắt cậu bé tràn ngập mong đợi hỏi mẹ.
Ôn Thư Du cúi đầu hôn lên trán con: “Đương nhiên là được”.
“Con nhất định sẽ trở thành hoàng tử còn tốt hơn bố nữa”.
Cô mỉm cười, ánh mắt khẽ dừng lại nhìn người trên ghế lái qua kính chiếu hậu.
Vừa đúng lúc đến đèn đỏ, Lương Yến Tân cảm nhận được cũng ngước mắt lên nhìn.
Mặc dù chỉ có thể thấy ánh mắt anh, nhưng Ôn Thư Du biết anh đang cười.
Ý cười ẩn hiện trong đôi mắt màu nâu nhạt, cô nhìn ra được anh rất vui vẻ vì câu nói vừa rồi của mình. Cho dù bao nhiêu lần, cô vẫn không thể chống cự được ánh mắt thâm tình mang theo ý cười của anh.
Ánh mắt hai người giao nhau, đèn đỏ chuyển sang xanh.
“Được rồi, đừng làm phiền bố lái xe”.