Tên Alpha phụ trách lục soát người dưới áp lực của tin tức tố rượu gin phải cẩn thận thực hiện nhiệm vụ của mình, dùng tay chạm vào bả vai của Giang Hạc Linh rồi đến eo, cái mông cùng đôi chân dài cũng không may mắn thoát khỏi.
Còn Giang Hạc Linh thì cứng đờ mà đứng, hai tay nắm chặt, cau mày, cặp mắt đẹp kia giống như mặt hồ đóng băng, lạnh lẽo đến thấu xương.
Văn Dịch đứng một bên xem vở kịch, nhìn Giang Hạc Linh nghẹn khuất, hắn vốn đang cao hứng, nhưng khi ngửi thấy mùi tin tức tố trong không khí không thuộc về mình, chút vui vẻ kia liền biến thành một loại khó chịu rất nhỏ.
Sự khó chịu này là vì đồ của mình bị người khác chạm vào.
Lại nhìn đến hai tay của tên giám ngục kia còn lưu luyến đặt trên eo Giang Hạc Linh, hắn cảm thấy có chút bực bội.
Có thể bởi vì ánh mắt Giang Hạc Linh quá mức lạnh lùng, hoặc là tin tức tố rượu gin trong phòng bỗng nhiên nồng đậm hơn, tên Alpha phụ trách lục soát người chỉ có thể cố gắng tốc chiến tốc thắng, lục soát hết một lần liền rút lui, hướng tới Giam Trường mà lắc đầu.
"Xem ra không thu hoạch được gì ha", Văn Dịch phớt lờ ánh mắt như muốn giết người của Giang Hạc Linh, tiếp tục mập mờ với Giam Trường, "Giam Trường ngươi hiện tại đã vừa lòng chưa?".
Vừa lòng cái rắm, sắc mặt Giam Trường phi thường khó coi, chưa kịp nghĩ kế tiếp nên đổ lỗi như thế nào, thuộc hạ phụ trách lái xe đã gõ cửa tiến vào.
"Thưa ngài, xe tới rồi".
Văn Dịch nghe vậy quét hết sự thanh thản vừa rồi, thu hồi đôi chân dài đang đặt trên bàn, từ từ đứng dậy thở dài: "Cũng coi như đã đến đây, vậy chỗ này ta một phút cũng không muốn đợi nữa".
Nhóm giám ngục thần sắc đều trở nên ngưng trọng đứng lên, khuôn mặt Giam Trường lúc đỏ lúc xanh, đôi mắt hình tam giác đầy tức giận không cam lòng.
Hắn ta hiện tại xem như đã hiểu, Văn Dịch ngay từ đầu đã không đem hắn để vào mắt, giả tình giả nghĩa theo bọn hắn ở đây chẳng qua để giết thời gian, chờ xe áp giải đến thôi.
"NGƯƠI ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TA!" Giam Trường không thể nhịn được nữa, trầm giọng quát lên.
Theo lời hắn nói, hai tên giám ngục Alpha đi theo bên người liền từng bước tiến lên chặn đường Văn Dịch, bầu không khí trong phòng nghỉ lập tức trở nên căng thẳng.
Văn Dịch mặt không thay đổi mà liếc bọn họ một cái: "Làm sao? Triệu Giam Trường đây ngay cả ta còn muốn điều tra hay sao?".
Giam Trường lạnh lùng nói: "Chuyện này nếu không điều tra rõ ràng, ngươi không thể cứ như vậy mà đi".
Cái tên huyênh hoang này cứ quấy rầy hắn như keo dính, làm cho sự kiên nhẫn của Văn Dịch cạn sạch, hắn lạnh lùng nghiêm mặt nhìn chằm chằm Giam Trường hai giây, mở miệng nói: "Xem ra ngục giam thứ nhất các ngươi đã quyết tâm tìm người đổ tội, nhưng chắc ngươi không biết cái giá khi đổ lỗi cho ta, ngươi không đủ khả năng gánh đâu".
Vừa dứt lời, chỉ thấy Văn Dịch lật tay phải, khẩu súng trong túi bên hông Giam Trường liền xuất hiện trên tay hắn, mà họng súng còn lại nhắm ngay huyệt thái dương Giam Trường.
Không ai nhìn rõ động tác Văn Dịch như thế nào, cũng không ai nghĩ Văn Dịch sẽ trực tiếp ra tay như vậy, ngay cả những thuộc hạ được liên minh cử tới đi theo hắn cũng đều sửng sốt, thấy nhóm giám ngục cảnh giác vây quanh Văn Dịch, bọn họ mới hoàn hồn nhanh chóng di chuyển đến gần hắn.
Giám ngục có thể mang theo súng, nhưng để đề phòng tù nhân lấy súng, khi tiếp xúc với tù nhân cần phải gỡ súng ra, vì vậy trong gian phòng này, ngoại trừ Văn Dịch và Giam Trường đem súng ra ngoài, còn lại mọi người chỉ có một cây côn thôi.
Trong khoảnh khắc, cuộc đấu tranh trong phòng nghỉ diễn ra hết sức căng thẳng, chỉ có Giang Hạc Linh lùi lại phía sau vài bước, như không liên quan đến mình mà mặc kệ.
"Văn Dịch, ngươi điên rồi phải không?" Giam Trường kinh ngạc hoàn hồn, hướng Văn Dịch quát một tiếng.
Văn Dịch hờ hững nhìn lướt qua người trong phòng nghỉ: "Ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng ngươi thật sự có hơi phiền".
Giam Trường: "...".
"Ngươi như vậy chắc chắn là không đánh đã khai, cho dù ngươi cưỡng ép ta cũng vô dụng, ngươi... Ư —".
Văn Dịch vặn cổ tay một cái, trực tiếp cắm họng súng vào miệng Giam Trường, dùng hành động khiến hắn câm miệng.
"Văn tiên sinh, ngài đừng hành động thiếu suy nghĩ, làm như vậy đối với hai bên đều không có lợi". Tên giám ngục trẻ tuổi nghiêm túc chỉnh tề nhẹ nhàng khuyên bảo.
Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, vài tên giám ngục mang súng nhận được tin tức đang tiến tới phòng nghỉ.
Khóe mắt Văn Dịch liếc nhìn bóng người di chuyển ngoài cửa, chậc một tiếng hướng Giam Trường nói: "Ngươi có hai lựa chọn. Một, chấm dứt hành vi đổ lỗi của ngươi, phối hợp với ta hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì tốt cho ta, cho ngươi, cho mọi người; thứ hai, tiếp tục gây rắc rối, đổ lỗi lên đầu ta, vậy ta liền nổ súng bắn chết ngươi, cùng với tất cả thuộc hạ của ngươi ở đây, sau đó đổ tội cho tên kia, ngươi hẳn biết là ta có năng lực giải quyết những vấn đề này chứ nhỉ".
'Tên kia' hiển nhiên là ám chỉ Giang Hạc Linh rồi.
Giang Hạc Linh: "..."
"Ngươi dám!" Giam Trường hai mắt như muốn nứt đến nơi, phát ra lời cảnh cáo.
Trên tay Văn Dịch dùng chút sức, ngón trỏ bóp cò súng, không kiên nhẫn nói: "Ta có dám hay không, ngươi muốn đánh cược sao?"
Họng súng lạnh lẽo cứng rắn dựng thẳng cổ họng, Giam Trường nói không ra lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Văn Dịch, đón nhận ánh mắt hờ hững lạnh như băng của đối phương, sự phẫn nộ trong trong lòng cũng như bị đông lại, từ từ dập tắt.
Chỉ vì Văn Dịch có thể nhanh chóng cướp súng khuất phục mình, hắn ta biết Văn Dịch có khả năng làm được điều đó.
Dưới sự uy hiếp về tính mạng, Giam Trường dần bình tĩnh lại.
Thực ra cả hai đều biết nói về chuyện tử vong của Ngải Tư là lớn hay nhỏ còn tùy vào cách xử lý của đôi bên. Hắn ta một mực dính Văn Dịch không buông, chẳng qua là muốn nhìn thấy Văn Dịch khó chịu, muốn mượn cái này khiến hắn cũng phải nhuốm mùi tanh tưởi một lần, nhưng thật sự không nghĩ tới Văn Dịch lại liều lĩnh như vậy.
Cho dù trong lòng biết khả năng Văn Dịch có thể trực tiếp giết mình không lớn, nhưng họng súng kề sát cổ họng, mỗi giây phút trôi qua đều tràn ngập nguy hiểm.
Giam Trường hít một hơi thật sâu, nhắm mắt xuôi tay đưa ra lựa chọn.
Kỳ thật hắn có thể đổi ý, sau khi Văn Dịch bỏ súng xuống, trực tiếp lấy súng cưỡng ép đồng bọn và bắt hắn vì tội phản bội, nhưng hắn ta cũng biết Văn Dịch dám kiêu ngạo như vậy, nhất định phải có chỗ dựa.
Hoặc là dựa vào năng lực của chính mình, hoặc là dựa vào thế lực đứng sau. Dù sao hắn đơn phương độc mã xông vào biệt thự đại diện của liên minh, đả thương một vài tên cảnh vệ mà không phải nhận bất kỳ hình phạt đáng kể nào, điều này có thể hiểu được một phần nhỏ.
Trong đầu Giam Trường đã hoàn toàn loại bỏ ý định gây rắc rối cho Văn Dịch, vì thế cuộc xung đột nhất thời cứ như vậy kết thúc, trận chiến đổ lỗi cũng trực tiếp tàn.
Trên đường đến ngục giam thứ hai không xuất hiện việc gì ngoài ý muốn, dựa theo kế hoạch đã định, Văn Dịch không gặp bất kỳ rủi ro nào mà đem Giang Hạc Linh từ trong đám tù nhân thay thế ra, nhưng chỉ tráo đổi mỗi anh thôi.
Bởi vì lúc trước tên vệ sĩ đã động thủ ở ngục giam thứ nhất, suốt đường đi bị canh giữ nghiêm ngặt, đến ngục giam thứ hai trực tiếp bị đưa vào phòng tạm giam, Văn Dịch không muốn lãng phí thời gian trên người tên đó, nhân cơ hội có nhiệm vụ hàng đầu khác mà rời khỏi ngục giam thứ hai.
Dù sao hắn chỉ cần cam đoan đem Giang Hạc Linh ra ngoài là hoàn thành nhiệm vụ.
Thừa dịp đêm tối, Văn Dịch mang theo Giang Hạc Linh trở lại xe áp giải, đi tới ngoại ô, hai người dựa theo kế hoạch ở bãi đỗ xe bỏ hoang tìm được chiếc xe ô tô cổ màu đen đã được bố trí sẵn trước đó, rồi yên lặng rời đi.
Người ngồi ở ghế lái là Văn Dịch, hắn cầm một thứ được gói trong bao màu đen trên ghế phụ lái đưa cho Giang Hạc Linh, người đang ngồi ở ghế sau.
"Bên trong có quần áo, anh đem đồng phục tù nhân trên ngươi thay cái khác đi".
Giang Hạc Linh không nói lời nào nhận lấy, mở bịch màu đen ra, bên trong ngoại trừ có một bộ quần áo thường ngày bình thường, còn có một hộp kim loại lớn cỡ lòng bàn tay, bên trong là thuốc tiêm được sắp xếp ngăn nắp.
Giang Hạc Linh không thay quần áo trước, mà lấy ra một ống thuốc tiêm, nhờ ánh sáng trong xe, xắn tay áo tìm đúng vị trí mạch máu trên cánh tay rồi tự mình tiêm một mũi.
Khi ống tiêm chứa chất lỏng trong suốt được rót vào mạch máu, lông mày nhíu chặt của Giang Hạc Linh từ từ giãn ra, nhưng cùng lắm được một lúc, lông mày anh lại nhăn lại, trong đôi mắt khép hờ hiện lên vẻ đau đớn.
Chiếc hộp kim loại đặt ở một bên không cẩn thận rơi xuống, giữa tiếng động leng keng loong coong hỗn loạn, một tiếng rên rỉ kiềm chế sự đau đớn phát ra.
Văn Dịch đang kiểm tra bản đồ trước mặt nghe tiếng quay đầu lại, liền nhìn thấy Giang Hạc Linh đang dựa lưng vào ghế, sắc mặt trắng bệch, hàm răng cắn chặt, dường như đang vô cùng thống khổ.
"Anh sao vậy?". Văn Dịch chuyển sang chế độ lái tự động, ra vẻ muốn chui vào ghế sau.
Giang Hạc Linh mím môi, khẽ nói một câu: "Không sao, cậu cứ lái xe đi."
Trong tay anh vẫn cầm ống tiêm trống rỗng kia, hơn nữa trong không khí còn có mùi thuốc ức chế nhàn nhạt, Văn Dịch liếc mắt một cái liền biết anh vừa mới làm cái gì.
Giang Hạc Linh thân thể không tốt, lọ thuốc trong bịch đó là do Giang gia bố trí, thuốc tiêm kia hiển nhiên sẽ không gây hại cho anh. Chẳng qua là hương vị thuốc tựa hồ có chút đặc biệt, xen lẫn một cỗ mùi vị cây cỏ nhàn nhạt, cùng mùi tin tức tố cỏ xanh của tên Alpha hồi trước có chút giống nhau, rồi lại khác nhau, không giống thuốc ức chế bình thường.
"Tốt nhất là anh nên không sao" Thấy vẻ mặt thống khổ của Giang Hạc Linh có dịu đi một chút, Văn Dịch mới lại ngồi xuống.
Giang Hạc Linh không để ý đến hắn, dựa vào ghế nhắm hai mắt lại.
Tuy rằng Giang Hạc Linh nói không sao, nhưng tâm trí Văn Dịch vẫn chú ý đến mọi nhất cử nhất động của anh, sợ thiếu gia này vì sĩ diện mà phải khổ sở, giả vờ đơn độc một mình chịu đựng đến xương cũng tàn.
Giang Hạc Linh hẳn là rất khó chịu, cái cau mày của anh vẫn chưa giãn ra, trên trán không ngừng chảy những giọt mồ hôi, thậm chí không khống chế được mà tỏa ra một chút tin tức tố hoa hồng ẩm ướt, chỉ có đôi môi căng mọng của anh trái lại so với khi nãy còn thêm nhiều huyết sắc hơn, cũng không phát ra tiếng rên rỉ nữa.
Ước chừng qua nửa giờ, Giang Hạc Linh mới tỉnh dậy từ trạng thái hôn mê vừa rồi. Văn Dịch thấy sắc mặt anh so với trước thoạt nhìn có chút tốt hơn, trong lòng mới thả lỏng một xíu, đang tính thu hồi tầm mắt đã thấy anh bắt đầu cởi quần áo.
Chính nhân quân tử không xem phim khiêu dâm, đương nhiên sẽ không nhìn lén người khác thay đồ, Văn Dịch lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác.
Nhưng kính chiếu hậu ở giữa của chiếc xe này có chút lớn, hơn nữa Giang Hạc Linh đang ngồi ở một vị trí tuyệt vời, trong ánh mắt Văn Dịch luôn hiện lên một tia sáng trắng, nhích tới nhích lui, chói lọi khiến hắn cảm thấy bồn chồn thấp thỏm, chỉ có thể chỉnh kính chiếu hậu hướng ra ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu nhìn bầu trời sáng sủa phía trước.
Trong ánh mắt, Giang Hạc Linh tựa như đang liếc mắt nhìn hắn.
Đợi cho động tĩnh ở ghế sau dừng lại, một cơn gió đêm từ cửa sổ đang mở thổi vào, Văn Dịch ngửi thấy mùi tin tức tố hoa hồng ẩm ướt mang theo vị đắng, ánh mắt hắn mới lại ném ra ngoài.
Phần thân trên đồng phục tù nhân của liên minh đều là bộ đồ hai lớp, ngoại trừ áo khoác bên ngoài, bên trong còn có một chiếc áo sơ mi ngắn tay.
Giang Hạc Linh chỉ mới cởi áo khoác đồng phục tù nhân, trên người vẫn còn mặc áo sơ mi, anh thoải mái dựa lưng vào ghế, hơi nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gió đêm bởi vì tốc độ xe mà trở nên mãnh liệt làm mái tóc hơi dài của Giang Hạc Linh tung bay trong gió, áo sơ mi mỏng trên người cũng vì vậy mà bị thổi bay lên.
Tay phải anh đặt trên cửa sổ xe, ngón tay mảnh khảnh xen vào trong tóc, vén mái tóc vốn ở trước trán lên, lộ ra cả khuôn mặt, lông mày dài nghiêng xéo, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt lười biếng lại tự cao.
Văn Dịch còn chú ý tới trên vành tai phải của anh có một chiếc khuyên màu đen, ánh sáng lạnh yếu ớt phản chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của anh, pha trộn một loại ngạo mạn mà gợi cảm, từng sợi tóc tung bay phảng phất như móc câu khiến người ta mê mẩn đến loạn nhịp.
Văn Dịch không khỏi nhìn thêm hai lần, ánh mắt thậm chí còn theo cổ tay áo anh chui vào, nhìn thấy lồng ngực trắng nõn gầy gò dưới lớp áo sơ mi bị phồng lên.
Trong ánh sáng lờ mờ, vạt áo trắng sẫm màu nhấp nhô theo từng hơi thở, giống như sóng biển trong đêm, thêm vài phần nhẹ nhàng uốn lượn, có cái gì màu hồng nhạt lúc ẩn lúc hiện, lôi cuốn lòng người.
Tin tức tố hoa hồng ẩm ướt trong không khí cũng theo gió đêm tiến vào xoang mũi Văn Dịch, yết hầu hắn trượt xuống, tự hỏi chẳng lẽ tất cả Omega đều có màu hồng như vậy hay sao?