Tống Hân Nghiên nâng mắt lên, trong sự bình tĩnh lộ ra vẻ kiên định: “Tôi không biết Tống Thanh Hoa đã hứa gì với tổng giám đốc Trương, nhưng có điều, tôi hy vọng sự ra đi của mình là xứng đáng. Tổng giám đốc Trương có từng nghĩ rằng nếu Tống Thanh Hoa đưa bằng chứng không đáng tin cậy, hoặc lỡ như vừa ăn cướp vừa la làng thì sẽ thế nào không?”
Tuy vế sau rất có khả năng nhưng cô không có chứng cứ.
“Xem ra cô và tổng giám đốc Tống thực sự không hợp nhau.”
Trương Tấn Tài cười nói: “Xin lỗi cô Tống, vừa rồi tôi chưa nói hết rõ ràng. Tống Thanh Hoa đến tìm tôi không chỉ mới một hai lần, khi còn ở tổng công ty, bà ta từng hẹn gặp tôi nhiều lần ngỏ ý muốn gia nhập PL, cùng chia thị phần nước Z với chúng ta. Nhưng mà… tôi đã từ chối.”
Lòng Tống Hân Nghiên như bị nghẹn lại.
Đồ cáo già này, hóa ra trong lòng anh ta đã quyết định từ lâu nhưng lại không nói thẳng, muốn thử dò xét cô.
Trương Tấn Tài cũng nhận ra Tống Hân Nghiên đang không vui.
Anh ta thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Thân phận và bối cảnh của Tống Thanh Hoa rất đặc biệt, không phải một người dễ tiếp xúc, lần này lại chủ động đề nghị muốn giúp đỡ khiến tôi không yên tâm. Mặc dù PL chúng ta không phải là doanh nghiệp hàng đầu, nhưng vẫn phải có khí phách tự lập tự cường, tôi cũng hy vọng cô Tống sẽ không khiến mọi người thất vọng.”
Tống Hân Nghiên nhìn Trương Tấn Tài bằng ánh mắt thật sâu, rơi vào trầm tư.
Cô sắp xếp lại toàn bộ lời nói của Trương Tấn Tài hôm nay từ đầu đến cuối, rồi sắp xếp cả những manh mối mà mình đang nắm giữ. Rất nhiều chuyện dây mơ rễ má đã dần dần tập hợp lại với nhau.
Cô không nói gì, Trương Tấn Tài cũng không thúc giục, chỉ bưng cà phê lên chậm rãi uống.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Tống Hân Nghiên đưa ra một kết luận.
Tống Thanh Hoa hoàn toàn không muốn gia nhập PL hay chia thị phần nước Z với PL. Thứ bà ta muốn là nuốt chửng PL, biến công ty đầy triển vọng này thành của riêng mình!
Tất nhiên, đây chỉ là một trong những mục đích của Tống Thanh Hoa thôi.
Mà mục đích khác của bà ta là nhắm vào cô!
Quả nhiên là kế sách một mũi tên trúng hai đích đủ hay, cũng đủ ác!
Vì ham muốn của bản thân mà không để tâm đến tính mạng của người khác!
Sau lưng Tống Hân Nghiên cảm thấy ớn lạnh, trong lòng vô cùng căm hận.
Thấy nét mặt cô thay đổi, Trương Tấn Tài vẫn bình thản hỏi: “Thế nào? Cô có nghĩ ra điều gì không?”
Tống Hân Nghiên hoàn hồn lại, nói với vẻ áy náy: “Rất xin lỗi tổng giám đốc Trương, có thể tôi không giúp gì được về chuyện liên quan đến Tống Thanh Hoa đâu. Nhưng là nhân viên của PL, chỉ cần một ngày tôi còn nhậm chức, tôi sẽ làm tốt những việc thuộc bổn phận của mình. Tất nhiên, nếu công ty có giao phó khác dành cho tôi, tôi chắc chắn sẽ chấp thành theo.”
Cô không thể nói cho Trương Tấn Tài biết Tống Thanh Hoa là kẻ chủ mưu đứng sau vụ nổ được.
Thứ nhất là cô không có chứng cứ, thứ hai chính là có lẽ cô đã bị Tống Nhan theo dõi rồi.
Cô tin rằng nếu hôm nay mình liều lĩnh nói ra điều gì đó. Không cần đợi đến trời tối, ngay khi cô vừa xoay người rời khỏi đây, bên Tống Thanh Hoa nhất định có chuẩn bị phía sau đang chờ cô.
Nói không chừng, thứ Tống Thanh Hoa đang chờ chính là giờ phút này!
Nếu những gì mẹ nuôi nói là sự thật, dù Tống Thanh Hoa đã hứa với ông nội sẽ không ra tay tàn nhẫn với cô... Nhưng trên đời này, ngoài sống chết ra, thì sống không bằng chết mới càng đáng sợ hơn.
Tống Thanh Hoa có rất nhiều cách khiến cô sống không bằng chết.
Nghĩ tới mấy điều này, Tống Hân Nghiên lại càng không nói gì.
Cô đứng lên, khẽ gật đầu với Trương Tấn Tài, sau đó quay người rời đi.
Trương Tấn Tài nhìn theo bóng lưng cô dần biến mất ở ngoài cửa, lúc này mới khẽ cười, lắc đầu cảm thán: “Đúng là một cô gái có cá tính.”
Đáng tiếc lại trêu chọc một đối thủ như Tống Thanh Hoa.
….
Lịch Viên.
Tưởng Minh Trúc xuất viện.
Tưởng Tử Hàn đưa cô bé về nhà. Xe vừa dừng lại, Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh đứng ở cửa chờ từ sáng sớm liền vui vẻ chạy ra tiếp đón.
“Minh Trúc về rồi đấy à.”
Sở Thu Khánh ân cần đưa quà tới: “Quà mừng con xuất viện nè.”
Tưởng Minh Trúc mím đôi môi hồng phấn, liếc mắt nhìn món quà được đưa tới, lặng lẽ lùi về phía sau hai bước, tránh đi, lạnh lùng nói: “Bác sĩ bảo tôi không nên tiếp xúc với nhiều người quá, lắm vi khuẩn lắm.”
Nét mặt Sở Thu Khánh trở nên khó coi.
Mộ Kiều Dung vội vã nở nụ cười giảng hòa: “Yên tâm đi, để đón cháu về nhà mà dì Sở đã sai người dọn dẹp khử trùng từ trong ra ngoài sạch sẽ rồi.”
Bà ta cầm quà của Sở Thu Khánh nhét vào lòng cháu gái: “Quà cũng đã khử trùng luôn rồi.”
Cô bé nghiêng người sang chỗ Tưởng Tử Hàn, tránh né: “Ba ơi, con mệt rồi, con về phòng nghỉ ngơi trước đây. Bà nội giúp cháu để quà trong phòng đồ chơi nhé ạ, cảm ơn bà.”
Nói dứt lời, cô bé đi lướt qua hai người rồi vào nhà, đi thẳng lên tầng.
Mộ Kiều Dung hơi gượng gạo rút tay về.
Ánh mắt Sở Thu Khánh nhìn về phía Tưởng Minh Trúc càng thêm âm trầm.
Tưởng Tử Hàn nhìn thấy sắc mặt cô ta, nghi ngờ nhíu mày, sau đó giải thích: “Minh Trúc không hiểu chuyện, em đừng so đo với một đứa bé.”
Sự lo lắng trong mắt Sở Thu Khánh lập tức biến mất không còn dấu vết.
Cô ta nở nụ cười dịu dàng rộng lượng: “Sao có chuyện đó được chứ, Minh Trúc cũng là con gái của em mà, làm mẹ ai lại so đo với con gái của mình bao giờ. Huống hồ, con bé vừa mới bị giày vò thê thảm, có ý thức bảo vệ bản thân cũng tốt hơn.”
Tưởng Tử Hàn gật đầu, vừa đi về phòng vừa cởi áo khoác.
Sở Thu Khánh nhanh chóng bước lên nhận lấy.
Bàn tay đang định buông áo ra của Tưởng Tử Hàn bỗng khựng lại một thoáng.
“Sao vậy?” Sở Thu Khánh dịu dàng nhìn anh hỏi.
Tưởng Tử Hàn hờ hững lắc đầu, buông tay ra.
Sở Thu Khánh vui vẻ xoay người treo quần áo lên.
Lúc quay người lại thì thấy Tưởng Tử Hàn đi về phía cầu thang, cô ta vội vàng gọi: “Tử Hàn.”
Tưởng Tử Hàn dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô ta: “Có việc gì à?”
Sở Thu Khánh chạy đến, cầm tài liệu đặt trên bàn trà lên: “Hôm nay công ty tổ chức tiệc cưới gửi kế hoạch quy trình của hôn lễ đến, anh xem thử đi.”
Tưởng Tử Hàn không nhận lấy, chỉ lạnh nhạt đáp: “Những chuyện này em hài lòng là được rồi. Em cảm thấy phù hợp thì cứ quyết định đi.”
Được trao quyền quyết định lớn nhất nhưng không hề khiến Sở Thu Khánh vui vẻ.
Mà ngược lại, tâm trạng lúc này của cô ta lại vô cùng tồi tệ.
Phải thế nào mới có thể khiến một người đàn ông chẳng thèm quan tâm đến hôn lễ của mình, giao hết quyền cho người khác quyết định?
Chính là anh ta không hề bận tâm!
Sở Thu Khánh siết chặt mấy tờ giấy, tờ giấy trong tay cô ta dần trở nên nhăn nhúm.
Nhưng Tưởng Tử Hàn lại không phát hiện.
Bởi vì Chúc Minh Đức vội vã chạy đến.
Anh ta đánh mắt nhìn Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung ở trong phòng khách, khó xử nói:”Sếp, có tin tức quan trọng.”
Tin tức gì thì anh ta không nói.
Tưởng Tử Hàn gật đầu: “Đến phòng làm việc của tôi.”
Bỏ lại Sở Thu Khánh đứng đó, anh đi lên lầu.
Chúc Minh Đức gật đầu với hai người phụ nữ trong phòng, sau đó vội vàng đi theo.
Cửa phòng làm việc đóng lại.
Chúc Minh Đức đề phòng nhìn cánh cửa đang đóng lại, đè nén giọng nói: “Tiểu Vương nói chuyện được rồi.”
“Tiểu Vương?”
Mặt Tưởng Tử Hàn tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Chúc Minh Đức chợt hiểu ra, sếp không chỉ quên đi quá khứ của mình và cô Tống mà còn gần như quên sạch những chuyện liên quan tới cô ấy.
Anh ta giải thích: “Tiểu Vương là em trai tài xế của bà Mộ. Bà ta từng sai tên lưu manh này đến Hải Thành ép cô Tống uống thuốc phá thai.”
Phá thai gì cơ?
Tưởng Tử Hàn điềm nhiên lắng nghe, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Ánh mắt u ám của sếp như hóa thành thực thể, Chúc Minh Đức chống chọi lại áp lực ập thẳng vào mặt mình, tiếp tục giải thích: “Khi đó anh vội vã trở về từ Hải Thành, đấm vào cổ họng của anh ta khiến cổ họng anh ta bị tổn thương nghiêm trọng. Cuống phổi vỡ nát, não thiếu oxy, hôn mê suốt mấy tháng. Sau quá trình điều trị, gần đây cuối cùng cũng đã từ từ tỉnh lại rồi.”