Đang nói chuyện, hơi thở Giang Hạc Linh nhẹ lướt qua môi Văn Dịch, bỗng dưng làm hắn từ tận đáy lòng bùng lên ngọn lửa, nóng như muốn thiêu cháy lỗ tai, không biết là xấu hổ hay là khó chịu.
Thế mà khi hắn vừa định nhấc anh lên, Giang Hạc Linh đã một bước buông hắn ra trước rồi đứng thẳng dậy. Sau đó, Văn Dịch liền thấy Giang Hạc Linh bắt đầu cởi cổ áo tù nhân bằng đôi tay bị xích của mình.
Từng chiếc khuy áo được cởi ra, cái cổ mảnh khảnh trắng nõn cùng xương quai xanh và đường ngực hiện rõ mồn một trước mắt Văn Dịch.
"Anh lại muốn làm gì?". Văn Dịch hô hấp ngưng trọng, bất động thanh sắc mà di chuyển tầm mắt.
"Phối hợp với cậu đấy". Giang Hạc Linh đem chính cổ áo mình xé toạc, sắc thái giả vờ nâng mắt lên nhìn Văn Dịch, "Chứng minh cậu... 'còn tốt' đi".
Văn Dịch trong lòng mới vừa lẩm bẩm ánh mắt Giang Hạc Linh này như một tâm bão vậy, động tác uyển chuyển từng nhịp nhẹ nhàng thế kia rõ ràng cố ý quyến rũ hắn, bất chợt lại nghe được tiếng "Còn tốt đi".
——TỐT?!!
Đó vốn là một lời khen tích cực, nhưng từ miệng Giang Hạc Linh nói ra cũng chỉ mang vẻ cười nhạo và ghét bỏ, cùng từ "Không được" cũng chẳng có gì khác nhau.
Văn Dịch trong lòng càng tức giận: "Anh mới nói 'còn tốt' sao? Khinh thường ai đấy?".
Giang Hạc Linh chỉ cười mà không nói lời nào.
Vừa vặn, tiếng đập cửa lại vang lên, Văn Dịch thiếu chút nữa đã thốt ra câu "Nếu không anh thử xem tôi rốt cuộc có 'được' hay không?" lại nuốt trở lại.
Hắn mém nữa là rơi vào mánh khóe của Giang Hạc Linh rồi!
Cái tên Omega mưu ma quỷ quyệt này!
Giang Hạc Linh liếc nhìn cánh cửa kim loại kêu lạch cạch, sau đó ngồi lại trên ghế, hếch cằm hướng về phía Văn Dịch: "Mở cửa đi".
"..."
"Giang thiếu gia, anh còn —" Văn Dịch chưa kịp nói xong đã bị tiếng Giam Trường ngoài cửa kêu gào cắt ngang.
"Văn Dịch, mời ngươi phân biệt cho rõ ràng, đây là ngục giam thứ nhất, không phải trận địa doanh trại cờ hoa rực rỡ gì đó đâu, ta cảnh cáo ngươi, ngươi—".
"RẦM—" cánh cửa trong phòng rớt ra, gió mạnh cuốn theo mùi tin tức tố rượu gin nồng đậm mà tỏa ra ngoài.
Thân hình cao lớn của Văn Dịch phủ bóng lên cửa, lạnh giọng hỏi lại: "Ta làm sao? Đã trễ thế này, ngục giam thứ nhất các người không ngủ được sao?".
Trong lòng buồn bực đều góp phần hình thành sự giải phóng tin tức tố, tin tức tố rượu gin cường thế khiến hai tên Alpha ở cửa vô thức ngả người ra sau để tránh, dù không ngửi được mùi tin tức tố, Giam Trường cũng vì sự tàn bạo tụ lại trong ánh mắt Văn Dịch mà sinh ra một chút ý nghĩ muốn rút lui.
Nhưng trong giây lát, Giam Trường đã giả bộ mạnh mẽ mà khiển trách: "Ngủ? Sau khi xảy ra chuyện như vậy, cũng chỉ có ngươi là còn tâm tư muốn ngủ ở đây. Ta nói lại lần nữa, đây là ngục giam thứ nhất, ngươi tốt nhất nên chú ý—"
Văn Dịch bực bội vén sợi tóc lòa xòa trên trán, ngắt lời: "Ngươi đừng có nói năng nặng lời với ta, ta không tiếp nhận phương pháp này đâu".
"..."
Lại còn không có phương pháp?!
Giam Trường bị hắn làm cho nghẹn họng không biết nói cái gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm kẻ kiêu ngạo trước mặt.
"Được rồi, rốt cuộc muốn làm gì, mau nói đi". Văn Dịch lại nói.
Giam Trường cũng lười bàn mấy lời vô nghĩa với hắn, trực tiếp nói thẳng: "Đem Thiên Kỳ giao ra đây".
Văn Dịch liếc nhìn Giang Hạc Linh đang ngồi trên ghế sô pha giả vờ mình bị chà đạp không thể tự lo liệu, hỏi: "Ngươi muốn anh ta làm cái gì? Chẳng lẽ nào Giam Trường ngươi cũng—"
Hắn còn chưa nói hết chữ "cũng", Giam Trường liền tức giận ngắt lời hắn: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, ngươi cho rằng ai cũng vô kỉ luật, dâm đãng vô độ như ngươi sao?"
Khi nói chuyện, ánh mắt Giam Trường chán ghét xẹt qua vết đỏ trên cổ Văn Dịch, giống như vừa nhìn thấy thứ gì khó coi và ghê tởm vậy.
"Này, ngươi đừng có đổi oan cho ta". Văn Dịch chú ý tới tầm mắt của Giam Trường, vươn tay sờ chỗ cổ còn đang đau, "Ta nói đây là anh ta làm ngươi có tin không?".
Hiển nhiên, mọi người ở đây không một ai tin, một loại trong lòng đã rõ nhưng không nói trầm mặc lan tràn.
"Cho nên mới nói, thâm tâm mấy người, nhìn cái gì cũng bẩn". Văn Dịch trả đũa, khiến Giam Trường tức giận đến mặt mày đỏ bừng.
"Văn tiên sinh, mặc dù ngươi là sĩ quan áp giải do liên minh phái tới, nhưng xét về cấp bậc Cảnh hàm, ngươi cùng Giam Trường ta cũng không có phân cấp trên cấp dưới, cho nên, xin mời ngươi nói chuyện chú ý chừng mực. Người trong ngục giam thứ nhất này không giống như ngươi đâu."
(Cảnh hàm: là hệ thống cấp bậc dân sự của cảnh sát Trung Quốc, tuy nhiên, hệ thống cấp bậc này khác hoàn toàn với hệ thống cấp bậc quân sự của cảnh sát vũ trang Trung Quốc. Giam Trường với Văn Dịch thuộc 2 phe cấp bậc khác nhau)
"Đừng nhiều lời nữa, mau giao Thiên Kỳ ra đây, hắn bị tình nghi mưu sát tù nhân". Giam Trường không kiên nhẫn đem đề tài mà Văn Dịch đã đánh lạc hướng quay lại, nháy mắt với hai Alpha phía sau, hai Alpha liền tiến lên từng bước muốn vào cửa, nhưng Văn Dịch cùng cá nhân bức tường như muốn hòa làm một chặn hết cửa, hai bên chỉ có thể vô phương ứng phó mà giằng co.
"Mưu sát tù nhân". Văn Dịch lại liếc nhìn bộ dạng Giang Hạc Linh đang xem kịch hay, "Ai bị giết?"
Giam Trường bất mãn với việc hắn cố tình giả ngu, trừng mắt nhìn hắn không trả lời, ngược lại tên thuộc hạ đã đến thông báo cho Văn Dịch về cái chết của Ngải Tư trước đó lại mở miệng "Ngải Tư".
Văn Dịch liếc mắt nhìn tên kia, ra vẻ giật mình mà gật đầu: "Ngươi vừa nói tới con rắn kia nhỉ".
Thuộc hạ: "...Tôi đang nói về Alpha có hình xăm con rắn".
Văn Dịch xua tay: "Không quan trọng, mà ngươi nói hắn chết khi nào?".
"Mười phút trước, sau khi tiêm thuốc ức chế cường hiệu cao không lâu liền đột nhiên bị sốc, sau đó cấp cứu không thành liền tử vong". Thuộc hạ tiếp tục nói.
"Sau khi tiêm thuốc ức chế, hắn bị sốc mà chết". Văn Dịch gật đầu, quay lại nhìn về phía Giam Trường, "Mười phút trước, người này còn ở dưới mí mắt ta, làm sao có thể tiêm thuốc ức chế vào tên rắn kia?".
Sắc mặt Giam Trường trở nên khó coi, hắn ta hiện tại đã hiểu được, cái gọi là giả ngu của Văn Dịch chỉ để giúp Thiên Kỳ khỏi bị tình nghi, đem tội đổ lên đầu ngục giam thứ nhất.
"Ngươi muốn nói nguyên nhân cái chết của Ngải Tư là do thuốc ức chế sao?". Giam Trường hỏi lại.
Văn Dịch không phủ nhận: "Không phải sao?".
Giam Trường hừ lạnh một tiếng: "Nếu là vì thuốc ức chế, như vậy khi hắn ở liên minh hẳn đã chết rồi, đừng nói là thời điểm hắn rời liên minh không tiêm thuốc ức chế, ta đã kiểm tra qua, sau khi Ngải Tư bị bắt cũng đã tiêm loại thuốc ức chế cường hiệu cao này không phải một lần".
Văn Dịch nhướng mày: "Thật sao?"
"Hắn không phải ngoài ý muốn chết, nhất định có người làm, cho nên dọc đường ai cùng hắn tiếp xúc qua tất cả đều là nghi phạm". Giam Trường trầm giọng nói.
Lời này nói ra một chút cũng không khiêm nhường, không chỉ kéo tất cả đám tội phạm vào vũng bùn, còn khiến Văn Dịch cùng những viên cảnh sát áp giải trở nên mất trong sạch.
"Nói cũng có lý". Văn Dịch gật đầu khen ngợi, lại hỏi: "Nhưng bằng chứng đâu?".
Giam Trường nhíu mày: "Bản ghi chép tiêm chích trước đây của Ngải Tư là bằng chứng!".
Văn Dịch cười một tiếng: "Điều này chỉ có thể nói là trước đó tên kia không phản ứng với thuốc ức chế cường hiệu cao, chứ không có nghĩa là thuốc ức chế mấy người đưa cho hắn ta không có vấn đề gì. Nếu ngươi đã nói đó không phải việc ngoài ý muốn mà do có người làm, vậy hãy đưa bằng chứng chứng minh đi".
Giam Trường không có một bằng chứng nào, thậm chí cả bản báo cáo khám nghiệm tử thi đầy đủ của bác sĩ pháp y cũng không có, hắn chính là không muốn Văn Dịch dễ dàng rời khỏi đây, để lại cả cục diện hỗn loạn này cho ngục giam thứ nhất gánh vác.
"Bọn ta đến điều tra, chính là để tìm bằng chứng". Thấy Giam Trường bị Văn Dịch làm cho á khẩu không nói nên lời, tên Alpha trẻ vội vàng bổ sung thêm "Nếu là người trong sạch, tất nhiên không cần sợ điều tra".
"Đúng vậy." Giam Trường như được tiếp thêm sức mạnh, "Thiên Kỳ cùng Ngải Tư có đụng chạm qua lại, cũng từng tiếp xúc, đương nhiên phải kiểm tra rồi".
"Cũng đúng ha" Văn Dịch thuận miệng nói, sau đó xoay người đến trước mặt Giang Hạc Linh, "Còn ngồi đây à?"
Giang Hạc Linh giương mắt nhìn thoáng qua Văn Dịch, ánh mắt kia vừa giống như oán hận vừa giống như sợ hãi, bắt đầu diễn vai thanh niên ốm yếu vừa bị làm nhục, phải nói dày công tôi luyện mới làm được. Văn Dịch trong lòng đều cho anh một tiếng trầm trồ khen ngợi.
Khi Giang Hạc Linh đứng dậy, Văn Dịch xoay người ngồi xuống ghế sô pha, đôi chân dài gác lên bàn, hỏi: "Anh có biết Ngải Tư không?"
Giang Hạc Linh: "Không biết".
"Vậy anh tại sao lại đánh hắn?".
"Tôi không đánh hắn".
"Nhưng hắn ta đã chết".
"Ồ, tôi có nghe nói qua".
"Có phải anh giết hắn không?".
"Không phải".
Văn Dịch quay đầu nhìn về phía Giam Trường: "Nghe thấy chưa, anh ấy nói không phải".
Giam Trường cùng mọi người: "......."
Có ai thẩm vấn như ngươi không?
Văn Dịch lại nói: "Nếu không ngươi hỏi đi?".
Giam Trường: "..."
"VĂN DỊCH!" Giam Trường tức đến đỏ cả người.
"Làm sao? Tự nhiên rống lên thế". Văn Dịch gãi gãi lỗ tai bị hắn quát đến khó chịu, nói như thể đang muốn thương lượng: "Tra hỏi không được, ngươi tự mình lục soát đi, xem có thể tìm được bằng chứng gì không?".
Giam Trường thực sự bị chọc tức rồi, lồng ngực phập phồng cấp tốc, chỉ vào hắn nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Ánh mắt chú ý tới Giang Hạc Linh mới vừa rồi thoáng nhìn mình, khóe miệng Văn Dịch bỗng nhếch lên: "Lục soát đi, tìm cho kỹ chút".
Giam Trường hít sâu một hơi, nhưng không nghĩ ra cách điều tra, sau khi nghe Văn Dịch nói, chỉ có thể nháy mắt với một tên giám ngục.
Giám ngục kia khẽ gật đầu, liền đi về hướng Giang Hạc Linh.
Tin tức tố của Văn Dịch trên người Giang Hạc Linh còn chưa tan hết, chỉ cần đến gần, nó đã khiến Alpha cảm thấy khó chịu, giám ngục Alpha thậm chí dưới sự kích thích mãnh liệt còn tiết ra một chút tin tức tố.
Tin tức tố Alpha có vị thuốc hơi đắng tản ra trong không khí, Giang Hạc Linh vốn đang thả lỏng lông mày lại nhíu lại, thoáng thấy trong mắt Văn Dịch có một chút ý cười đùa bỡn, Giang Hạc Linh đã ngầm hiểu rõ —
Cái tên Văn Dịch này là cố ý nhắc tới chuyện lục soát người, cũng chỉ để làm anh khó chịu thôi.
Xem ra câu nói 'còn tốt' kia đã khiến hắn cực kì phẫn nộ rồi.