Tưởng Tử Hàn miễn cưỡng nhếch khóe môi: “Có thể là do bệnh anh chưa khỏi hẳn, thực sự không có hứng thú. Anh ra ngoài trước, em ở trong đây cho bình tĩnh lại nhé.”
Vứt lại câu này xong, anh lạnh nhạt vô tình quay người rời khỏi phòng sách.
Sở Thu Khánh đã chuẩn bị làm một trận hoàn toàn choáng váng.
Rõ ràng ban nãy dáng vẻ còn rất hưởng thụ rất có cảm giác cơ mà, sao đột nhiên lại biến mất chứ!
Lẽ nào đầu bị tổn thương thực sự có thể ảnh hưởng năng lực về phương diện đó sao?
Sở Thu Khánh nghĩ đến đây, cảm thấy không cam lòng, cảm giác trống rỗng dâng lên trong cơ thể.
Cô ta khó chịu rên rỉ một tiếng.
Không được!
Anh đi rồi thì cô ta phải làm sao đây!
Quần áo Sở Thu Khánh xộc xệch, bước chân lảo đảo vội vàng đuổi theo.
Sau khi Tưởng Tử Hàn rời khỏi phòng sách thì xuống thẳng gara đỗ xe dưới tầng.
Chúc Minh Đức vừa trở về từ bên ngoài, xe còn chưa đỗ xong thì Tưởng Tử Hàn đã mở cửa xe ngồi vào.
“Lái xe!”
Chúc Minh Đức: “...”
Sắc mặt sếp nhà mình khó coi, anh ta không dám hỏi nhiều, đạp chân ra bẻ tay lái quay đầu rời khỏi trang viên.
Khi Sở Thu Khánh cả người mềm nhũn thất thểu đuổi tới thì xe đã lao “vút” qua bên cạnh cô ta, để lại cho cô ta một làn khói đầy mặt.
Sở Thu Khánh hận tới mức dậm chân: “Tưởng Tử Hàn!”
Nhìn xe của người đàn ông nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Cơ thể Sở Thu Khánh mềm nhũn, cảm giác trống rỗng giày vò khiến cô ta muốn chết ngay tại chỗ.
Người hầu trong trang viên đều bị đuổi ra ngoài rồi, bây giờ cô ta cũng không tìm được ai để cầu cứu.
Sở Thu Khánh loạng choạng vội vàng quay trở về biệt thự, đang định gọi điện cho Tưởng Khải Chính thì vệ sĩ cô ta cử đi đúng lúc đem đồ quay lại.
Người đàn ông cao to dũng mãnh, lúc đi lại hormone bùng phát.
Hai mắt Sở Thu Khánh lập tức đỏ lên.
Vệ sĩ cũng nhận ra sự khác lạ của cô ta, vội vàng chạy tới: “Cô Sở, sao cô...”
Lời còn chưa nói xong.
Sở Thu Khánh đã cầm lấy cổ áo vệ sĩ rồi xé mạnh.
Người phụ nữ vốn dĩ tay trói gà không chặt lại bật ra sức mạnh chưa từng thấy.
Cúc áo sơ mi của vệ sĩ bị bung hết ra.
Anh ta kinh ngạc: “Cô Sở... ưm!”
Sở Thu Khánh chặn miệng anh ta như một con dã thú nổi điên, tay cũng luồn vào trong quần dọc theo thắt lưng...
...
Trên xe.
Chúc Minh Đức nghe thấy hơi thở của sếp nhà mình hỗn loạn, tự dưng thấy thấp thỏm: “Sếp, tiếp theo chúng ta đi đâu.”
Tưởng Tử Hàn bực bội cau mày, trong con ngươi lạnh lẽo xuất hiện sắc đỏ lạ thường.
“Cố Vũ Tùng đang ở đâu?” Anh khàn giọng hỏi.
“Cậu Cố...”
Chúc Minh Đức than thở, mấy người cậu Cố giờ đang ở cùng cô Tống đấy.
Với mức độ chán ghét của sếp đối với Tống Hân Nghiên, nếu như biết được chắc chắn sẽ điên lên mất.
“Nói thật!”
Tưởng Tử Hàn lạnh giọng quát.
Chúc Minh Đức lặng lẽ thở dài, vội vàng nói: “Cuối tuần này chúng ta chuẩn bị về nước mà, cho nên cậu Cố cậu Tô với cậu Lục hẹn... hẹn... hai anh em cô Tống ăn cơm, giờ này chắc đang ở... nhà hàng.”
Giọng nói của Chúc Minh Đức càng ngày càng bé, cuối cùng gần như không nghe thấy.
Tưởng Tử Hàn vốn dĩ đang cáu kỉnh hoàn toàn nổ tung, mặt mũi tràn đầy lửa giận: “Làm thế này là định gạt tôi ra ngoài à?”
Chúc Minh Đức không dám nói gì, bàn tay lặng lẽ sờ vào điện thoại, định gửi tin nhắn nhắc nhở mấy người Cố Vũ Tùng.
“Không được liên lạc!”
Giọng nói lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn vang lên trong xe.
Bàn tay Chúc Minh Đức run lên, vứt điện thoại đi, tập trung lái xe.
Tưởng Tử Hàn thở hổn hển, cắn răng nói: “Tới nơi bọn họ gặp mặt.”
“Vâng.”
...
Trong phòng riêng của một nhà hàng thanh nhã.
Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh cùng với ba người Cố Vũ Tùng ngồi quanh bàn.
Từng món ăn phong phú ngon miệng lần lượt được bưng lên bàn.
Trong lúc lên món, Cố Vũ Tùng nói tình hình điều trị của Thẩm Hoài Ngưng mấy ngày gần đây cho Tống Hân Nghiên.
“Đợt điều trị đầu tiên sắp kết thúc rồi, chị không được đi thăm bà ấy trong giai đoạn đầu của đợt điều trị thứ hai nữa. Chị muốn ở bên bà ấy thì phải tranh thủ đi. Xem thời gian kiểu này thì chắc Tết năm nay chị không về được đâu, nhưng có thể nhân thời gian đợt điều trị thứ hai vừa mới bắt đầu để về nước đón tết nguyên tiêu.”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không sao, cho dù về được thì tôi cũng không nỡ để mẹ tôi ở lại đây một mình.”
Cô khựng lại một thoáng rồi hỏi: “Mọi người sắp đi rồi à?”
“Ừm.” Cố Vũ Tùng đáp.
Tống Hân Nghiên suy nghĩ một lát rồi cầm ly rượu đứng dậy nói với ba người: “Sau khi về nước thì nhờ ba người các cậu chăm sóc Tưởng Tử Hàn nhé. Anh ấy vẫn đang bị bệnh, tới lúc đó mong các cậu quan tâm anh ấy nhiều hơn...”
Cô như một vị phụ huynh không yên tâm về đứa con của mình, dặn dò cẩn thận.
Bầu không khí trên bàn ăn chợt trở nên ngượng nghịu.
Mấy người Cố Vũ Tùng đều từng không thích đôi Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn này.
Nhưng lúc này, tự dưng trong lòng ba người có hơi buồn bã.
Sau khi sóng gió qua đi, không ngờ kết quả lại như thế này.
Tống Hân Nghiên bị tổn thương hàng trăm lần vẫn còn kiên trì, Tưởng Tử Hàn thì lại quên mất.
Tống Hân Nghiên hơi buồn bã mỉm cười: “Anh ấy làm phiền các cậu nhé, cảm ơn. Tôi cạn ly trước.”
Cô ngẩng đầu, một hơi uống cạn.
Mấy người Cố Vũ Tùng vội vàng cầm ly lên, đang định uống cùng thì cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
Tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt quay đầu lại.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì đều sững sờ.
Đôi mắt Tưởng Tử Hàn đỏ bừng, bước vào với vẻ cáu kỉnh và phẫn nộ, cuối cùng dừng lại bên cạnh Tống Hân Nghiên.
Bàn tay cầm ly rượu của Tống Hân Nghiên siết chặt lại, nhìn anh hai giây rồi cố tỏ ra thong dong thu lại tầm mắt.
Cô đặt ly rượu xuống: “Tôi đã nói xong lời muốn nói rồi, không làm phiền mọi người dùng bữa nữa, tạm biệt.”
Cô gật đầu ra hiệu với mấy người Cố Vũ Tùng rồi vòng ra khỏi vị trí định rời đi.
“Tống Hân Nghiên!”
Tưởng Tử Hàn gọi cô lại, giọng nói rất lạnh lùng, mang theo vẻ chế giễu: “Cô vất vả nhờ cậy người khác như vậy, sao không nói trước mặt tôi đi?”
Tống Hân Nghiên mím bờ môi tái nhợt, không nói gì, trái tim đau đến tê dại.
Ban nãy anh đã nghe thấy lời cô nói rồi.
Nhưng lời đáp lại của anh lại khiến cô buồn tới như vậy.
Tưởng Tử Hàn cười khẩy: “Sao không nói gì?”
Anh lùi về sau hai bước, đứng đối diện với Tống Hân Nghiên lần nữa: “Cô cũng biết làm người tốt thật đấy, thủ đoạn hay lắm, ra tay từ người bên cạnh tôi, định dụ địch vào tròng, hửm?”
Chữ “hửm” hơi cất cao kia có vô vàn ý nghĩa.
Trái tim Tống Hân Nghiên đau đến mức ngạt thở.
Cô không muốn nghe thấy anh nói những lời châm chọc cô nữa, càng không muốn nói lời gì kích thích anh.
Cô không để ý tới Tưởng Tử Hàn, tiếp tục vòng qua đi ra ngoài.
Không khí như thể bị rạch ra bởi động tác của cô, bắt đầu khẽ khàng chuyển động.
Mùi thanh đạm của thức ăn trộn lẫn với mùi hương tao nhã trên người cô, từng luồng từng luồng xộc thẳng vào mũi Tưởng Tử Hàn.
Mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến đáy lòng anh nhen nhóm ngọn lửa.
Tưởng Tử Hàn chợt thất thần, ngọn lửa anh cố gắng đè nén trong cơ thể lại bắt đầu bùng lên.
Sự cáu kỉnh không trút được vào đâu khiến anh trở nên nhạy cảm và giận dữ.
Trán Tưởng Tử Hàn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt vốn đã đỏ bừng nay càng đỏ tươi đến đáng sợ, lộ ra chút dữ tợn.
Anh đột nhiên quay người sải bước đuổi theo.
Lúc này những người còn lại trong phòng bao mới hoàn hồn lại.
Tống Dương Minh đặt “cạch” ly rượu xuống bàn, đứng dậy định đuổi theo.
“Anh hai!”
“Anh Tống!”
Cố Vũ Tùng và Lục Minh Hạo tâm ý tương thông, đứng dậy cùng lúc, một trái một phải kéo Tống Dương Minh lại.
“Anh hai!” Cố Vũ Tùng mặt dày bắt chước Tống Hân Nghiên gọi Tống Dương Minh là anh hai ngọt sớt: “Bây giờ anh Hàn của em là người bệnh, anh ấy vừa mới xuất viện, cơ thể còn rất yếu. Huống hồ anh ấy còn là một người rất có nguyên tắc, cho dù có tức giận đi nữa cũng tuyệt đối không ra tay với phụ nữ đâu. Cho nên anh đừng lo lắng, cho dù anh Hàn của em có đuổi kịp chị dâu thì anh ấy cũng không chiếm thế thượng phong được đâu, chỉ bị kích thích thôi.”
Lục Minh Hạo cũng nói: “Anh Tống, anh cũng biết mà, bác sĩ cũng bảo nên kích thích anh ấy một cách phù hợp. Chúng ta cứ coi như chữa bệnh cho anh ấy đi, mặc kệ bọn họ, uống rượu nào uống rượu nào.”