Tống Hân Nghiên nói khẽ: “Đầu Gỗ, không phải Tống Thanh Hoa đâu. Tống Thanh Hoa có ác đến mấy cũng vẫn còn chút ít nhân tính. Dù gì bà ta với anh cũng là máu mủ ruột già. Hơn nữa, bây giờ anh còn quản lý Tống Thị. Bà ta không cần phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế…”
Cho dù muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn thì Tống Thanh Hoa cũng sẽ tàn nhẫn với cô trước!
Nhưng lời nói của Khương Thu Mộc đã cảnh tỉnh cô.
Anh trai cô sẽ không gây hấn với ai, nhưng không đảm bảo được rằng người mà cô từng gây hấn không giận cá chém thớt lên anh trai cô.
Hân Nghiên chợt siết chặt nắm tay.
Thứ chó má thì cứ để cho cảnh sát xử lý!
Có những việc nếu đã làm thì cũng nên cho ít lời lãi trước khi bị pháp luật xử phạt!
Tối hôm ấy, Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đều không về nhà.
Hai người cũng không nghỉ ngơi ở khu vực cho người thân được Cố Vũ Tùng sắp xếp mà ngồi trên ghế sofa trong phòng bệnh, đắp tạm tấm chăn, mất ngủ cả đêm.
Khi trời vừa hửng sáng, giọng nói bình tĩnh của Khương Thu Mộc khe khẽ vang lên trong phòng bệnh.
Cô ấy bảo: “Nghiên này, tớ nghĩ kĩ rồi. Đợi sau khi anh Minh lành vết thương, tớ sẽ tỏ tình với anh ấy. Dù thành công hay thất bại, tớ cũng muốn cho anh ấy biết!”
Biết đâu tình cảm nuôi dưỡng chậm rãi sẽ thành công, nhưng cũng có khả năng sẽ không còn cơ hội nói ra thành lời nữa.
Mối tình thầm lặng gợi mở sớm không khéo sẽ chết vùi khi thấy ánh sáng, nhưng đã nói ra thành lời thì cô ấy sẽ không còn gì tiếc nuối nữa!
Tống Hân Nghiên tựa đầu vào vai Khương Thu Mộc: “Tiến lên đi, Đầu Gỗ, đừng để bản thân phải hối tiếc!”
Trời đã sáng hẳn, cả thành phố bắt đầu bừng tỉnh.
Có ai đó cũng đang gõ cửa phòng bệnh.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc chạy ra mở cửa. Không phải y tá mà là cảnh sát.
Vài người lặng lẽ đi vào phòng bệnh.
Cảnh sát nói: “Chào cô Tống, chúng tôi đã xác định được nghi phạm dựa theo lịch trình di chuyển của anh Tống ngày hôm qua. Trước khi vây bắt, chúng tôi đến đây để xác nhận lại với cô. Các cô có quen biết người này không?”
Anh ta lấy ra một bức ảnh, là Tống Mỹ Như.
Đồng tử của Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc co lại dữ dội: “Ý của các anh là, nghi phạm là chị ta?”
“Đúng vậy.”
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đều vô cùng kinh hãi.
Tống Hân Nghiên mím chặt môi: “Chị ta tên là Tống Mỹ Như, là em gái ruột của anh tôi.”
Khương Thu Mộc tức nghiến răng nghiến lợi: “Sao trên đời lại có người độc ác thế? Anh Dương Minh là anh trai ruột cùng ba cùng mẹ với chị ta cơ mà. Sao chị ta lại làm thế? Sao lại dám làm thế!”
Đánh anh ruột của mình, còn đánh ra nông nỗi này nữa!
Đôi mắt vốn sưng đỏ của Khương Thu Mộc càng đỏ sọc lên. Nỗi tức giận khiến cơ thể cô ấy run lên không kiểm soát được.
Cô ấy nhớ lại những bức ảnh mà Tống Mỹ Như gửi đến lần trước, khi Tống Hân Nghiên nằm viện.
Cũng phải. Con ả đó là một đứa biến thái mà!
Đến anh ruột mà chị ta còn muốn ngủ cùng thì làm ra chuyện như thế này có gì quái lạ đâu!
Cảnh sát nói rất nghiêm túc: “Hiện tại vẫn chưa xác định được có đúng là cô ta không. Nhưng nơi mà nạn nhân đến đích xác là chỗ ở của cô ta. Lúc trở ra thì thành kết quả như các cô thấy đấy. Chúng tôi đã cho trích xuất camera giám sát, có thể nhận thấy anh ấy gắng gượng lái xe rời khỏi đó. Suốt dọc đường, chiếc xe đi loạng choạng, suýt gây ra tai nạn vài lần. Ngoài ra, trên xe, chúng tôi còn tìm thấy nhiều vết máu…”
Mấy bức ảnh chụp bằng chứng được bày ra trước mặt Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc.
Trên ghế ngồi, vô lăng, tay nắm cửa xe… đâu đâu cũng là vết máu loang lổ!
Nhìn bức ảnh nào cũng thấy phát hoảng!
Khương Thu Mộc và Tống Hân Nghiên xem mà thắt lòng, hơi thở nghẹn lại, mãi lâu sau mới trút được ra.
“Tớ phải giết con điên ấy!” Khương Thu Mộc tức đến nỗi từng sợi gân xanh hằn trên trán, định gạt mọi người ra để để lao đi.
Tống Hân Nghiên nhanh nhẹn ôm lấy cô ấy: “Đầu Gỗ! Cậu bình tĩnh lại đã!”
Cô ra sức giữ chặt Khương Thu Mộc.
“Tớ bình tĩnh thế nào được!”
Khương Thu Mộc trừng mắt quát nạt, nước mắt rơi lã chã: “Cậu có biết chị ta làm anh cậu bị thương thế này còn đau đớn hơn cả chị ta cầm dao đâm vào tim tớ không!”
“Tớ biết!”
Hai mắt Tống Hân Nghiên cũng đã đỏ hoe, sự tàn độc dâng lên trong mắt.
Mắt cô đã rưng rưng, nhưng vẫn cố gắng trợn to để nước mắt không chảy ra.
Tống Hân Nghiên thong thả vỗ về sống lưng cứng đờ của Khương Thu Mộc, cất giọng khàn khàn: “Anh tớ còn đang bị thương, giờ vẫn chưa tỉnh lại. Đầu Gỗ, so với bây giờ đi tìm Tống Mỹ Như trả thù thì sự an nguy của anh tớ quan trọng hơn, đúng không?”
Như bị người ta đánh trúng điểm yếu, cơ thể căng cứng Khương Thu Mộc bỗng chốc mềm oặt, toàn thân tràn ngập nỗi căm hận và bất lực.
Cô ấy nhắm mắt, nước mắt chảy thành hàng lăn dài trên gò má.
Tống Hân Nghiên cũng sắp không giữ được dòng nước rưng rưng trong mắt nữa.
Cô hít vào thật sâu rồi thở ra, hơi thở dồn dập không ép được nước mắt quay ngược trở lại, cuối cùng trào ra khỏi đôi mắt to tròn của cô.
Tống Hân Nghiên vẫn không chớp mắt, con ngươi hằn đỏ những tơ máu, trông rất dữ tợn.
Cô ghé vào tai cô ấy, nói khẽ: “Đầu Gỗ, cậu yên tâm, tớ đảm bảo sẽ khiến chị ta đau khổ! Tớ phải để chị ta… nợ máu phải trả bằng máu.”
Tống Hân Nghiên thả Khương Thu Mộc ra rồi quệt nước trên mặt: “Tớ đi với cảnh sát một lúc, cậu ở lại giúp tớ chăm sóc anh tớ, được không?”
Nghĩ đến Tống Dương Minh thương tích đầy mình, Khương Thu Mộc không thể nào từ chối.
Cô ấy gật đầu.
“Cảm ơn cậu.”
Tống Hân Nghiên khàn giọng nói lời cảm ơn rồi rời khỏi đó đi theo cảnh sát.
Trên xe, cảnh sát dặn dò: “Nếu Tống Mỹ Như là em gái ruột của nạn nhân thì có khả năng vết thương trên người nạn nhân không phải do cô ta gây ra. Chưa biết chừng trong chuyện này còn có nguyên nhân gì đó phức tạp hơn, nhưng dù thế nào thì nạn nhân cũng bị thương ở chỗ cô ta. Trước khi bắt người, chúng tôi luôn phải tìm hiểu tình hình, thu thập bằng chứng trước đã.”
Sâu trong đáy mắt Tống Hân Nghiên thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Cô gật đầu, thỉnh cầu bằng giọng nói khàn khàn: “Anh cảnh sát, tốt hơn hết hãy giao việc thu thập bằng chứng gián tiếp cho tôi đi.”
Hai cảnh sát ngồi ngang hàng quay sang nhìn nhau.
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên chất chứa nỗi buồn đau: “Anh cảnh sát, cho tôi ít thời gian, để tôi đi tìm hiểu tình hình trước đã. Tôi hiểu người chị này của mình. Nếu đúng là do chị ta làm thì trông thấy các anh, chị ta thà chết cũng sẽ không thừa nhận. Nhưng nếu tôi đến chất vấn, có thể kết quả sẽ khác…”
Cảnh sát đã xác thực thân phận của Tống Hân Nghiên nhiều lần, biết cô không nói dối nên ngẫm nghĩ một lát liền gật đầu đồng ý.
Cả nhóm đã đến trước cửa nhà Tống Mỹ Như.
Cảnh sát tránh đi.
Tống Hân Nghiên mở camera ghi hình trên điện thoại di động lên rồi mới gõ cửa nhà Tống Mỹ Như.
Tiếng gõ cửa vang lên một lúc lâu, Tống Mỹ Như mới ngáp ngủ ra mở.
Cô ta vẫn đang mặc đồ ngủ, đầu tóc rối bời, rõ ràng là chưa thức giấc.
Cơn tức giận trong mắt Tống Hân Nghiên ngay lập tức trào dâng.
Anh trai cô ta làm phẫu thuật cấp cứu gần hết đêm, đến lúc cô đi khỏi vẫn chưa tỉnh.
Vậy mà Tống Mỹ Như còn có thể ngủ say sưa đến tận bây giờ!
Nhìn thấy Tống Hân Nghiên, Tống Mỹ Như ngái ngủ gần như tỉnh ngay tắp lự.
Cô ta nhướn mày, tặc lưỡi: “Chậc, tôi tưởng là ai cơ. Sáng sớm ngày ra, mày đến nhà tao làm…”
Còn chưa nói dứt câu, Tống Hân Nghiên đã vươn tay ra đẩy cô ta vào nhà, chính cô cũng theo vào luôn.
“Cạch!”
Cửa nhà đã khóa lại.
Lông mày Tống Mỹ Như run rẩy, vẻ mặt đầy phòng bị: “Tống Hân Nghiên, mày định làm… Á!”
Cô ta còn chưa nói hết lời đã bị Tống Hân Nghiên túm tóc, hung hăng đập đầu cô ta vào tường.
Cùng lúc đó, chiếc điện thoại di động đang ghi hình được đặt bên cạnh, ống kính nhắm thẳng vào phía họ.
“Rầm!”
Tống Mỹ Như bị đập cho sây sẩm mặt mày, giọng tru tréo như lợn bị chọc tiết: “Tống Hân Nghiên, con khốn nạn này, mày bỏ… Á!”
Một tay Tống Hân Nghiên túm tóc cô ta, tay còn lại siết chặt, nắm đấm mang theo cả cơn giận và sát khí trút xuống như mưa.
Tiếng kêu thảm thiết xé ruột xé gan vang ra bên ngoài.
Hai cảnh sát canh trước cửa đồng loạt hoảng hồn.
Theo bản năng, một trong hai người định gõ cửa xông vào.
Người kia nhanh nhẹn hơn, giữ anh ta lại: “Anh làm gì thế?”