Ánh sáng trong mắt Dạ Vũ Đình chợt tắt, trong đầu nhanh chóng hiện lên vô số suy nghĩ.
Anh ta nhíu mày lại: “Cho dù em muốn làm gì, anh đều sẽ đứng về phía em vô điều kiện. Nhưng em cũng biết năng lực và bối cảnh của Tống Thanh Hoa rồi đấy, nếu muốn anh giúp em không bị phát hiện thì sẽ rất khó...”
Tống Hân Nghiên cắt ngang lời anh ta: “Vì thế hôm nay tôi đến chỗ hẹn, cũng đã chủ động đưa ra lời đề nghị, anh có thể cân nhắc hoặc từ chối. Dạ Vũ Đình, nói theo cách này, nếu anh có thể giúp được tôi việc này, dù không thể khiến Tống Thanh Hoa sụp đổ hoàn toàn nhưng khiến bà ta tổn thất nghiêm trọng thì cũng xem như anh đã giúp tôi rồi.”
Tống Hân Nghiên bình tĩnh nói: “Tôi nói rồi, đây là một cuộc giao dịch, đương nhiên sẽ không để anh giúp đỡ vô ích. Sau khi chuyện này hoàn thành, tôi không nhắc đến việc ly hôn nữa, những lợi ích mà tôi nhận được khi hợp tác với PL sau kết hôn cũng có thể chia đều cho anh. Tôi không cần bất cứ tài sản nào của anh hay tài sản kế thừa chung với anh ở nhà họ Dạ. Anh cứ yên tâm, việc này đã được viết rõ trong hợp đồng. Còn về những chuyện khác, lúc trước tôi cũng nói rồi, tôi sẽ sắm vai một người “vợ” tốt, nhưng chỉ hạn chế trên danh phận thôi, ngoài ra không thể tiến thêm bước nào khác.”
Nói trắng ra là, họ có thể làm vợ chồng với nhau cả đời, nhưng mãi mãi sẽ chỉ trên danh nghĩa.
Dạ Vũ Đình cười khổ tự giễu: “Em biết rõ thứ anh muốn không phải cái này mà. Hân Nghiên, em thực sự đang làm khó anh đấy.”
“Anh có thể từ chối.” Nét mặt Tống Hân Nghiên vẫn không thay đổi: “Tôi chỉ cần Tống Thanh Hoa sụp đổ.”
Cô đưa những bức ảnh vừa chụp được cho Dạ Vũ Đình: “Mấy người bên cạnh Tống Thanh Hoa đều chỉ là mấy kẻ tép riu, sự sống chết của họ chẳng liên quan gì tới tôi cả. Cho dù mất sạch những người này thì với tôi mà nói cũng không có ý nghĩa gì.”
Trên mặt Dạ Vũ Đình lộ ra vẻ do dự.
Một lúc lâu sau, anh ta thở dài: “Được, anh sẽ cố gắng hết sức giúp em. Nhưng Hân Nghiên à...”
Dạ Vũ Đình nhìn về phía Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt thâm tình: “Từ hôm nay trở đi, em phải khôi phục quan hệ vợ chồng với anh, dù điều này khiến em chán ghét, bất mãn, thậm chí cảm thấy anh vô liêm sỉ cũng không sao, chỉ cần có thể giữ em bên cạnh, anh mặc kệ tất cả. Anh muốn tổ chức cho em một hôn lễ long trọng, em phải phối hợp với anh để làm sáng tỏ những chuyện trước đó…”
Anh ta đưa ra yêu cầu của mình.
Tống Hân Nghiên không chần chừ, gật đầu đồng ý nói: “Được, chỉ cần anh có thể khiến Tống Thanh Hoa không thể bò dậy nổi nữa, tôi đều đồng ý hết!”
Ánh mắt Dạ Vũ Đình âm trầm, lắc đầu: “Thứ anh muốn không phải là hình thức, mà là cả đời của em. Cuộc giao dịch này chỉ có thể kết thúc khi em chết, hoặc là tới khi anh chết, nếu không, vĩnh viễn sẽ không bao giờ chấm dứt.”
Ánh mắt Tống Hân Nghiên phức tạp: “Nếu như Nam Mặc Tầm quay về thì sao?”
Dạ Vũ Đình cười khổ lắc đầu: “Sao cô ta còn quay về được chứ.”
Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên đầy si mê, giống như đang nhìn cô, lại giống như đang nhìn người khác thông qua cô, lại gần như đang tự lẩm bẩm một mình: “Cô ta vĩnh viễn cũng không thể quay lại được nữa.”
Tống Hân Nghiên nhìn Dạ Vũ Đình như vậy, không biết có nên cảm thấy bi thương thay anh ta không nữa.
Tình yêu bệnh hoạn như thế này, thực sự vẫn còn là tình yêu sao?
Nhưng những điều này không liên quan tới cô.
Cô lại hỏi: “Nhưng nếu như anh ly hôn giữa chừng thì sao?”
Dạ Vũ Đình khẽ cười tự giễu: “Không có chuyện đó đâu. Nhà họ Dạ không bao giờ cho phép ly hôn.”
Tống Hân Nghiên kinh ngạc, nhà họ Dạ còn có quy củ như vậy sao?
Nhưng rất nhanh, cô đã trở lại vẻ thản nhiên.
Nhà họ Dạ có như thế nào cũng không liên quan gì tới cô.
Tống Hân Nghiên nhếch môi dưới: “Nhưng những chuyện này để sau hẵng nói, bây giờ bàn thì sớm quá. Những thứ đã bàn bạc xong trước đây, bên tôi không có vấn đề gì. Còn về chuyện anh vừa nói khi nãy, tôi chỉ có thể đồng ý với anh, rằng nếu như anh khiến Tống Thanh Hoa phải trả giá vì sự cố lần này, tôi và anh sẽ tổ chức hôn lễ.”
Cả đời ư?
Ai biết có làm được hay không.
Tống Hân Nghiên bày tỏ rõ lập trường rồi đứng dậy rời đi.
Dạ Vũ Đình đưa mắt nhìn bóng dáng cô rời khỏi nhà hàng, bàn tay đặt trên bàn ăn vô thức siết chặt.
Bây giờ hiển nhiên người phụ nữ này đang là kiểu chân đất không sợ chân giày, không thấy thỏ thì không thả chim ưng đây mà...
Anh ta cụp mắt, nhìn chứng cứ trên bàn mà Tống Hân Nghiên không mang theo, ánh mắt âm u hơi híp lại.
Hiển nhiên là những thứ này không đủ để trở thành con bài đe dọa Tống Hân Nghiên, người phụ nữ này lòng dạ sắp đá, chắc chắn sẽ không mềm lòng.
Xem ra, anh ta phải nghĩ cách khác...
Phòng thí nghiệm bộ phận nghiên cứu phát triển, PL.
“Cốc cốc cốc!”
Cửa kính bị gõ vang.
Tống Hân Nghiên ngưng làm việc rồi đi ra ngoài: “Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?”
John hất đầu về phía phòng họp: “Tới phòng họp đi, sếp Trương tìm cô có việc. Một tổng giám đốc như tôi cũng chỉ tiện đường làm chân chạy vặt thôi.”
Tống Hân Nghiên cảm thấy kỳ lạ.
Trương Tấn Tài tìm cô, hoàn toàn có thể gọi một cuộc điện thoại, hoặc thông báo là được, vì sao phải để John chạy một chuyến?
Trong lòng đầy nghi ngờ, Tống Hân Nghiên gõ cửa phòng họp.
Trong phòng họp rộng lớn chỉ có một mình Trương Tấn Tài.
Thế này là định họp với một mình cô thôi à...
Trong mắt Tống Hân Nghiên càng thêm nghi hoặc: “Tổng giám đốc Trương, anh tìm tôi... là xảy ra chuyện gì sao?”
Trương Tấn Tài vốn dĩ quay lưng lại với cửa, nghe thấy tiếng liền quay ghế lại mỉm cười chỉ vào vị trí bên cạnh nói: “Vào đây ngồi đi, đừng căng thẳng, gọi cô tới chỉ là để tán gẫu chuyện gia đình thôi.”
Tống Hân Nghiên bình tĩnh mỉm cười: “Anh thế này khiến tôi được săn sóc mà thấy hoảng đấy.”
Cũng càng thêm thấp thỏm hơn.
Cô không cảm thấy mình và vị tổng giám đốc Trương dù có tra tám đời cùng không dính dáng này có thể tán gẫu về chuyện gia đình với nhau.
Thư ký đem cà phê vào.
Tống Hân Nghiên bưng lên uống một ngụm, ngồi đợi Trương Tấn Tài cất lời.
Trương Tấn Tài lặng lẽ quan sát cô, mặt không lộ biểu cảm, là một người cứng nhắc.
Anh ta nói thẳng: “Cô Tống, mạo muội hỏi một chút, cô và Tống Thanh Hoa có quan hệ gì?”
Nghi hoặc dừng lại nơi đáy mắt Tống Hân Nghiên, hóa ra là chuyện này.
Cô cười thản nhiên, đáp đúng sự thật: “Bà ta là em gái của ba nuôi tôi.”
“Quan hệ giữa hai người như thế nào?”
“Không ra làm sao cả.” Tống Hân Nghiên thản nhiên bổ sung thêm một câu: “Thậm chí có thể nói là rất tệ.”
Sau khi nói xong, cô kinh ngạc hỏi: “Vì sao tổng giám đốc Trương lại hỏi tới chuyện này?”. Cập 𝐧hậ𝑡 𝑡𝙧uyệ𝐧 𝐧ha𝐧h 𝑡ại ~ T𝙧U𝗺𝑡𝙧uy ệ𝐧.V𝖭 ~
“Chuyện nổ dung dịch gốc lần này có liên quan tới Tống Thanh Hoa.”
Đôi mắt Tống Hân Nghiên sâu thẳm, nhưng lại không nói gì cả, gặng hỏi anh ta: “Mong tổng giám đốc Trương nói rõ thêm đi.”
Nếu như đã nói ra rồi, Trương Tấn Tài cũng không giấu diếm nữa.
“Hôm qua Tống Thanh Hoa một mình đến tìm tôi, nói rằng bà ta biết người khởi xướng lần này. Nói cho tôi thì được, nhưng có điều kiện... là để cô rời khỏi PL.”
Tống Hân Nghiên cảm thấy rất buồn cười, cũng không cố ý nhẫn nhịn, khóe môi cong lên.
Trương Tấn Tài tò mò: “Cô cười cái gì?”
Sắc mặt Tống Hân Nghiên bình tĩnh thản nhiên: “Nghiêm túc mà nói thì bây giờ cả đời này tôi cũng không qua lại gì với ba mẹ nuôi nữa, lại càng không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào với Tống Thanh Hoa. Cho nên, bà Tống Thanh Hoa không có tư cách hay lý do gì để can thiệp vào chuyện của tôi, cho dù là cuộc sống hay là công việc.”
Trương Tấn Tài trầm ngầm xua tay: “Tôi cũng đã hiểu được một chút về tình hình của cô thông qua John rồi. Chuyện của Tống Thanh Hoa, cô không cần bận tâm đâu.”
Anh ta mỉm cười nhìn Tống Hân Nghiên rồi nói: “Cô Tống, tôi có từng nói với cô rằng tôi rất đánh giá cao cô không? Cô là một người quản lý đủ tư cách, là nhân tài có ích cho công ty, tôi không từ bỏ một ai cả. Nhưng sự cố lần này có ảnh hưởng thực sự rất lớn với công ty, cũng rất tồi tệ...”
Từ khi Trương Tấn Tài bắt đầu nói tới Tống Thanh Hoa, trong lòng Tống Hân Nghiên đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
Dù sao thì trong thời đại mà lợi ích đặt lên hàng đầu này, giá trị do cô tạo ra hoàn toàn không thể so sánh được với thế lực đứng đằng sau Tống Thanh Hoa.
Cô gật đầu, nói vô cùng thản nhiên: “Tôi hiểu ý của tổng giám đốc Trương rồi. Nếu như tình hình yêu cầu, tôi có thể rời đi. Thế nhưng...”