Anh trầm mặt vỗ bàn nói: “Cứ điều trị theo hướng an toàn chắc ăn trước. Kháng thuốc thì tăng liều lên, không được nữa thì đổi sang thuốc mới, hấp thụ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, nghĩ cách để khống chế bệnh tình đã rồi tính.”
Anh quay sang nói với Cố Vũ Tùng: “Cậu liên hệ với chuyên gia nước ngoài, bảo bọn họ cũng nghĩ cách đi. Nếu như được, xem xem có thể mời người qua thẳng đây không, hoặc là đưa ra một phương án điều trị khả thi...”
Sắc mặt Cố Vũ Tùng u ám.
Anh ta vẫn luôn liên hệ với chuyên gia nước ngoài, cũng đang theo dõi tình hình điều trị của tính kháng thuốc này. Nhưng ai mà biết được bệnh tình đột ngột thay đổi vào lúc này, tế bào gốc tạo máu cũng xảy ra vấn đề...
Anh ta vuốt mặt, gật đầu: “Cứ giao cho em đi.”
...
Ở một phòng bệnh khác.
Tống Hân Nghiên cố gắng nhịn sự khó chịu, điều chỉnh tốc độ truyền dịch lên nhanh nhất.
Chẳng mấy chốc một bình dịch truyền đã thấy đáy.
Không đợi y tá đến, tự cô đã trực tiếp rút kim.
“Này...”
Khương Thu Mộc định ngăn cản, nhưng không nhanh bằng tốc độ tay cô.
Cô ấy bất lực thở dài: “Ban nãy tớ hỏi thăm rồi, cậu Cố không lừa cậu đâu, Tưởng Minh Trúc thực sự không sao nữa. Chỉ là tình trạng cô nhóc đặc biệt, bệnh khá phiền phức thôi.”
Tống Hân Nghiên định xuống giường.
Biết cô nôn nóng, Khương Thu Mộc cũng không ngăn cản, ngược lại còn đưa quần áo lấy giày cho cô.
Mặc đồ xong liền đẩy cô đến khu nghỉ ngơi bên cạnh: “Cho dù cậu có nôn nóng như thế nào cũng phải ăn trước đã. Bổ sung lại thể lực và dinh dưỡng.”
Tống Hân Nghiên xoa dịu cảm xúc của mình, ngoan ngoãn ăn hết sạch bữa ăn bổ máu mà Cố Vũ Tùng cho người đem tới.
Khương Thu Mộc đau lòng lẩm bẩm: “Đúng là không biết kiếp trước cậu có nợ máu gì với ba con nhà họ Tưởng nữa, đến kiếp này bị hai người bọn họ một người làm tổn thương cõi lòng một người làm tổn thương cơ thể.”
Tống Hân Nghiên an ủi: “Cho dù không phải Minh Trúc mà là đứa trẻ khác thì nếu tớ giúp được, tớ cũng tuyệt đối không mặc kệ.”
Đôi mắt cô ảm đạm: “Đầu Gỗ, tớ cũng là một người mẹ. Con của tớ và Tưởng Minh Trúc đều không có mẹ, tớ làm như vậy, không những là vì thích Tưởng Minh Trúc, càng nhiều hơn đó là hy vọng, mong rằng lòng tốt này của tớ có thể được đền đáp ở con tớ. Tớ hy vọng chúng cũng có thể gặp được người tốt bụng như tớ, khi chúng nó cần, có thể giúp chúng nó một tay...”
Khương Thu Mộc bỗng chốc không nói nên lời.
“Đi thôi, cứ từ từ, tớ đỡ cậu.”
Hai người đi ra khỏi phòng bệnh.
Khương Thu Mộc nói: “Ban nãy lúc tới đây, tớ liếc mắt qua bên kia thấy Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh cũng đang ở phòng bệnh. Cậu muốn thăm cô bé thì phải chuẩn bị tâm lý đấy.”
Nhớ tới chuyện bên ngoài phòng cấp cứu trước đó, bước chân Tống Hân Nghiên có hơi chần chừ.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi.
Hai người vừa tới cửa phòng bệnh của Tưởng Minh Trúc thì Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh cũng đi ra từ bên trong.
Bốn người cách nhau vài bước chân, ánh mắt đối diện từ đằng xa.
Không ai nói gì, bầu không khí gượng gạo, dường như không khí cũng đông cứng lại.
Khương Thu Mộc lặng lẽ kéo tay áo Tống Hân Nghiên, vừa định khuyên cô hay là đợi tẹo nữa hẵng tới, thì Mộ Kiều Dung đã đột nhiên nhanh chân bước lên hai bước.
“Rầm” một tiếng.
Bà ta quỳ xuống trước mặt Tống Hân Nghiên, nước mắt chảy xuống: “Cô Tống, chuyện trước đây đều do tôi sai, oan có đầu nợ có chủ, cô có hận gì giận gì thì cứ nhằm vào tôi đây này, tha cho Minh Trúc đi. Con bé vẫn còn nhỏ như vậy, nó chẳng hiểu gì hết, còn chưa nhìn rõ được thế giới này...”
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc kinh ngạc không thôi!
Đôi mắt Sở Thu Khánh lóe lên, đáy mắt xẹt qua tia sáng, ý cười như có như không tháng hiện trên khóe môi cô ta.
Mộ Kiều Dung khóc tới mức ruột gan đứt từng đoạn: “Khi đó tôi nhất thời hồ đồ, hại chết con của cô, tôi đã hối hận rồi, nếu như cô vẫn chưa hả giận thì cứ đâm lên người tôi hai nhát dao đi. Chỉ cần cô có thể buông tha cho Minh Trúc, bảo tôi làm gì tôi cũng chịu...”
Tống Hân Nghiên hoàn hồn lại từ trong cơn choáng váng, sắc mặt thản nhiên bình tĩnh.
Quý bà tối qua vẫn còn cao quý bề thế, nhoắng cái đã trở thành một trưởng bối hiền từ yêu thương cháu gái, có thể trả giá tất cả vì cháu gái nhỏ thân yêu.
Sự thay đổi này... ha!
So với sự thản nhiên của Tống Hân Nghiên, Khương Thu Mộc suýt chút nữa thì tức điên lên.
Cô nàng như bị lửa cháy đến tận mông, tức giận đến mức sợi tóc cũng mang theo sự tấn công: “Mấy người có ý gì đây? Vì cứu cháu gái của bà mà Hân Nghiên rút máu suýt chút thì đến cả mạng cũng chẳng còn. Vậy mà mẹ nó chứ, bà lại quay phắt ra đổ ngược cho cô ấy! Cô ấy hại Tưởng Minh Trúc bao giờ? Một bà nội ruột như bà chẳng làm cái gì cả, cứ quỳ ở đây như thế cắn chặt bảo chúng tôi muốn hại người, sao bà không lên trời luôn đi!”
Đang náo loạn thì có tiếng bước chân vang lên.
Khương Thu Mộc giật thót trong lòng, quay phắt đầu lại nhìn ra đằng sau.
Tống Hân Nghiên cũng nghiêng người.
Chỉ thấy hai người cách bọn họ mấy bước, Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng đang đi từng bước về phía này với sắc mặt mỏi mệt.
Khương Thu Mộc chửi một câu trong lòng!
Khốn kiếp, trúng kế rồi!
Tưởng Tử Hàn liếc mắt nhìn mẹ đang quỳ trên đất, không nói gì cả.
Cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng lại dán chặt lên khuôn mặt Tống Hân Nghiên: “Nơi đây là bệnh viện, mấy người không sợ mất mặt thì cũng phải để tâm tới bệnh nhân. Bọn họ cần không gian nghỉ ngơi yên tĩnh.”
Sở Thu Khánh lập tức lộ vẻ áy náy, vội vàng tiến lên đỡ Mộ Kiều Dung dậy: “Tử Hàn, xin lỗi, đều tại em. Em lo cho bệnh của Minh Trúc nên có hơi lơ đễnh, nhất thời không chú ý cô Tống tới đây, cũng không để ý xoa dịu cảm xúc của dì...”
Khương Thu Mộc tức tới mức thở cũng bắt đầu khó khăn.
Sư cha nhà nó, trà xanh bạch liên hoa đúng điệu luôn đấy.
Nhìn thì như đang nhận sai, thế mà chỉ một câu lại nhẹ nhàng đổ hết tội về phía bọn họ.
Cứ như thể bọn họ đang gây sự vô cớ không bằng.
Quay sang nhìn vẻ chán ghét cùng nghi vấn trong mắt Tưởng Tử Hàn, Khương Thu Mộc xắn tay áo chuẩn bị nổi điên tại chỗ.
Nhưng đúng lúc này Tống Hân Nghiên lại nắm lấy cổ tay cô ấy, ấn cô ấy xuống.
Cuối cùng, bọn họ cũng chẳng so đo, nhưng trà xanh bạch liên hoa châm ngòi ly gián lại không có ý định muốn dừng lại.
Sở Thu Khánh ôn hòa mềm mại nhìn Tống Hân Nghiên: “Cô Tống, dì đã quỳ xuống xin lỗi cô rồi, cô đại nhân rộng lượng, nể tình dì ấy cũng chỉ là một bà nội yêu thương cháu gái, cô đồng ý đi. Đương nhiên, tôi cũng tin cô Tống thực lòng thích Minh Trúc, chắc chắn là vô tội mà, chỉ là quan hệ hai nhà chúng ta đã thế này rồi, Minh Trúc vẫn còn là một đứa trẻ, chẳng hiểu gì cả. Nhưng cô thì khác, cô là người trưởng thành, có thể suy nghĩ độc lập, thì hãy chủ động một chút, vạch rõ giới hạn với con bé, sau này đừng gặp con bé nữa. Như vậy đối với cô hay với Minh Trúc đều tốt cả, cũng tránh cho sau này cô Tống lại phải gánh tội vì loại chuyện như thế này...”
Lời này nói đến là tinh tế hiểu chuyện, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tống Hân Nghiên lại tràn ngập cảnh cáo và khiêu khích.
Khương Thu Mộc tức tới bật cười.
Muốn không lập bài vị cho con ả đê tiện Sở Thu Khánh này cũng khó đấy.
Tống Hân Nghiên giữ chặt lấy Khương Thu Mộc đang nổi giận, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, khóe miệng cong lên nhưng lại không có chút độ ấm nào: “Thế thì thực sự phải cảm ơn cô Sở đã nhọc lòng rồi. Nhưng cô là ba tôi hay mẹ tôi thế? Có tư cách gì, rồi có lập trường gì để chỉ đạo tôi nên làm như thế nào?”
Vẻ ôn hòa trên mặt Sở Thu Khánh lập tức cứng đờ.
Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nói: “Nếu có thời gian lo chuyện bao đồng như vậy thì cô Sở vẫn nên quản lý tốt bản thân và cả...”
Cô liếc mắt nhìn Tưởng Tử Hàn bên cạnh, mỉa mai nói: “Người đàn ông của cô nữa! Đừng có suốt ngày nghe thấy tiếng chó nhà người ta sủa thì bản thân cũng cắn loạn theo như phát điên! Còn tôi ấy à, cây ngay không sợ chết đứng, tôi và Minh Trúc là bạn, giữa chúng tôi như thế nào, không liên quan gì tới mấy người hết. Đừng nói là một người mẹ kế như cô, cho dù có là mẹ ruột cũng không có quyền can thiệp vào quyền quan hệ xã hội bình thường của con mình. Huống hồ tôi còn chẳng có quan hệ gì với cô!”