Sở Thu Khánh hít sâu một hơi.
Lần này cho dù như thế nào cũng phải để Tưởng Tử Hàn ăn bát mì này!
Cô ta bưng mì ra: “Lần này tuyệt đối không còn vấn đề gì nữa rồi.”
Cô ta nói xong, không đợi Tưởng Tử Hàn nếm thử đã cầm đũa gắp mì lên định đút cho Tưởng Tử Hàn.
“Để tự anh ăn.”
“Tử Hàn.”
Sở Thu Khánh không buông tay.
Cô ta làm nũng: “Người ta nấu đi nấu lại nhiều lần như vậy rồi, đổ đi nữa thì lãng phí lắm, dù sao thì anh cũng ăn chút đi chứ, cầu xin anh đó.”
Tưởng Tử Hàn không nói gì, cũng không há miệng.
“Em biết tay nghề nấu nướng của em bình thường, nhưng trước đây anh chưa bao giờ chê cả.”
Hai mắt Sở Thu Khánh đỏ hoe, nhưng lại không rơi nước mắt, mất mát nói: “Thực ra không phải em nấu không ngon bằng trước đây, mà là sau khi anh bị bệnh thì thay đổi khẩu vị...”
Tưởng Tử Hàn nhìn anh mắt đỏ bừng nhưng lại quật cường của cô ta, trái tim như thể bị đâm vào.
Người phụ nữ bé nhỏ trong trí nhớ kia cũng luôn như vậy, rõ ràng là phải chịu uất ức nhưng lại quật cường không chịu thua…
Người phụ nữ đó... vì sao khuôn mặt của cô ấy lại mơ hồ như vậy.
Trái tim Tưởng Tử Hàn đau đớn như bị kim đâm.
Sở Thu Khánh bị dọa cho giật nảy mình: “Xin lỗi, em không nên nói những điều này với anh. Nhưng em đã nấu nhiều lần như vậy rồi, đến chính em cũng chẳng ăn lấy một miếng, chỉ để anh hài lòng...”
“Xin lỗi.” Cơn đau qua đi, Tưởng Tử Hàn khàn giọng nói xin lỗi, thỏa hiệp nhận lấy bát: “Anh ăn.”. Trờ um trum hu?ền trùm # TRuMTRUY ?N.Ⅴn #
Ăn được hai miếng.
Mùi vị rất ngon, nhưng hoàn toàn khác với trí nhớ.
Tưởng Tử Hàn hoàn toàn không còn khẩu vị nữa.
Nhìn người phụ nữ đang mong đợi trước mặt, anh lại nói với bản thân lần nữa, đây là vợ của anh, anh không nên để cô ấy thất vọng.
Nhưng mùi vị xa lạ của bát mì tràn ngập trong miệng, trào lên trong dạ dày khó chịu đến mức khiến anh chán ngán buồn nôn, không thể chịu nổi.
Tưởng Tử Hàn không nhịn nổi nữa mà dừng lại, gắp một đũa mì lên đút tới bên miệng Sở Thu Khánh: “Em cũng ăn đi.”
Sở Thu Khánh nhìn người đàn ông tự mình đút mì qua, vô cùng cảm động, đôi mắt lập tức đỏ bừng lên!
Đây là lần đầu tiên anh tự tay đút đồ ăn cho cô ta đấy.
Không nghĩ ngợi nhiều, như thể sợ trễ quá thì anh sẽ hối hận, Sở Thu Khánh lập tức há miệng hút mì vào trong miệng.
“Ngon lắm!”
Cô ta hạnh phúc híp mắt lại, nói không rõ ràng.
“Vậy thì ăn nhiều thêm đi.”
Đút từng đũa từng đũa mì một.
Trong lòng Sở Thu Khánh như đánh đổ cả một hũ mật vậy, ngọt tới mức đầu óc mơ màng, chóng hết cả mặt.
Ăn được một lúc, cô ta mới nhận ra có điều bất thường.
Bát mì này rõ ràng là cô ta chuẩn bị cho Tưởng Tử Hàn, hơn nữa cô ta còn bỏ vào mì...
Sở Thu Khánh khựng lại, vẻ vui mừng trên mặt lập tức trở nên cứng đờ.
Cô ta đẩy lại đĩa mì đút tới: “Tử Hàn, anh cũng ăn đi.”
Tưởng Tử Hàn mỉm cười dịu dàng: “Anh ăn no rồi. Để em phải nấu đi nấu lại nhiều lần như vậy, anh rất xin lỗi, không ăn hết thì trong lòng anh sẽ áy náy. Vị mì rất ngon, nhớ phải ăn hết đấy, đừng để lãng phí.”
Sở Thu Khánh: “...”
Người đàn ông vứt một câu nhẹ bẫng như vậy rồi đứng dậy rời đi.
Sở Thu Khánh thì đã cứng đờ tại chỗ.
Cô ta căm hận trừng mắt nhìn bát mì chỉ lại còn gần một nửa.
Tưởng Tử Hàn chỉ ăn hai miếng, còn đa số đều vào bụng cô ta hết.
Sở Thu Khánh căm hận nghiến răng, đứng dậy chạy vào phòng tắm, gọi điện cho Charles.
“Bác sĩ Charles, tôi muốn hỏi, thuốc mà anh đưa... chỉ ăn một chút thì thuốc có tác dụng không?”
Cô ta không hề quan tâm tới chuyện mình cũng dính phải thứ thuốc đó.
Charles nói vô cùng tự tin ở đầu bên kia điện thoại: “Yên tâm, thuốc kia chỉ cần dính một chút thôi, cho dù uống một ngụm canh cũng dũng mãnh như hổ.”
Sở Thu Khánh đã được yên tâm.
Sau khi cúp máy, cơ thể cô ta dâng lên cảm giác khác lạ.
Cô ta biết, thuốc đã bắt đầu có tác dụng rồi.
Sở Thu Khánh đi ra với khuôn mặt hoa đào ửng hồng, gọi quản gia của trang viên tới, để ông ta đuổi toàn bộ người hầu ra ngoài.
...
Trên tầng, trong phòng sách.
Tưởng Tử Hàn đi tới trước giá sách, vừa mới rút một quyển sách ra chuẩn bị đọc thì đột nhiên một luồng nhiệt như thiêu đốt bỗng trào lên, cảm giác tê dại như bị điện giật lan tràn khắp tứ chi.
Anh cau mày, đầu óc lập tức hỗn loạn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tống Hân Nghiên tự dưng xuất hiện trong đầu anh.
Cảm xúc khi anh bị cô quyến rũ trong bệnh viện hai ngày trước không kiềm chế được mà tràn dâng lên như thủy triều, ký ức ngày đó bị phóng đại lên không biết bao nhiêu lần.
Khi hơi thở như hoa lan của cô, cánh tay mềm mại như không xương của cô đặt lên cổ anh, nhiệt độ khi làn da tiếp xúc với nhau cùng với xúc cảm mềm mịn thoải mái, còn có cả hơi thở của cô phun lên cổ anh nữa, bờ môi mềm mại của cô khẽ lướt qua dái tai anh.
Trên trán Tưởng Tử Hàn đổ mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng, con ngươi lạnh lùng cũng tràn đầy tơ máu.
Anh vứt sách xuống đất, bước chân hỗn loạn, mở cửa phòng sách xông ra bên ngoài.
Sở Thu Khánh cũng đang khó chịu vừa đi tới cửa phòng sách thì cửa phòng sách đã bị Tưởng Tử Hàn mở ra từ bên trong.
Sắc mặt cô ta vui sướng, cơ thể mặc quần áo mát mẻ đột nhiên mềm nhũn, nhào vào trong lòng Tưởng Tử Hàn, ôm lấy anh, đẩy anh quay trở về phòng sách.
Bờ môi đỏ tươi khẽ nhếch lên, dán lên trên cổ trên ngực anh, bắt đầu nhẹ nhàng hôn chạm: “Tử Hàn, em khó chịu quá, em muốn...”
Hết nụ hôn này đến nụ hôn khác đặt lên người Tưởng Tử Hàn.
Dòng máu trong người Tưởng Tử Hàn sôi trào.
Trên người Sở Thu Khánh dường như có thứ gì đó vô cùng quyến rũ, mê hoặc khiến anh chìm đắm.
Lý trí bước đến bờ vực sụp đổ, ý thức đang tan rã cứ tụ tập rồi lại phân tán hết lần này đến lần khác.
Chiếc bóng trùng lặp xuất hiện trong tầm mắt Tưởng Tử Hàn, người phụ nữ đang thở gấp trong lòng dần dần thay đổi khuôn mặt, biến thành khuôn mặt có hơi đáng ghét, có hơi hung ác, còn mang theo vẻ quật cường.
Là Tống Hân Nghiên mà anh chán ghét!
Tưởng Tử Hàn sửng sốt, lý trí lập tức quay trở lại.
Tưởng Tử Hàn lại thất thần, dường như trong đầu cũng hiện lên một cảnh tượng tương tự.
Thế nhưng anh không nhớ được khuôn mặt của người phụ nữ kia!
Tưởng Tử Hàn vừa nôn nóng vừa tức giận, ném Sở Thu Khánh đang bám trên người mình sang bàn sách, đè lên người cô ta.
Đằng sau eo của Sở Thu Khánh bị đập cho đau đớn.
Nhưng sau khi cơn đau qua đi, lại là cảm giác tê dại khó tả.
Bàn tay nôn nóng mất kiên nhẫn nhanh chóng chui vào trong cổ áo Tưởng Tử Hàn, vừa sốt ruột vừa vội vàng cởi cúc áo anh.
Cổ áo buông lỏng, hơi lạnh tràn vào.
Tưởng Tử Hàn run lên rồi lập tức tỉnh táo lại.
Cảnh tượng trong đầu tan vỡ, bóng trùng trước mắt cũng tan đi theo, khuôn mặt của Sở Thu Khánh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh.
Như thể có một chậu nước lạnh dội xuống, Tưởng Tử Hàn bình tĩnh lại.
Anh túm lấy bàn tay đang cởi đồ anh của Sở Thu Khánh, đẩy tay cô ta ra.
Anh cũng lùi mạnh về sau hai bước, giữ khoảng cách với cô ta.
Không có sự ảnh hưởng của hormone, Tưởng Tử Hàn càng thêm tỉnh táo.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc thất vọng trên mặt Sở Thu Khánh, khó có khi anh nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, đột nhiên anh không còn cảm giác nữa.”
Giọng nói khô khốc khàn khàn đầy từ tính, vô cùng quyến rũ, nhưng sắc mặt anh thực sự nhoáng cái đã không còn ham muốn nữa.
Sở Thu Khánh: “...”
Cô ta nôn nóng vô cùng.
Sao có thể dừng lại ngay lúc này được!
“Tử Hàn, em...”