Em Ấy Đói Bụng Rồi

Chương 7: Đáng lẽ cứ bỏ mặc cậu



07

“Cuối tuần này là sinh nhật một người bạn của hai bọn anh.”

Vừa thức dậy Kỳ An đã nghe thấy Bá Duy đi lại giường của cậu bắt chuyện như thế, Bá Duy mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cậu, “Cục cưng, em đi cùng nhé?”

“Em đi ạ? Nhưng em không quen ai ở đó hết.” Kỳ An bối rối tới tỉnh ngủ.

“Không phải em có anh rồi sao? Chưa kể hôm đó cũng có Cao Cường và Đình Nguyên.” Bá Duy quan sát sắc mặt của Kỳ An, lại nói, “Thêm vài người bạn em đã gặp những lúc bọn anh chơi bóng đá, mọi người ai cũng có ấn tượng tốt về em cả.”

Nghe thấy tên của Đình Nguyên, Kỳ An hơi khó xử một lúc, cậu muốn hỏi là không đi được không nhưng Bá Duy dường như đoán được ý cậu, anh nắm lấy tay cậu nài nỉ, “Bọn họ ai cũng muốn anh dắt người yêu tới ra mắt, em nói xem, đây chẳng phải là cơ hội tốt để anh công khai bên ngoài sao? Để cho đám người tơ tưởng biết ý mà tránh xa, không làm phiền đến anh và em nữa.”

“Đó là tiệc sinh nhật của bạn anh, dùng nó để công khai cũng không hay lắm...”

“Yên tâm đi cục cưng, cậu ta cũng muốn thấy em mà.“.

Bá Duy thuyết phục rất nhiều, nào là anh muốn khoe khoang cậu, không muốn chuyện hôm trước tiếp tục xảy ra nên muốn cậu đồng ý với anh. Kỳ An bị nói nhiều tới tê rần tai đành phải gật đầu đồng ý, mặc dù cậu không thích đến những chỗ tiệc tùng thế này lắm, mùi khói thuốc và tiếng nhạc ồn ào rất khó chịu.

Thêm việc cậu phải đối diện với Đình Nguyên, đã vài ngày từ sau chuyện lần đó cậu và anh không còn gặp nhau nữa. Rõ ràng đang phát triển thành một mối quan hệ anh em rất tốt, nhưng hoá ra Đình Nguyên không thích gay tiếp cận mình đến vậy...

Cậu cũng không nên làm phiền người ta.

“Hôm nay em có tiết không?” Bá Duy kéo cậu ra khỏi suy nghĩ.

“Một giờ nữa em có tiết, sau đó em phải lên thư viện để làm bài tập với bạn.”

“Trưa nay đi ăn với anh được không? Mấy ngày nay em cứ như người mất hồn, hình như tâm trạng của em không tốt, anh muốn đưa em ra ngoài cho khuây khoả. Nhân tiện, có chuyện gì kể cho anh nghe với nhé?”

Bá Duy nghĩ tuy là Kỳ An không nói ra, nhưng chắc chắn cậu đã bị làm cho buồn lòng vào ngay ngày đầu tiên hai người xác lập quan hệ, vậy nên anh mới muốn chuộc lỗi.

“Không có gì đâu ạ, điểm kiểm tra kém nên em hơi thất vọng, em đang điều chỉnh lại cách học của mình thôi.”

Một lát sau Kỳ An rời khỏi phòng, Bá Duy cũng sửa soạn thay quần áo muốn đi ra ngoài. Cao Cường đang xem nữ streamer kia hát cũng phải nhìn sang, tò mò hỏi, “Hôm nay không có tiết, cậu đi đâu thế?”

“Mặt khỏi rồi, tôi đi tìm Chi Trà.”

“Tự dưng lại đi tìm Chi Trà làm gì!?”

Bá Duy thở dài, “Cô ta đòi hẹn gặp một lần, đi một buổi cho xong vậy, nhân tiện tôi cũng muốn nhắc nhở cô ta cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình một chút.”

“Cậu điên sao? Với tình địch của người yêu thì không được dây dưa, cậu chấp nhận đi hẹn hò với cô ta là có ý gì?”

“Hẹn hò cái đầu cậu.”

“Chẳng phải ý của cô ta là như thế sao?”

“Tôi chỉ muốn gặp cho xong chuyện và nhắc nhở cô ta, cậu đừng bận tâm, tôi là ai chứ? Không có chuyện hẹn hò ở đây đâu.”

“Nếu Kỳ An thấy thì sao? Cậu biết người ta có ý với mình, làm thằng bé buồn mà còn hẹn riêng với cô ấy, Kỳ An biết là lớn chuyện! Không phải hai người đã nói rõ qua tin nhắn rồi sao? Cũng mới chỉ gặp mặt một lần, không thân quen gì, không tiếp xúc nữa là được rồi.”

Bá Duy chậc lưỡi đi ra cửa, “Em ấy đi học rồi, sẽ không biết được. Tôi đi một lát thì có sao đâu, cũng không phải là có ý định không đứng đắn gì. Cậu biết tôi thích Kỳ An mà, cuối tuần này tôi thậm chí còn dắt em ấy đi công khai. Tôi chỉ đang đi xử lý tình địch cho em ấy thôi.”

Cao Cường yên lặng không nói gì, biết Bá Duy là người tinh khôn có lẽ cậu ta sẽ tự giải quyết được và rõ mình phải làm gì nên anh không xen vào nữa, tiếp tục donate tiền cho nữ streamer xinh đẹp trên màn hình.

Chi Trà hẹn Bá Duy ở tiệm bánh gần trường học, lúc anh tới cô cũng đã gọi món sẵn, kèm với một nụ cười, “Trà sữa việt quất, món yêu thích của anh, phải không?”

“Cô còn biết những thứ này à?” Bá Duy ngồi xuống chiếc ghế đối diện.



“Tất nhiên rồi, nếu mình thích một người nào đó thì mình sẽ thường hay tìm hiểu về họ mà.”

Gương mặt của Bá Duy xấu đi, hắn nghiêm giọng nhắc nhở, “Tôi có người yêu rồi.”

“À, là bé út của phòng anh đấy sao?”

“Cô cũng thấy rồi mà? Thế nên tại sao cô lại nói những lời đó với em ấy?”

“Tôi chỉ nói sự thật, có gì sai ư? Hay là cậu ấy cố tình bẻ cong ý tứ của tôi để được anh dỗ dành sau đó gây khó dễ với tôi?”

Lý luận của phụ nữ Bá Duy không so đo, hắn chỉ bình thản nhắc lại một lần nữa, “Đêm đó chúng ta không có gì cả, vậy nên cô đừng khiến em ấy thêm hiểu lầm. Với lại tình cảm của cô, xin lỗi tôi không thể nhận được, tôi đã có chủ rồi. Chúng ta không đến mức phải cắt đứt liên lạc vì tôi thấy không đáng, sau này vẫn có thể làm bạn bè nhưng mong cô cư xử đúng đắn, đừng làm bạn trai của tôi buồn.”

Bá Duy uống một ngụm trà sữa cho phải phép rồi đứng dậy, “Tôi đi trước.”

“Chờ đã!”

Một câu nói thành công kéo chân của Bá Duy lại, khi hắn chưa kịp xoay người, Chi Trà đã khẽ nói.

“Sao anh chắc là đêm đó chúng ta không có gi?”

“...”

“Tôi còn chưa nói gì mà?”

Huỳnh Bá Duy cứng đờ xoay người nhìn cô ta, đáp lại vẫn là nụ cười khiến hắn cực kỳ khó chịu đó.

“Bánh và trà sữa tôi đã gọi rồi, anh ở lại ăn đi. Với lại, trưa hôm nay tôi muốn có người đi ăn trưa cùng.”

Tiết học hôm nay dùng để làm kiểm tra, lúc kết thúc, Kỳ An cùng với Thế Phương đến thư viện để học. Nhưng Thế Phương trông thấy Kỳ An lại cắm tai nghe để xem kiến thức về bóng đá, cậu tò mò hỏi chuyện.

“Sao lại đi xem cái này?”

“Tuần sau tớ kiểm tra rồi vậy mà thực hành vẫn chưa tốt, cần phải nghe giảng lại.”

“Bóng đá thì phải thực hành chứ? Cậu chỉ nghe lý thuyết thì làm sao khá lên được?”

Có người cũng đã từng nói với cậu như thế, cũng đã từng đồng ý dạy cho cậu nhưng bây giờ đã không muốn để ý tới cậu nữa. Kỳ An ậm ờ cho qua chuyện, cậu xem thêm một lát rồi tắt máy, cảm thấy không ổn một chút nào cả. Nhưng chẳng rõ trong lòng mình đang cảm thấy có gì không ổn.

“Thế Phương, giảng giúp tớ câu số 3 đi.”

Tâm trạng của Kỳ An cứ lơ lửng ở chân trời nào, Thế Phương phải giảng đi giảng lại mấy lần cậu mới miễn cưỡng hiểu được, biết mình làm phiền người ta nên cũng không dám hỏi thêm. Không ngờ lại bị Thế Phương dùng đôi mắt nhìn thấu hồng trần nhận xét.

“Đúng là con người có tình yêu, đầu óc cứ như đang ở trên mây vậy. Hoá ra đó là lý do tại sao trường học cấm học sinh yêu sớm, đã vậy, bạn trai của cậu còn là thiếu gia vừa đẹp trai vừa giàu có nổi tiếng khắp trường! Từ đầu thấy anh Duy đối xử quá tốt với cậu là tớ đã cảm thấy không đúng ở đâu rồi.”

Trên đường về cả hai người có đi ngang qua sân bóng, Kỳ An không nhịn được đưa mắt nhìn nhưng lại không thấy bóng dáng kia, cậu âm thầm thở phào, chậm rãi bước đi cùng Thế Phương, lắng nghe cậu ấy kể chuyện trên trời dưới đất. Cậu ấy bảo nếu hai người không phải là bạn cùng phòng mấy năm thì có lẽ cậu ấy sẽ rất sốc khi cậu là người yêu của anh Bá Duy.

“Cậu có biết không, bài đăng đó của anh Bá Duy liên tục tăng lượt like và bình luận, lên cả forum trường đại học, các cô gái khóc hết nước mắt vì hoàn toàn hết cơ hội đó. Họ bảo nếu như anh ấy thích con gái mà chưa kết hôn, cơ hội vẫn sẽ còn đó, vậy mà anh ấy lại là gay! Vừa rồi cậu cứ ngẩn ngơ nên khi ở trong lớp và thư viện cậu không để ý, rất nhiều người cứ âm thầm nhìn cậu đấy!”

“Cẩn thận!”

Nơi mà Kỳ An và Thế Phương đang đi ngay sát đường pitch, trước khán đài và bên cạnh sân thi đấu, không phải phía bên ngoài nên không có lưới chắn bóng. Vừa rồi có một người sút bóng quá mạnh nên văng ra bên ngoài sân, bay thẳng tới vị trí của Kỳ An.

Cả Thế Phương và Kỳ An đều giật mình xoay đầu, trái bóng vẫn đi với một lực khá căng, vượt gió lao tới.

Bản năng của con người khi gặp nguy hiểm bất ngờ là chỉ biết đứng bất động nhìn nó. Đầu óc Kỳ An trống rỗng, ngơ ngác tròn mắt, chân như chôn chặt xuống đất không di chuyển được, khối não chậm chạp bận rộn xử lý tình huống.



Thế Phương ở bên cạnh không đứng ở hướng bóng, nhìn thấy mọi chuyện nên nhanh tay hơn. Tuy nhiên khi cậu vừa mới kéo Kỳ An về phía mình, đột ngột lại có một chàng trai cao lớn nhảy lên chắn ở trước mặt của Kỳ An, bóng lưng to lớn che chở cho cậu ấy khỏi trái bóng đang bay tới.

Hắn dùng cơ ngực chặn bóng lại, kiểm soát nó bằng đùi và nghiêng người sút trả về sân.

“Cảm ơn nhé, Đình Nguyên!”

“Phong độ tốt đấy! Cảm ơn cậu!”

“Tiền đạo hôm nay phòng ngự từ xa đỉnh thật!”

“Xin lỗi cậu bé nhé!”

Kỳ An ngơ ngác nhìn bóng lưng của Đình Nguyên đến nỗi quên chớp mắt, khung cảnh đằng sau nó cậu chẳng còn để tâm đến được nữa. Cậu mím môi nuốt khan, không cần người bên trong sân gọi tên cậu cũng đã biết bóng lưng này thuộc về ai rồi.

Chỉ là cậu ngạc nhiên khi anh lại giúp cậu, khi đáng lẽ cứ bỏ mặc cậu.

Trần Đình Nguyên xoay người, may mắn là Thế Phương đã rất thức thời lôi Kỳ An ra đằng sau, nhưng để chắc chắn hơn anh vẫn hỏi, “Không sao chứ?”

“Không sao ạ! Cảm ơn anh!” Thế Phương cười hớn hở, “Anh xử lý bóng đẹp quá!”

Tuy đã nghe rằng không sao, nhưng anh thật sự rất muốn đi tới tự mình kiểm tra cậu từ trên xuống dưới một lượt. Tuy nhiên vừa bước một bước đến, anh lại thấy Kỳ An ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, tim của anh như bị bóp nghẹn lại, không dám tiến thêm nữa.

Trong lòng có ý không đứng đắn với em ấy, nếu em ấy đã có người thương rồi thì không nên tiếp cận nữa, điều đó không đúng.

“Ừ, vậy thì tốt rồi.” Đình Nguyên nói.

“Cảm ơn anh.” Kỳ An nắm chặt tay, “Anh không sao chứ ạ?”

“Không sao.” Đình Nguyên lắc đầu.

“Làm sao anh Nguyên có vấn đề gì được!” Thế Phương cười lớn, khoác lấy vai của Kỳ An, “Anh ấy là cầu thủ xuất sắc đó, cậu có biết không? Mặc dù không phải là hậu vệ nhưng anh ấy phòng ngự từ xa cũng rất tốt. Chưa hết chưa hết, anh Nguyên nhận đường chuyền theo kiểu này rất nhiều mà.”

“Thế sao?” Khoé miệng của Kỳ An cứng ngắc cong lên.

“Nếu không sao thì tốt rồi, tôi đi trước.” Đình Nguyên kéo thấp mũ che đi đi ánh mắt của mình, lén nhìn Kỳ An thêm một lần nữa mới xoay người đi khỏi.

Rõ ràng không có chuyện gì nhưng không hiểu tại sao Thế Phương lại cảm thấy không đúng. Đình Nguyên từ trước tới giờ vẫn như thế, đẹp trai thờ ơ, điều làm cậu bất ngờ có lẽ đó chính là việc anh chủ động giúp đỡ Kỳ An. Vậy mà Kỳ An lại có vẻ không mặn mà gì lắm, đáng lẽ cậu ấy phải cảm ơn nhiều hơn hoặc là ngạc nhiên chứ?

“Cậu không thấy bất ngờ sao? Là anh Đình Nguyên đấy! Cậu có biết anh ấy không? Anh ấy là bạn học của anh Bá Duy bạn trai của cậu, tuy hai người đó không qua lại gì nhiều... nhưng cậu vẫn phải biết đó!”

“Ừ.”

“Trước đây anh ấy thường xuyên được đem so sánh với bạn trai của cậu, xem như là hai đối thủ cân tài cân sức, được rất nhiều sinh viên trong trường thầm mến. Nhưng mà Đình Nguyên khó tiếp cận hơn Bá Duy nhiều, lúc nào anh ấy cũng thờ ơ lạnh nhạt, không có bạn bè thân thiết, gia thế cũng là một ẩn số!”

Chợt nhớ tới lúc Đình Nguyên thoải mái chia sẻ chuyện trong nhà của anh cho mình, Kỳ An có hơi chạnh lòng. Đáng lẽ bây giờ cậu có thể khoe khoang rằng mình là em trai tốt của anh, sau đó tỏ ra bí mật không kể thêm gì để cho Thế Phương tò mò.

Nhưng cậu phải nhớ, Đình Nguyên không muốn giao du với gay.

“Có nhiều nữ sinh tỏ tình nhưng anh ấy đều xin lỗi. Có một vài người nhờ nam sinh khác dò hỏi giúp, không cần biết mặt mũi cô gái ấy ra sao anh ấy đã từ chối rồi. Không hề mảy may rung động với bất kỳ ai, người ta còn đồn rằng anh ấy có bạn gái rồi, hoặc có người trong lòng rồi nên mới giữ mình như thế.”

Kỳ An nghe câu được câu không vào đầu, cậu chậm rãi đi bộ về kí túc. Bá Duy phát hiện ra cậu từ phía đằng xa, anh vội vàng bước tới bằng tốc độ thật nhanh. Giữa sân trường đông đúc sinh viên qua lại, anh đột ngột ôm chặt lấy cậu, hôn lên mái tóc.

“Kỳ An.”

Vũ Kỳ An hơi giật mình, sau đó lòng lại nhẹ tênh, cậu khẽ hỏi, “Chuyện gì vậy ạ?”

“Em thích anh, phải không? Thật sự thích anh, đúng không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv