08
Trái tim của Vũ Kỳ An tê dại, bên tai không chỉ có tiếng lồng ngực của Bá Duy đập nhanh mà còn tiếng xì xào to nhỏ của các sinh viên gần đó. Bất ngờ có, ghen tỵ có mà hứng thú cũng có nữa. Cậu có hơi xấu hổ, muốn tách ra trước nhưng Bá Duy vẫn lì lợm ôm chặt lấy cậu.
“Anh rất thích em, bây giờ em cũng thích anh là tốt rồi.” Bá Duy xoa nhẹ mái tóc cậu, “Anh sẽ cố gắng đối xử với em thật tốt, Kỳ An, em phải luôn tin tưởng và ở bên cạnh anh. Đừng bỏ rơi anh, anh thật sự rất thích em.”
Không biết tại sao Bá Duy có chút kích động, Kỳ An ngẩng đầu nhìn hắn, mấp máy môi mãi mới hỏi ra được thành lời, “Có chuyện gì sao ạ?”
“Không có gì chỉ là... quá thích em thôi.”
Thật ra hắn đang nói dối, lúc nghe thấy Chi Trà bảo đêm qua hai người xảy ra chuyện hắn đã rất lo sợ.
Hắn tự trách mình vì có lỗi với cậu, cũng rất sợ nếu mình phải chịu trách nhiệm với Chi Trà thì sẽ không còn cơ hội với Kỳ An nữa. Rõ ràng là hắn không cố ý và không muốn điều đó, tuy nhiên lại không thể vãn hồi những chuyện đã xảy ra.
Suốt quá trình ăn trưa cùng cô ấy hắn nuốt không trôi cái gì, thức ăn trên bàn như giấy, không chút khẩu vị, gắng gượng mãi mới có thể kết thúc. Hắn nhìn Chi Trà lau miệng, yếu ớt cất lời.
“Bây giờ cô định giải quyết thế nào?”
“Anh nói xem?”
“... tôi có người yêu rồi.” Bá Duy nhỏ giọng, “Có thể giải quyết bằng cách nào khác không?”
“Đây là giọng điệu của trai đểu trong truyền thuyết đấy sao?” Chi Trà thú vị khoanh tay, “Đêm nay ngủ với tôi, hôm sau công khai người yêu rồi định bịt miệng tôi ư?”
Huỳnh Bá Duy nghiến chặt răng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, “Cô biết đó là ngoài ý muốn mà? Hơn hết, lúc đó tôi say rồi, cô chủ động đưa tôi về phòng tôi không hề nhận thức được.”
“Vậy tôi kể cho người yêu của anh nghe, để cậu ấy nhận thức giúp anh nhé?”
“... Lâm Chi Trà, tôi nói cho cô biết, đàn ông khi say không còn sức để làm gì đâu, đa phần họ chỉ dùng rượu bia để lấy cớ làm càn thôi. Nếu thật sự có chuyện gì, tôi đang nghi ngờ tính xác thật trong câu chuyện của cô đấy.”
Chi Trà khẽ cười, “Vậy đến bệnh viện đi?”
“...”
Huỳnh Bá Duy nắm chặt đôi tay ở dưới gầm bàn của mình, hắn nhìn thẳng vào mắt của Chi Trà một hồi, dùng hết can đảm mình có và cả sự tin tưởng về phẩm chất, gật đầu, “Vậy thì đi, nhưng cô có dám chắc đêm qua là tôi chủ động, hay cô chủ động không?”
“Anh... đang hạ thấp nhân phẩm của tôi đấy!”
“Đưa đàn ông vào phòng khách sạn, chủ động cởi quần áo của tôi, có gì khiến tôi không thể nghi ngờ cô?”
Lâm Chi Trà nói không lại Huỳnh Bá Duy, cảm thấy mọi chuyện đã đi xa hơn so với mình nghĩ rồi, nếu tiếp tục thì cả hai sẽ không có cơ hội nhìn mặt nhau được nữa nên mới buông xuôi lật bài.
“Được rồi, tôi đùa thôi, chỉ muốn anh hẹn hò với tôi một buổi.” Chi Trà nhún vai.
Huỳnh Bá Duy chau mày.
Trong lòng của hắn âm thầm thở phào ra một hơi, tuy nhiên vẫn cảm thấy rất giận dữ, “Cô vui tính quá nhỉ?”
“Không phải là vì tôi thích anh sao? Chỉ có thích anh nên mới--”
Còn chưa nói hết lời Huỳnh Bá Duy đã rời khỏi quán ăn, để lại cho cô một bóng lưng không chút lưu tình nào.
Lâm Chi Trà mím chặt môi, nén lại sự tủi hờn trong ánh mắt.
Tại sao anh lại yêu đàn ông, còn bất ngờ như vậy...
Trên đường về nhà cho tới tận khi đến kí túc, Bá Duy cứ nắm chặt lấy tay của Kỳ An không buông, trông hắn cứ như là đứa trẻ con gặp được món đồ chơi mà mình yêu thích, nhất quyết giữ ở bên mình vậy. Kỳ An bị hắn chọc cho bật cười, vuốt ve nhẹ những ngón tay rắn chắc ấy.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?”
Bá Duy không muốn nói thật để cậu phiền lòng, hắn suy nghĩ một lát, nói bừa một câu, “Em đồng ý làm người yêu của anh dễ dàng quá, làm anh có hơi lo sợ.”
“Sao ạ?”
“Những người khác đồng ý dễ dàng với Huỳnh Bá Duy thì anh có thể hiểu, nhưng một Vũ Kỳ An đẹp đẽ, tài giỏi, không dễ bị loá mắt bởi hào quang của người khác thì anh cảm thấy em rất khó bị chinh phục. Vì vậy mà anh đã cố gắng, đạt được rồi anh lại không dám tin.”
Anh cố ý tỏ tình vội vàng, anh không muốn chần chừ một phút giây nào. Bởi anh sợ khi xúc động qua đi thì em sẽ lại đổi ý, anh đã lợi dụng điều đó.
Vì có một chuyện luôn khiến cho anh lo sợ.
Anh cũng sợ mình sẽ không có được em nữa.
Tệ thật.
“Em cũng chỉ là một người bình thường thôi, bởi vì lúc em phẫn nộ nhất có người đã trút giận thay em, bảo vệ em. Lúc em đau nhất có người đã ngại ngùng xuất hiện giúp đỡ em, để ý tới những tủi thân nhỏ nhặt của em. Đời này em phải may mắn lắm mới gặp được anh, em không thể để mất anh được.”
Không muốn anh vì em mà âm thầm nữa, bởi vì giờ đây anh đã là bạn trai của em rồi. Anh có thể công khai bảo vệ em để em có thể bảo vệ lại anh và đền đáp cho anh.
Đó là điều em muốn, xuất phát từ lòng biết ơn của em.
Buổi tiệc sinh nhật của bạn bè Bá Duy luôn ồn ào và náo nhiệt, bọn họ không ăn uống nhiều mà thường tập trung vào uống rượu hơn. Chủ tiệc đặt một phòng KTV lớn, bởi vì nghe bảo cả Bá Duy và Đình Nguyên đều sẽ tới, hơn nữa, Bá Duy cũng sẽ ra mắt người yêu nên ngoài bạn bè tới dự cũng có rất nhiều người khác muốn đến xem.
Vũ Kỳ An vẫn cảm thấy không được thoải mái, cậu vốn không biết chuyện sẽ có nhiều người ngoài tới, chỉ riêng việc bạn bè của Bá Duy thôi đã khiến cho cậu hơi ngại bởi vì bạn bè của hắn rất đông. Cậu có chuẩn bị sẵn khẩu trang do ở đó có nhiều mùi rượu và khói thuốc, vào trong phòng thì phải cởi nhưng đeo trên đường đi sẽ dễ chịu hơn phần nào.
“Cục cưng, tới một lát rồi về, sau đó anh đưa em đi ăn tối được không?” Bá Duy ngồi xổm xuống trước mắt cậu, xoa tóc, “Chịu khó một lát thôi nhé? Đến đó anh gọi nước trái cây cho em.”
“Không sao ạ.” Kỳ An gật đầu. “Đừng lo cho em, làm phiền anh rồi.”
Lúc ba người tới thì đã quá trễ nên mọi người đều nhập tiệc, vừa thấy cả hai, mọi người xung quanh ai cũng xoay lại nhìn bằng ánh mắt thú vị. Có người còn chủ động tiến đến lôi kéo Kỳ An và Bá Duy đi lại bàn ngồi.
“Đến rồi đến rồi, mọi người chờ hai người mãi!”
“Người yêu của Bá Duy đây sao? Đẹp trai quá, đẹp hơn cả trong hình đấy!”
“Phải rồi cũng rất giỏi nữa, lần trước thấy cậu ấy đại diện khoa Luật của trường tham gia cuộc thi nổi tiếng đó!”
“Cậu ấy là Vũ Kỳ An có phải không? Từ năm cấp ba đã thi văn cho trường rồi, tôi với cậu ấy học cùng trường đấy.”
Dù đã có chuẩn bị trước nhưng đối diện với nhiều ánh mắt đặt lên mình để săm soi như thế Kỳ An quả thật vẫn không thoải mái.
Bá Duy ôm lấy vai cậu, phất tay với mọi người, “Đừng khiến người yêu của tôi thấy khó xử được không? Các người cứ làm như em ấy là thú lạ vậy! Mau chơi đi, đừng quên hôm nay là sinh nhật của Trương Huy.”
Bá Duy giải vây cho cậu, khi trông thấy Đình Nguyên đang ngồi uống rượu hắn lập tức dắt cậu đi tới, “Đình Nguyên! Tôi còn nghĩ là cậu không tới!”
Đình Nguyên ngước mắt nhìn hai người, thấy cánh tay của Bá Duy đang ôm chặt lấy vai của Kỳ An, anh đặt cốc rượu xuống bàn, “Trước đây Trương Huy giúp tôi vài chuyện.”
“Thế sao? Không ngờ quan hệ của hai cậu tốt như vậy.” Bá Duy nhận ly rượu từ một người bạn, cạn với ly rượu trên bàn của Đình Nguyên, “Mời cậu một ly, hôm nay tôi đưa Kỳ An tới đây giới thiệu với mọi người, giới thiệu với cả cậu, Vũ Kỳ An, người yêu của tôi. Hai người cũng biết nhau rồi nhỉ?”
Bá Duy chậm rãi nở một nụ cười thỏa mãn.
Đình Nguyên cầm ly rượu lên, uống cạn.
Vũ Kỳ An không biết nói gì, cậu chậm rãi vo khẩu trang trong lòng bàn tay, mọi người ở bên cạnh thì cứ lôi kéo gọi Bá Duy sang chơi cùng. Không từ chối được, dẫu sao cũng là đến dự sinh nhật, không thể làm cho bọn họ mất hứng nên hắn mới mỉm cười dặn dò Kỳ An.
“Cục cưng, ngồi chơi một lát đợi anh nhé? Chúng ta về sớm, anh dắt em đi ăn tối.”
Kỳ An nhìn sang thấy cô gái đưa đồ hôm trước cũng ở đó, cậu mấp máy môi muốn nói gì nhưng lại thôi, “Được ạ.”
“Ở đây không có thuốc lá, em ngồi cùng Đình Nguyên đi.” Bá Duy lại liếc nhìn sang Đình Nguyên, “Nếu cậu ấy tò mò về chuyện của chúng ta thì em cũng đừng giấu diếm, kể cho cậu ấy nghe một chút haha.”
“... vâng.”
Huỳnh Bá Duy đi ngay sang đám người đang chơi để nhập tiệc, có người đưa cho hắn một điếu thuốc, Bá Duy ngậm lấy, Chi Trà ngay lập tức bật lửa châm thuốc cho hắn.
“Cảm ơn.” Bá Duy thở ra một làn khói rồi xoay đi.
Kỳ An nhìn xung quanh, tuy rằng ở đây không ai hút thuốc, kể cả Đình Nguyên, nhưng cậu lại không có chỗ để ngồi. Vài người còn đang âm thầm nhìn về phía cậu khiến cho cậu cảm thấy vô cùng gượng gạo, lúng túng không biết phải làm sao.
Đình Nguyên chậm rãi nhích sang bên phía người khác, chừa cho cậu một khoảng trống bên cạnh anh. Kỳ An yên lặng ngồi xuống, hơi ấm của Đình Nguyên để lại vô cùng dễ chịu, mùi hương mát lạnh từ anh còn vương trong không khí giúp sự ngột ngạt và mùi khói thuốc tan đi phần nào, thật sự dễ thở hơn là đeo khẩu trang.
“Cảm ơn ạ.” Kỳ An thấp giọng đáp.
Bởi vì phía bên kia của Đình Nguyên cũng có người, tuy quen biết nhưng mà lại không thân thiết gì cho cam nên vẫn duy trì khoảng cách vừa đủ. Kỳ An thì lại đang ngồi ở cuối sô pha rồi, thế nên hai người vô tình dán sát vào nhau, cách vài lớp áo như vậy vẫn cảm nhận được hơi ấm từ người kia.
Kỳ An chậm rãi nhích sang một bên để tránh sự động chạm này, Đình Nguyên xoay đầu nhìn cậu, thở dài, “Ngã đấy.”
“...” Kỳ An hơi khó xử, “Em sợ anh khó chịu.”
Đình Nguyên khẽ chau mày, “Không khó chịu, nhích vào đây.”
“Anh không khó chịu chuyện gì ạ?”
Lần này người bị nghẹn lời là Đình Nguyên, anh không biết phải nói gì, xung quanh toàn là rượu nên mới định ra ngoài gọi phục vụ, muốn lấy cho cậu một ly nước trái cây. Kỳ An cảm thấy Đình Nguyên đang muốn trốn tránh, cậu lấy hết can đảm hỏi thêm một lần nữa.
“Anh không khó chịu chuyện gì?”
“Vũ Kỳ An...”
“Sao ạ?”
“... muốn uống nước gì?”
Vũ Kỳ An cảm thấy không phục, bây giờ không phải cậu suy đoán nữa mà anh rõ ràng đang muốn trốn tránh cậu. Kỳ An không đáp, cậu chỉ xoay đầu nhìn anh thật lâu, cố chấp muốn chờ một câu trả lời.
Đình Nguyên chịu thua cậu, anh khẽ đáp, “Không khó chịu khi ngồi gần cậu.”
“Anh không kì thị em?”
“Tôi kì thị cậu?”
“Anh bảo em là gay nên phải giữ khoảng cách với tất cả các đàn ông khác, còn bảo đừng đến tìm anh nữa.”
“...”
“Gay cũng có trái tim và lí trí, không phải ai thì em cũng có ý xấu, thấy đàn ông là đều muốn ve vãn. Em có người yêu rồi, em có nhân phẩm, có lý trí, có tình cảm rõ ràng, em chỉ đơn thuần muốn làm em trai của anh thôi. Anh lại vì em là gay mà...”
“...”
“Xin lỗi, em không đúng rồi.”
Kỳ An không nghĩ mình lại tiếp tục nói những lời này, nhưng ấm ức suốt cả một tuần qua khiến cho cậu không thể nào nhịn được, vừa ngồi cạnh Đình Nguyên không bao lâu đã bộc phát.
Nếu anh từ chối lời kết bạn của cậu vì tính cách của cậu không tốt, cậu sẽ chấp nhận. Nhưng nếu anh từ chối chỉ vì cậu là gay thì chẳng khác nào anh nghi ngờ nhân phẩm của cậu.
Gay thì không được phép có bạn là nam nữa hay sao...
Mà cậu chẳng hề có tư cách để trách móc.
Đình Nguyên cảm thấy lòng mình hơi nhói lên, anh không đáp lời cậu, bỏ ra khỏi phòng gọi một ly nước trái cây đem vào đặt lên bàn. Kỳ An liếc nhìn nó, cậu lại nhớ hôm nay anh chắn bóng giúp cậu, rõ ràng đối xử với cậu rất tốt nhưng lại không đáp lời.
Vừa rồi anh đứng dậy bỏ đi, cậu còn nghĩ là anh không muốn nhìn mặt cậu nữa. Nhiệt độ ấm áp nơi cánh tay biến mất chỉ còn lại sự trống rỗng bên cạnh khiến cho cậu nặng lòng.
Nhưng mà anh đã quay trở lại với ly nước trên tay.
Cả hai người kề vai nhau, yên lặng thật lâu trong căn phòng KTV rộng lớn, đông người, náo nhiệt. Thỉnh thoảng có vài người tới mời rượu Đình Nguyên hoặc Kỳ An. Sau khi chúc mừng sinh nhật của chủ tiệc xong Đình Nguyên chỉ ngồi ở đây cho có mặt, định đợi lúc thích hợp để tìm cớ rời đi.
Bao nhiêu cô gái muốn đến làm quen anh cũng đều bị sắc mặt không tốt của anh làm cho chần chừ, chỉ biết đứng nhìn từ xa.
Bỗng nhiên có tiếng bụng của ai vang lên đánh tan không khí yên lặng giữa hai người.
Đình Nguyên xoay đầu nhìn, Kỳ An thì xấu hổ tới mức cúi thấp mặt.
“Chưa ăn tối?”
“... chưa ạ”
Đình Nguyên nhìn sang Bá Duy đang một tay cầm điếu thuốc nốc cạn rượu, “Cậu ta bảo sẽ đưa cậu đi ăn tối mà, giục cậu ta một tiếng đi nếu không cậu ta say mất.”
“Vừa mới tới hơn nửa tiếng, bảo anh ấy đi thì không hay lắm.”
“Để bụng đói không tốt.”
“Không sao ạ.”
Đình Nguyên lại nghe bụng của Kỳ An réo lên một lần nữa, khi cậu đang bận mắng cái bụng phản chủ thì anh đã với người đem hết những thức ăn trên bàn có thể chống đói được sang đây.
“Ăn tạm đi, thức ăn chung nên không thể lấy nhiều được.”
“Cảm ơn ạ.”
Lại đợi thêm nửa tiếng nữa nhưng Bá Duy chỉ có dấu hiệu càng lúc càng say, bọn họ càng chơi hăng, Đình Nguyên còn sốt ruột hơn cả cậu. Ly nước trái cây anh gọi cho Kỳ An cũng cạn rồi, anh cúi đầu nhìn đồng hồ thì đã quá giờ ăn tối.
“Nếu sớm biết vậy em đã ăn trước.” Kỳ An cười vô cùng ngốc nghếch cho qua chuyện, ngồi lâu có hơi mệt, cậu lại không quen biết ai, cũng không có ai muốn đến bắt chuyện với cậu nữa vì không thân thiết.
“Người yêu của cậu có đẹp bằng cục cưng Kỳ An của tôi không? Chắc chắn là không!”
“Tôi nói cho cậu biết, cục cưng Kỳ An của tôi rất là giỏi!”
“Cục cưng của tôi rất là đẹp, em ấy là sinh viên xuất sắc đấy, tôi tỏ tình trước, chúng tôi thành đôi rồi.”
“Ban đầu tôi còn sợ sẽ dọa em ấy bỏ chạy, không thèm để ý tới tôi nữa. Nhưng Vũ Kỳ An thích tôi đấy! Em ấy thích Huỳnh Bá Duy!”
Bá Duy uống say nên làm loạn, ở một bên lớn giọng khoe khoang khiến mọi người đau cả tai. Đây cũng chẳng phải là lần đầu, từ lúc công khai Kỳ An là người yêu tới giờ lúc nào đi học Bá Duy cũng khoe khoang, mọi người ở trong nhóm chat đều bị hắn nói tới phiền.
Đi ăn trưa thì lập tức chạy tới tìm cậu, đưa cậu đi ăn cơm cùng với một nhóm bạn thân của mình để giới thiệu, đám bạn ấy vừa rồi cũng tới mời rượu cậu, than thở với cậu vài câu.
Đình Nguyên rũ mắt không nói thêm gì, nhìn Bá Duy loạng choạng xông lại đây, ôm lấy Kỳ An lôi cậu dậy. Hắn hôn lên má cậu khiến cậu rụt người, bởi vì mùi khói thuốc và rượu khiến cho cậu khó thở, “Cục cưng ơi, nói cho mọi người biết em là người yêu của ai đi? Nói cho cả Đình Nguyên nữa!”
Kỳ An lúng túng nhìn tất cả mọi người bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía mình. Bá Duy đang say nên không để ý, lại hôn hôn lên mặt cậu, chôn đầu vào hõm cổ cậu thúc giục, “Cục cưng, anh muốn khoe khoang em với mọi người, mau mau khoe khoang anh đi. Bạn trai của em là thiếu gia đỉnh nhất trường này, mau nói đi, nói đi.”
“Em...” Kỳ An bối rối tới nghẹn lời, cảm giác xấu hổ dâng lên khắp gương mặt của cậu.
Bá Duy đợi nhưng không thấy cậu gọi, hắn không vui mở miệng tiếp tục nói, “Sao em lại không nói? Em không tự hào về anh sao? Em nói bạn trai em là anh đi!”
“Bá Duy, chuyện này--”
“Kỳ An anh rất thích em, thích tới muốn hỏng đầu, anh--”
Không ngờ Kỳ An lại bị kéo mạnh ngồi hẳn xuống ghế, tách khỏi cái ôm của hắn.
Đình Nguyên khép mắt, vừa làm xong đã thấy hối hận.
Mình điên rồi.
Thấy mọi người có vẻ bàng hoàng, chính Bá Duy cũng có chút thanh tỉnh vì quá bất ngờ, Đình Nguyên liếm môi sắp xếp từ ngữ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.
“Em ấy đói rồi.”