Ở cửa phòng cấp cứu, Tống Hân Nghiên rệu rã ngồi bệt xuống đất dọc theo bức tường.
Bàn tay dính đầy máu đặt trên đùi, ngón tay run rẩy không thể kiềm chế nhưng cô lại chẳng hề cảm nhận được.
Khương Thu Mộc chân tay mềm nhũn đi tới, dựa vào bên cạnh cô, ôm chặt lấy cánh tay cô.
Hai người như đang sưởi ấm cho nhau, vừa bất lực vừa thẫn thờ.
Khương Thu Mộc khóc trong kìm nén: “Hân Nghiên, làm sao đây... anh Dương Minh sẽ không xảy ra chuyện đâu có đúng không?”
“Không đâu!” Giọng nói Tống Hân Nghiên khàn khàn, bàn tay hơi run rẩy không ngừng phủ lên trên bàn tay Khương Thu Mộc.
Hai bàn tay với vết máu còn chưa khô nắm lấy nhau, ẩm ướt, lạnh lẽo.
Nhưng hai người chẳng ai buông ra.
Trong mắt Tống Hân Nghiên hiện lên sự căm thù sâu sắc, cơ mặt bởi vì dồn sức cắn khớp hàm mà căng chặt lại.
Cô an ủi Khương Thu Mộc, càng giống như tự an ủi mình hơn: “Đầu Gỗ, đừng sợ. Mặc dù cả người anh trai toàn là máu nhưng nhìn từ dáng vẻ quần áo bị rách của anh ấy là biết được chắc chỉ là vết thương bên ngoài thôi. Có lẽ anh ấy... có lẽ là bị thứ gì đó như roi đánh... không... không nghiêm trọng đâu! Chắc chắn sẽ không sao đâu!”
Nước mắt dâng lên vành mắt, cô lại cố gắng nén lại, không dám rơi xuống chút nào.
Đôi mắt Khương Thu Mộc sưng đỏ, giọng nói như làn gió xé toạc sa mạc, đầy cát, mang theo thù hận: “Anh Dương Minh là một quân nhân cứng rắn, có thể bị người khác dùng roi đánh thành như vậy, người kia phải tàn nhẫn đến mức độ nào chứ!”
Cô ấy nắm chặt lấy tay Tống Hân Nghiên, móng tay cắm vào làn da cô ấy: “Tớ nhất định sẽ báo thù cho anh ấy! Tớ phải để kẻ hại anh ấy nợ máu phải trả bằng máu!”
Nói những lời căm phẫn này xong, cô ấy lại giống như một đứa trẻ lạc đường, bật khóc vừa bất lực vừa hoang mang: “Hân Nghiên, nhỡ anh Dương Minh có bất trắc gì... chúng ta phải làm sao đây! Anh ấy sẽ không sao có đúng không... Chắc chắn sẽ không sao có đúng không?”
Khương Thu Mộc nắm rất mạnh, nhưng Tống Hân Nghiên lại chẳng cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào.
Cô nắm chặt lại bàn tay của cô ấy, khàn giọng đáp: “Đúng!”
Chờ đợi thẫn thờ bất an ngoài phòng cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu, bác sĩ phụ cẩn thận cắt quần áo trên người Tống Dương Minh ra.
Vết thương lộ ra bên ngoài khiến tất cả các bác sĩ y tá đều hít ngược một hơi.
“Người ra tay tàn nhẫn quá! Lại đánh một người thành ra thế này!”
Làn da lộ ra bên ngoài không chỗ nào còn nguyên vẹn.
Vết thương bê bết máu chằng chịt bên trên, quần áo bị đánh nát dính vào da thịt, vết thương lớn vặn vẹo đáng sợ, nhìn mà chấn động!
Đầu lông mày Cố Vũ Tùng cau lại rất chặt, trầm giọng ra lệnh: “Làm nhanh cái tay lên.”
Tất cả mọi người không dám lề mề nữa, nhanh chóng lột hết quần áo trên người Tống Dương Minh ra, bôi thuốc cầm máu lên vết thương ngoài da, lên kế hoạch kiểm tra thương thế bên trong...
Trong phòng cấp cứu giành giật từng giây, ngoài phòng cấp cứu một ngày trôi qua như cả một năm.
Không biết đã bao lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra từ bên trong.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc ngồi bệt dưới đất cùng giật mình, giống như cỗ máy được nối điện, động tác chập chững đỡ nhau đứng dậy đi tới.
“Cậu Cố, thế nào rồi?” Nước mắt đã khô cạn của Khương Thu Mộc lại chảy xuống.
Trái tim Cố Vũ Tùng bỗng đau nhói, hô hấp cũng nghẹn lại trong chốc lát: “Không nguy hiểm đến tính mạng, vết thương bên ngoài lẫn bên trong đều có. Có vô số vết thương bên ngoài nhưng đều không nghiêm trọng, chắc là bị thứ như roi đánh. Còn thương thế bên trong thì ra tay rất tàn nhẫn, để người khác không nhìn ra, có lẽ lúc đánh còn cách một tầng đệm nào đó, phần phổi chảy máu, gãy ba cái xương sườn...”
Khương Thu Mộc che lấy miệng, tiếng khóc kìm nén phát ra qua kẽ tay.
Đôi mắt Tống Hân Nghiên đỏ bừng, sự phẫn nộ quẩn quanh bên trong.
Cô cắn chặt môi, mùi máu tươi tanh mặn tràn ra trong miệng, đánh vào lý trí sắp mất đi của cô hết lần này đến lần khác.
Tâm trạng của Cố Vũ Tùng cũng vô cùng kìm nén.
Anh ta thấp giọng an ủi: “Hai người cũng đừng lo lắng nữa, những vết thương bên trong lẫn bên ngoài này nghe thì nghiêm trọng, nhưng không bị thương ở chỗ hiểm. Thể chất anh ấy tốt, sau phẫu thuật chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian là sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”
Tống Hân Nghiên hít sâu mấy hơi, cố gắng kìm nén cơn giận dữ, khàn giọng nói cảm ơn: “Cậu Cố, cảm ơn cậu.”
Cửa phòng cấp cứu hoàn toàn mở ra, Tống Dương Minh được bác sĩ y ta đẩy ra ngoài.
Khương Thu Mộc vội vàng bỏ hai người lại rồi đi lên, cùng Tống Dương Minh tới phòng bệnh.
Cố Vũ Tùng và Tống Hân Nghiên đứng yên bất động tại chỗ.
Anh ta hỏi Tống Hân Nghiên: “Là ai ra tay nặng với anh của chị như vậy, chị có đối tượng nghi ngờ không?”
“Không có!” Tống Hân Nghiên lạnh giọng nói: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, cho dù là ai, tôi cũng sẽ khiến kẻ đó phải trả một cái giá đau đớn!”
Trạng thái của Tống Hân Nghiên khiến Cố Vũ Tùng có hơi lo lắng: “Mọi người không quen ai ở đây cả, nếu cần tôi giúp thì...”
“Cậu Cố, cậu đã giúp tôi đủ nhiều rồi.” Tống Hân Nghiên khéo léo từ chối: “Thủ đô lớn như thế này, không có người quen thì không làm được gì chắc?”
Cố Vũ Tùng nhíu mày.
Anh ta chỉ muốn nói nếu có người quen giúp đỡ thì cho dù làm gì cũng sẽ nhanh hơn nhiều.
Nhưng trạng thái bây giờ của Tống Hân Nghiên rõ ràng là không thể nghe lọt tai.
Thôi vậy, đợi lát nữa anh ta cho người đi nói một tiếng là được.
Đáy mắt Tống Hân Nghiên lóe lên vẻ sắc lạnh, nói với Cố Vũ Tùng: “Cậu Cố, gần đây thực sự gây ra cho cậu quá nhiều rắc rối rồi, cậu cũng có rất nhiều chuyện phải làm. Chuyện hôm nay không làm phiền cậu nữa. Giao cho cảnh sát đi, tôi tin tưởng cảnh sát.”
Cố Vũ Tùng không khăng khăng khuyên nhủ nữa: “Tôi sắp xếp cho mọi người phòng bệnh có chỗ ở cho người thân, chị và cô Khương chăm sóc anh chị cũng tiện hơn chút. Mấy ngày nay hai người để ý tới anh chị là được, những chuyện khác cứ giao cho tôi, bên anh Hàn tôi cũng sẽ khuyên giúp chị, chắc chắn sẽ khiến anh ấy làm chứng cho chị.”
Tống Hân Nghiên khom lưng với Cố Vũ Tùng: “Tuy tôi biết nói cảm ơn rất vô nghĩa, nhưng bây giờ trừ nói cảm ơn ra tôi thực sự không làm được gì nhiều hơn nữa.”
Cố Vũ Tùng vội vàng đỡ cô dậy: “Không phải chúng ta là bạn à? Bạn bè giúp đỡ thì cần gì phải cảm ơn. Huống hồ...”
Anh ta dừng lại, cười khổ nói: “Tôi càng không muốn nhìn thấy Khương Thu Mộc buồn bã lo lắng.”
Tống Hân Nghiên nhìn anh ta một cái, âm thầm thở dài.
Tuy rằng bình thường cậu Cố có hơi cà lơ phất phơ, nhưng sự si tình này vẫn khiến người khác thấy rất cảm động.
Nếu như Đầu Gỗ không rung động với anh trai thì Cố Vũ Tùng chắc chắn là một lựa chọn rất tốt.
Đáng tiếc, Tương Vương có ý mà Thần Nữ lại vô tâm...
Mà giữa Thu Mộc với anh trai, chỉ sợ cũng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình mà thôi.
Nhưng chuyện tình cảm này thì người ngoài chẳng thể nào giúp được.
Càng không có quyền can thiệp vào.
...
Trong phòng bệnh.
Khương Thu Mộc ngồi bên giường bệnh vẫn luôn nắm lấy tay Tống Dương Minh, im lặng chảy nước mắt.
Tống Hân Nghiên đi vào, bàn tay an ủi đặt lên đầu vai cô ấy: “Đầu Gỗ, anh tớ sẽ không sao đâu!”
Khương Thu Mộc quay người lại, ôm chầm lấy Tống Hân Nghiên, vùi mặt vào lòng cô mà khóc: “Anh Dương Minh là người tốt như vậy, chính nghĩa như thế, trước giờ chỉ có giúp đỡ người khác, không đắc tội ai, vì sao lại bị người khác hãm hại như vậy chứ?”
Trái tim của Tống Hân Nghiên như bị dao rạch!
Đau đến run rẩy!
Đúng thật là anh cô sẽ không chủ động đắc tội người khác, nhưng vì cô...
Khương Thu Mộc ngước đôi mắt sưng đỏ ầng ậng nước lên: “Hân Nghiên, dám không kiêng dè như thế này có khi nào là bà già độc ác Tống Thanh Hoa kia không!”
Cô ấy cắn răng, nơi đáy mắt lẫn trong giọng nói đều xuất hiện sự căm hận sâu sắc: “Nếu như là bà ta, tớ có liều chết cũng không tha cho bà ta đâu!”
Cô ấy sẽ kéo bà ta cùng xuống địa ngục!
Từ lúc chuyện xảy ra đến bây giờ, đầu óc Tống Hân Nghiên vẫn luôn hỗn loạn.
Tới tận khi nhìn thấy nỗi hận thù trong mắt Khương Thu Mộc, sự hận thù lạnh lẽo, mãnh liệt như như sấm sét, đánh thẳng vào não cô, khiến cô lập tức tỉnh táo lại.