Tiếng gõ cửa vang lên, có y tá đẩy cửa ra, thò đầu vào nói: “Cậu Cố, chủ nhiệm thông báo bảo anh tới phòng họp để họp ạ.”
Cố Vũ Tùng đứng dậy, dặn dò Tống Hân Nghiên: “Chị cứ truyền dịch đi, đừng tùy tiện di chuyển, ngất lần nữa không có ai phát hiện được thì chỉ có bản thân chị chịu đựng thôi.”
Ngẫm nghĩ một lát, anh ta lại nói thêm: “Bây giờ Minh Trúc vẫn còn đang hôn mê, đợi chị truyền xong rồi có khi cô nhóc cũng đã tỉnh, muốn gặp cô bé thì cứ đi thăm.”
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Được.”
Cố Vũ Tùng thở dài một tiếng, quay người rời đi.
Mở cửa bệnh ra, vừa định đi ra ngoài liền có một bóng dáng vội vã đâm thẳng vào trong lòng.
“Ui da...”
“Ai không có...”
Hai người đều bị đụng cho lùi về sau một bước, rồi lại hét lên cùng một lúc.
Cố Vũ Tùng cáu lên muốn phun lời mắng chửi.
Lời buột ra khỏi miệng đã nói được một nửa rồi, nhưng sau khi nhìn thấy người tới thì lập tức nín thinh, chân tay lúng túng vội vàng đỡ lấy rồi kéo người phụ nữ bị đụng cho lùi về sau suýt chút nữa thì ngã lại.
Cứ thế hết ra lại vào, người bị đụng trước mắt đầy sao, trong lòng bừng bừng lửa giận.
“Thu... Cô Khương, cô không sao chứ?” Đôi mắt Cố Vũ Tùng đầy lo lắng.
Trán Khương Thu Mộc bị đụng cho đủ bừng một mảng, túi xách trên tay cũng rơi xuống.
Cô ấy ôm trán, tức giận đẩy tay Cố Vũ Tùng ra: “Vẫn ổn, không chết được.”
Cô ấy quắc mắt lườm anh ta một cái rồi khom lưng nhặt túi.
Cố Vũ Tùng vội vàng nhặt túi lên giúp cô ấy trước một bước, nịnh nọt dâng lên bằng hai tay: “Xin lỗi xin lỗi nha, ban nãy tôi đang suy nghĩ chút chuyện nên hơi lơ đễnh, không nhìn thấy cô đi vào. Tôi xoa cho cô nhé.”
Nói rồi, bàn tay to lớn khô ráo phủ lên trên trán Khương Thu Mộc.
Nhiệt độ tới từ người khác phái tản ra từ trán, Khương Thu Mộc sững sờ một lúc, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Cô ấy vội vàng hất tay Cố Vũ Tùng ra, lùi lại một bước, trừng mắt không chút nể nang: “Giả vờ giả vịt, muốn đi thì đi mau đi, đừng có chắn đường.”
“Chị dâu vẫn còn ở đây, sao tôi có thể yên tâm để một người phụ nữ như chị ấy ở lại phòng bệnh một mình được.”
Nói xong lập tức quay người quay trở lại phòng bệnh.
Tống Hân Nghiên: “...”
Khương Thu Mộc: “...”
Má nó, tự dưng cảm thấy mất công cô ấy bị đụng rồi.
Đôi mắt to tròn sinh động của Khương Thu Mộc nguýt càng kinh hơn.
Cố Vũ Tùng nịnh nọt rằng: “Cô đừng lo lắng, chị dâu không sao. Tôi đã cho người kiểm tra tổng quát cho chị ấy rồi, chị ấy chỉ bị mất máu hơi nhiều, tụt huyết áp thôi. Tôi đã sắp xếp cho người mang đồ ăn tới đây rồi, truyền dịch xong ăn thêm chút đồ, sau đó nghỉ ngơi vài ngày là chạy nhảy lung tung được ngay.”
Cái giọng điệu giải thích nôn nóng kia, đúng là khúm núm mà không tự nhận thức được.
Tống Hân Nghiên nhìn cậu cả này bằng ánh mắt thước tiếc, nhắm mắt lại không nỡ nhìn thẳng.
Khương Thu Mộc cạn lời cau mày: “Cậu Cố, dù sao thì anh cũng là phú nhị đại phải thừa kế tài sản của gia đình, lại còn có công việc của bác sĩ với công việc nghiên cứu y dược, anh không bận à?”
Một tên đàn ông như kia mà cứ lải nha lải nhải, đúng là lắm mồm còn hơn cả mấy bà cô trung niên nữa.
Cô ấy đẩy người ra bên ngoài: “Mau đi đi, tôi tới đây rồi, ở đây có tôi trông coi, anh cứ để Hân Nghiên yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc đi.”
Cố Vũ Tùng không muốn đi.
Đang định giở trò nhây thì y tá bên ngoài lại gọi: “Cậu Cố, chủ nhiệm giục rồi ạ, mời anh lập tức qua bàn bạc quyết định phương án điều trị của bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc, Tổng giám đốc Tưởng cũng đã tới rồi.”
Bị phá bĩnh, Cố Vũ Tùng không còn cách nào chỉ đành rời đi trước.
Lúc lưu luyến không rời quay người đi, trong lòng đã oán trách y tá không có mắt nhìn hàng ngàn lần rồi!
...
Trong phòng họp.
Đột nhóm chuyên gia giáo sư mặc blouse trắng ngồi quanh bàn họp hình chữ nhật.
Bầu không khí tại đây trầm lắng lạnh lẽo, mọi người không dám thở mạnh nhìn Tưởng Tử Hàn ngồi ở ghế chính.
Cố Vũ Tùng vẫn chưa tới.
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn âm trầm, lạnh giọng cất lời: “Không đợi nữa, bắt đầu luôn đi.”
Slide được chiếu trên tường lập tức chuyển động, các báo cáo khám sức khỏe của Tưởng Minh Trúc xuất hiện bên trên.
Chủ nhiệm Nghiêm phụ trách công việc chữa trị chính cho Tưởng Minh Trúc cầm bút điều khiển vừa điều khiển slide, vừa giải thích bệnh tình của Tưởng Minh Trúc một cách chi tiết.
Lúc Cố Vũ Tùng tới, cuộc họp đã diễn ra được một lúc.
Tưởng Tử Hàn thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta: “Tổng giám đốc Cố bận rộn nhiều việc, hoàn toàn không cần tới nghiên cứu thảo luận về bệnh tình, bây giờ chạy tới để đợi ăn cơm trưa à?”
Cố Vũ Tùng: “...”
Chậc!
Với cái miệng tổn thương người khác này của anh Hàn, rốt cuộc tại sao lúc đó Tống Hân Nghiên lại coi trọng anh ấy vậy!
Trong lòng Cố Vũ Tùng vô cùng nghẹn khuất, nhưng lại không thể giải thích được.
Anh ta cười đùa cợt nhả nói: “Có bận hơn nữa cũng không quan trọng bằng bệnh tình của con gái nuôi tôi được.”
Sau đó giơ tay lên ra hiệu chủ nhiệm cứ tiếp tục.
Tưởng Tử Hàn trầm mặt, không để ý tới anh ta nữa.
Chủ nhiệm Nghiêm nói xong về bệnh tình của Tưởng Minh Trúc rồi lặp lại phán đoán sơ bộ của bọn họ: “Tôi đã thảo luận với vài chuyên gia, với thể chất đặc biệt và sức đề kháng kém của cô bé, chỉ cần bất cẩn để bị kích thích một chút thôi cũng rất dễ khiến nội tạng bị viêm nhiễm chảy máu. Nhưng tình trạng kháng thuốc và dị tật máu bẩm sinh nhóm máu A Rh- của cô bé đã trở thành quả bom hẹn giờ, khả năng cao nguy hiểm đến tính mạng đều do hai nguyên nhân này...”
Về cơ bản cũng giống như những suy đoán Cố Vũ Tùng nói với Tống Hân Nghiên.
Sắc mặt của mọi người trong phòng họp đều nghiêm túc.
Chủ nhiệm Nghiêm lại đưa ra phương án điều trị thông thường nhất, cũng an toàn nhất: “Theo phương pháp điều trị của các ca bệnh trước đây, cách an toàn nhất là thay máu cuống rốn lấy tế bào tạo máu...”
Tung tích mẹ ruột của Tưởng Minh Trúc không rõ, đây là thông tin nhỏ lan truyền trong nội bộ Tưởng Thị.
Ở bệnh viện dưới quyền nhà họ Tưởng này, chỉ cần là người từng trải một chút thì đều biết cả.
Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang Tưởng Tử Hàn.
Bàn tay vô thức gõ mặt bàn của Tưởng Tử Hàn dừng lại, lạnh lùng ngước mắt lên, tài liệu trước mặt đập xuống giữa bàn họp.
“Thay kiểu gì!” Giọng nói của anh vô cùng lạnh nhạt, nhưng uy áp trong đó lại lan ra từng tầng trong phòng họp: “Con gái tôi không có mẹ ruột, lấy đâu ra máu cuống rốn? Đổi phương án đi!”. Đam Mỹ Hài
Mọi người không khỏi rùng mình một cái, thở cũng không dám thở mạnh.
Có một giáo sư cố gắng nhịn lại nỗi sợ hãi, run rẩy nói: “Cũng... cũng có thể dùng thuốc để nâng cao khả năng miễn dịch của cô bé trước.”
Lần này đến cả Cố Vũ Tùng cũng cau mày: “Minh Trúc bị kháng thuốc, nếu như có thể dùng thuốc nâng cao khả năng miễn dịch thì còn đợi đến ngày hôm nay sao?”
Không còn ai dám nói gì nữa.
Tưởng Tử Hàn hít một hơi thật sâu.
Cơn giận trong lồng ngực bị hơi thở chậm rãi kìm nén lại.
Cố Vũ Tùng nhìn những khuôn mặt bó tay hết cách, sống không còn gì luyến tiếc kia, cơn tức giật đột nhiên dâng lên.
“Rầm!”
Anh ta đấm một quyền lên bàn: “Ngoài những phương pháp thông thường này, mấy người không nghĩ ra được biện pháp nào hữu hiệu nữa à! Bệnh viện tiêu nhiều tiền trả cho mấy người như vậy có ích lợi gì hả!”
Vẻ mặt các bác sĩ đau khổ.
Bọn họ có nghĩ mà.
Nhưng quan trọng bọn họ phải có thời gian chứ.
Từ khi bệnh nhân vào viện tới bây giờ cũng mới chỉ một buổi tối thôi.
Tất cả mọi người đều tham gia cấp cứu, hội chẩn, chưa kịp thở một hơi đã bị lôi đến đây rồi.
Giữa lúc đó có một chút thời gian thì cũng chỉ đủ để sắp xếp các trường hợp tương tự trước đây để tham khảo.
“Mẹ nó!”
Cố Vũ Tùng mặt đầy vẻ cáu kỉnh chửi thề một tiếng, Tống Hân Nghiên suýt chút nữa thì mất cả mạng rồi.
Lần này cô có thể rút máu, nhưng nếu như bệnh tình vẫn không thuyên giảm, lại mất một lượng máu lớn nữa, tới lúc đó có thể tìm ai hiến được đây!
“Từ khi còn nhỏ Minh Trúc không có mẹ đã đủ đáng thương rồi, ông trời mẹ nó còn mù cả mắt, còn khiến cơ thể đặc biệt của cô nhóc thêm cả tính kháng thuốc...”
Con mẹ nhà nó chứ!
Trong phòng họp rộng lớn, giọng nói giận dữ của Cố Vũ Tùng truyền vào trong tai mọi người.
Các bác sĩ rụt vai nhắm mắt, đều hận không thể thu nhỏ bản thân thành phông nền.
Tưởng Tử Hàn thì lại bình tĩnh lại trong tiếng chửi rủa của Cố Vũ Tùng.