Thẩm Trình Tranh ngẩn ngơ, nhìn người thiếu niên trên trên mạng hình điện thoại, hình ảnh xem trước của đoạn quảng cáo nhìn qua cực kì câu nhân, hai nút áo sơ mi rộng mở, vạt áo như vô tình mà che lấp đi hai điểm đỏ. Một tay cậu đang chống lên bàn, một tay cầm một nắm cánh hoa hồng bị bóp nát dơ lên, chiếc lưỡi hồng phấn thò ra liếm, dầu hoa Hồng chảy từ tay xuống Logo trên ngực. Đôi mắt đào hoa phủ kín một luồng hơi nước nhìn thẳng vào màn hình khuôn mặt còn nhiều nét ngây thơ, nhưng từng cử chỉ của cậu lại vô cùng cám dỗ.
Mới nhìn qua đã để lại dấu ấn thật sâu trong lòng.
Thẩm Trình Tranh như bị nhập mà ấn vào xem video rồi để mặc cho quảng cáo chiếu lại hết lần này đến lần khác. Cho đến khi mà khi Tô Kiến Bạch lên tiếng đánh tỉnh hắn:
“A Tranh, em kiểm tra xong rồi, anh tiện thể đưa em về nhà nhé”
“À… được”
Chờ đến khi về đến nơi, Thẩm Trình Tranh nhìn Tô Kiến Bạch bước xuống xe rồi vòng qua bên cửa sổ ghế lái, nói chào tạm biệt rồi nóng lòng nhấn ga chuẩn bị đi về.
“A Tranh, ngày mai em cũng có một buổi xét nghiệm, bây giờ cũng đã tối rồi, giúp người giúp đến Tây Thiên, anh có thể ở lại đây không, rồi ngày mai đưa em đi một thể” Tô Kiến Bạch vội lên tiếng.
“Kiến Bạch.. anh phải về.” Thẩm Trình Tranh ngập ngừng nói, rồi hắn nhìn thấy Tô Kiến Bạch đang cười, cười thật tươi nhìn hắn, Thẩm Trình Tranh giống như nhìn thấy một bóng hình nũng nịu nào đó, vô thức gật đầu đồng ý.
Lời nói ra rồi Thẩm Trình Tranh mới giật mình, nhưng cũng không tiện rút lại lời nói, đành đi theo Tô Kiến Bạch vào trong nhà.
Thẩm Trình Tranh mở điện thoại lên, nhắn một câu với Cố Minh Triết rằng mình sẽ không về nhà nhưng không nhận được phản hồi nào. Hắn nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu mới đi vào phòng khách nằm xuống, khó chịu xoay người cố gắng quên đi cảm giác thiếu vắng trong lòng.
...----------------...
Từ trong mộng tỉnh lại, vô thức sờ xoạng xung quanh tìm kiếm hơi ấm, Cố Minh Triết giật mình nhìn căn phòng vắng vẻ xung quanh, nhất thời ngẩn ra. Vị trí bên cạnh thì trống không, Hứa Thừa Yến đứng dậy xoa trán, trong đầu cảm thấy có chút choáng váng.
Tiện tay cầm điện thoại lên nhìn liền phát hiện đã là giữa trưa, cùng tin nhắn của Thẩm Trình Tranh. Cậu cũng chỉ vào xem nhưng không phản hồi lại.
Mãi đến chạng vạng tối, Thẩm Trình Tranh mới gọi một cuộc điện thoại cho Cố Minh Triết:
“Minh Minh, tối nay anh không về, em không cần chờ anh đâu" Thẩm Trình Tranh nói.
Hắn chờ, phản hồi từ phía bên kia một lúc, cho đến khi trong lòng hắn thấy nhấp nhổm thì Cố Minh Triết trả lời:
“Có việc gì vậy anh?”
“Buổi tối có chút việc.”
Thẩm Trình Tranh nghe một lúc sau không nghe thấy Cố Minh Triết nói gì, Thẩm Trình Tranh đành tắt máy.
'Chắc em ấy đang giận dỗi đây mà, đợi đến khi mình về thì sẽ bù đắp cho em ấy nhiều hơn’
Ở đầu dây bên kia, Cố Minh Triết cúi đầu nhìn lịch sử cuộc gọi chỉ có vài giây trên điện thoại, cậu đã lâu không còn gặp sự việc này nữa rồi. Hồi mới bên nhau những cuộc điện thoại giữa hai người cũng chỉ ngắn ngủi như này, nhưng càng lâu dài, thời gian hai người nói chuyện ngày một tăng lên, có một lần Thẩm Trình Tranh đi công tác, cậu gọi cho hắn, đúng lúc hắn đang làm việc, nhưng hắn cũng không tắt điện thoại đi mà giữ dựng để một bên một người ngắm người kia làm việc, một người thì trông cho người kia ngủ. Mãi cho đến khi điện thoại hết pin mới thôi.
Quả nhiên, khi hàng thật trở về thì làm gì có ai còn muốn dùng đồ giả nữa chứ.
Cố Minh Triết đứng dậy, đang định vào bếp tìm đồ ăn thì chuông điện thoại vang lên. Lần này là của Ninh Diệu:
“Huhuu, tiểu Triết, hôm qua thấy cậu bị chịu thiệt như thế, mà mình lại chỉ có thể ngồi nhìn hức.. làm mình ức lắm, nên sau khi cậu đi mình uống rượu nhiều lắm, bây giờ bị đau dạ dày phải ngồi bệnh viện nè.. hức” tiếng nữa mở của Ninh Diệu vang lên ngay sau khi Cố Minh Triết chấp nhận cuộc gọi.
Cố Minh Triết nghe thấy tiếng nức nở của Ninh Diệu thì cảm thấy đau đầu:
“Kỳ Tự đâu hắn không ngăn được cậu sao?”
“Hừ, tên Kỳ thỏ đó thì làm gì được mình chứ.. ahh anh làm gì vậy”
Cố Minh Triết càng nghe, càng cảm thấy bất đắc dĩ: “được, đợi mình nấu cháo xong mình đến bệnh viện tìm cậu nhé, đợi mình”
“Mình biết rồi, cậu mau đến nha, không mình phải nghe Kỳ Kỳ lảm nhảm đến hết ngày mất”
Có vẻ như Ninh Diệu định nói thêm gì đó nhưng điện thoại đã bị giật lại rồi tắt máy.
Cậu cũng rất bất đắc dĩ, nhưng Ninh Diệu là một trong những người bạn thân thiết hiếm hoi của cậu. Cố Minh Triết nhanh chóng vào bếp nấu cháo thịt bằm cho Ninh Diệu rồi cho vào cặp lồng.
Khi Cố Minh Triết đến bệnh viện, vừa bước chân vào thì vô tình liếc mắt nhìn trong sảnh chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Nam nhân mặc áo khoác màu đen, đưa lưng về phía cậu, trong tay cũng cầm một cái cặp lồng, đang cúi đầu dùng một tay gửi tin nhắn trên điện thoại di động.
Cố Minh Triết nhìn bóng dáng kia, thoáng chút kinh ngạc. Cố Minh Triết theo bản năng đi về phía nam nhân, còn chưa kịp tới gần thì đã thấy hắn đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên.
Cố Minh Triết nhìn theo tầm mắt của Thẩm Trình Tranh, liền thấy được Tô Kiến Bạch từ phòng khám bên cạnh đi ra. Tô Kiến Bạch đi tới bên người Thẩm Trình Tranh, trong tay còn cầm một tờ phiếu kiểm tra. Thẩm Trình Tranh tự nhiên mà cầm lấy phiếu kiểm tra của Tô Kiến Bạch cúi đầu nghiêm túc nhìn, lại thường thường nói chuyện trao đổi cái gì đó với người bên cạnh.
Trong đại sảnh người đến người đi không ngớt, nhiều người đến bệnh viện để chăm người nhà hoặc là cùng người yêu đến khám bệnh. Mà hai người kia đứng chung một chỗ, lại càng giống như một trong những cặp đôi đó.
Cố Minh Triết một mình đứng ở trong góc khuất nhìn không chớp mắt. Đến khi hai người kia bước qua cậu mới nắm chặt cặp lồng đang cầm trên tay, bước chân nặng nề đi đến số phòng VIP mà Ninh Diệu gửi tới.