Tưởng Diệc Sâm nửa tin nửa ngờ.
Tưởng Tử Hàn có dâng Tưởng Thị tới tay anh ta không thì anh ta không biết, nhưng anh ta vẫn rất hiểu Tống Thanh Hoa.
Mặc dù không biết kế hoạch cụ thể của bà ta, nhưng bà ta đã nói lời như vậy rồi thì sau này chắc chắn sẽ có một loạt sự sắp đặt chờ đợi Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên.
Anh ta dần hưng phấn hơn: “Chuyện sẽ phát triển theo hướng bà dự đoán sao?”
“Chưa chắc.” Tống Thanh Hoa khinh thường nhếch miệng, tự tin nói: “Nhưng dù có đi lệch, tôi cũng sẽ đẩy nó về đúng đường ray.”
Bà ta nhàn nhạt liếc Tưởng Diệc Sâm một cái: “Chuyện của tôi cậu biết nhiều nhất. Nếu tôi không xử lý được Tống Hân Nghiên và những người bên cạnh có thể giúp đỡ cô ta thì với khuôn mặt ấy của Tống Hân Nghiên, ngộ nhỡ thực sự đào ra được chuyện của ba mẹ ruột của cô ta, lúc đó mới là thiên hạ đại loạn.”
Lúc ấy sẽ không phải chỉ là một trận ồn ào nhỏ của giới kinh doanh mà là mâu thuẫn quốc tế giữa hai quốc gia.
Bà ta không đảm đương nổi, nhà họ Tưởng rách nát kia càng không đảm đương nổi!
Tưởng Diệc Sâm không biết ba mẹ ruột của Tống Hân Nghiên sẽ gây ra đại loạn thế giới gì, nhưng thấy Tống Thanh Hoa nói nghiêm túc như thế, anh ta lựa chọn tin tưởng.
Bởi cho dù không tin, cũng chẳng còn cách nào khác.
Anh ta nâng ly, vẫy đuôi nịnh hót: “Bà đã ra tay thì đương nhiên không có sơ sót.”
Tống Thanh Hoa khẽ cười một tiếng, cụng ly với anh ta, rượu vang khẽ lướt qua đôi môi đỏ.
Ly pha lê trong suốt, rượu vang màu hổ phách từng chút lướt qua bờ môi hồng tươi đẹp của bà ta, cần cổ tinh tế khẽ ngửa thành một độ cong xinh đẹp, yết hầu khẽ chuyển, ừng ực một tiếng, rượu vang nuốt xuống hết.
Tưởng Diệc Sâm thấy vậy, ánh mắt càng sâu hơn, một ngụm liền uống hết rượu vào trong miệng, nghiêng người ôm lấy eo Tống Thanh Hoa, kéo người ngồi lên chân mình.
Anh ta cúi đầu xuống, dán môi lên, rượu vang đỏ trong miệng tràn vào đôi môi hồng quyến rũ của bà ta.
Rượu vang thơm nồng lưu động giữa răng môi hai người, một ngụm rượu thơm uống hết, hô hấp của hai người cũng loạn lên, mặt đỏ ửng.
Tưởng Diệc Sâm khàn giọng nói: “Lâu rồi chưa làm, nhớ tôi không?”
Lời đáp của Tống Thanh Hoa là tiếng cười mị hoặc rồi cởi dây áo choàng tắm ra...
Đôi mắt của Tưởng Diệc Sâm dần dần hiện lên tơ máu, khẽ gầm một tiếng rồi thẳng thừng đè bà ta lên sô pha...
...
Sân bay.
Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc tiễn Tống Hân Nghiên tới cửa lên sân bay.
Khương Thu Mộc đỏ mắt ôm chầm lấy Tống Hân Nghiên: “Ra ngoài nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Đừng có lần nào cũng khiến bản thân mình đầy thương tích...”
“Sẽ không đâu.” Tống Hân Nghiên khẽ cười vỗ vai của cô: “Vì không để cậu lo lắng cho tớ, tớ sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Khương Thu Mộc khóc xong lại cười: “Thế còn nghe được.”
Thấy cô ấy không buồn nữa, Tống Hân Nghiên mới âm thầm thở ra một hơi.
Khương Thu Mộc xoay người về phía Cố Vũ Tùng: “Cậu cả Cố, Hân Nghiên nhà tôi nhờ cả vào anh đấy, khi cậu ấy về mà thiếu mất cọng lông nào, tôi có làm ma cũng chẳng tha cho anh đâu!”
Cố Vũ Tùng bị dọa sợ, không ngừng lùi về sau chắp tay: “Đừng đừng đừng, tuyệt đối đừng. Cô bạn thân của cô có anh Hàn chăm sóc là đủ rồi, tuyệt đối đừng trông mong vào tôi.”
Anh ta dám chăm sóc người phụ nữ của anh Hàn chắc?
Làm vậy là muốn anh ta chết à.
Trong lúc hai người đang cười đùa.
Tống Dương Minh chăm chú nhìn Tống Hân Nghiên, nghiêm túc nói: “Thực sự không cần anh đi cùng sao?”
“Anh, em đã chẳng còn là trẻ con nữa rồi, ra ngoài nào còn cần đưa người lớn theo nữa.”
Tống Hân Nghiên cười híp mắt: “Yên tâm đi, em chỉ đưa mẹ qua đó thôi, đợi tâm trạng của mẹ ổn rồi thì em sẽ về. Dự án của em ở đây còn đợi lên thị trường vào lễ tình nhân đấy, chậm trễ một ngày không biết sẽ tốn bao nhiêu tiền...”
Tống Dương Minh không nói nhiều thêm: “Chăm sóc tốt cho bản thân và dì nhé.”
Mắt Tống Hân Nghiên cay xè, nặng nề gật đầu.
Loa phát thanh bắt đầu giục hành khách lên máy bay.
Khương Thu Mộc mới nãy còn đang cãi nhau với Cố Vũ Tùng giờ lại lại quyến luyến đỏ cả mắt: “Nghiên, sau khi qua đó nhớ gọi điện thoại báo bình an với tớ đấy, ngày nào cũng phải video call với tớ.”
Tống Hân Nghiên vừa đau lòng vừa buồn cười: “Được rồi được rồi, bảo đảm số lần gọi video một ngày cho cậu như cơm ba bữa một ngày, một lần cũng không thiếu. Bé cưng lớn đừng khóc nha, đợi tớ về sẽ tặng quà lễ tình nhân cho cậu.”
Khương Thu Mộc nghẹn ngào gật đầu, mắt tiễn cô và Tưởng Tử Hàn cùng nhau biến mất sau cửa lên sân bay.
...
Hai ngày sau, thành phố B nước M.
Sau khi đã quen với múi giờ, Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn đưa Thẩm Hoài Ngưng tới bệnh viện Saint Mia của Ellis.
Giáo sư Ellis đã về trước đưa cả đoàn đội bác sĩ của mình đích thân ra đón bọn họ.
“Hân Nghiên...” Thẩm Hoài Ngưng lo lắng cầm lấy tay Tống Hân Nghiên không buông, kinh sợ ra mặt: “Hân Nghiên, không đi được không?”
Đôi mắt của Tống Hân Nghiên chợt phiếm hồng.
Cô ngồi xổm xuống, tựa đầu lên chân Thẩm Hoài Ngưng, dịu dàng dỗ bà: “Mẹ, mẹ còn nhớ trước đó chúng ta đã nói gì không?”
“Nhớ... nhớ.”
Thẩm Hoài Ngưng có hơi rụt rè, ánh mắt chất chứa sự trống rỗng đờ đẫn rơi trên mặt cô con gái: “Sau... sau này, sẽ giúp Nghiên Nghiên, trông con.”
Khóe mắt Tống Hân Nghiên ướt đẫm, nhưng miệng cô lại cười.
Cô cũng nắm chặt tay mẹ mình, ngẩng đầu mỉm cười nhìn bà: “Đúng rồi, cho nên mẹ nhất định phải mau chóng khỏe lại. Những bác sĩ này sẽ không làm tổn thương mẹ đâu, bọn họ chỉ giúp mẹ đánh bay con quái vật ở bên trong cơ thể mẹ. Sau khi bên trong cơ thể của mẹ hết quái vật rồi thì cháu ngoại sẽ không sợ hãi nữa.”
Thẩm Hoài Ngưng đối mắt với Tống Hân Nghiên, ánh mắt vẫn vô hồn như vậy, còn có chút bệ rạc, lực trên tay khẽ lỏng ra nhưng vẫn đang kiên trì.
Sự ỷ lại của mẹ cô suýt chút nữa khiến Tống Hân Nghiên òa khóc.
“Giáo sư Ellis, nếu mẹ của cháu chống cự việc trị liệu, có thể xin mọi người...”
“Cô Tống.” Ellis bình tĩnh ngắt lời cô: “Tất cả các bệnh thần kinh, nếu muốn được bình thường, muốn được hồi phục thì bắt buộc phải mở lại những vết thương ấy ra.”
Tống Hân Nghiên không nói nốt vế sau nữa.
Cô cúi đầu, đau lòng nhìn Thẩm Hoài Ngưng.
Thẩm Hoài Ngưng ngây ngô ngơ ngác nhìn cô rồi cười.
Ellis dặn dò hai bác sĩ nữ chuyên về tâm lý tiến hành giao lưu khơi thông với Thẩm Hoài Ngưng.
Hai người mới nói thầm với Thẩm Hoài Ngưng mấy câu.
Khuôn mặt ngơ ngác cứng ngắc của Thẩm Hoài Ngưng dần dần có chút cảm xúc.
Bà luyến tiếc nhìn con gái, cuối cùng cũng buông tay.
Hai bác sĩ nhanh chóng đẩy Thẩm Hoài Ngưng vào.
Nhìn thấy mẹ dứt khoát buông tay như vậy, bỗng dưng Tống Hân Nghiên lại không thể chấp nhận được.
Cô bất giác muốn đuổi theo, nhưng mới đi được hai bước đã bị Tưởng Tử Hàn níu cánh tay lại.
Ban nãy vì tránh Thẩm Hoài Ngưng nên anh luôn trốn sau cái cây.
Tưởng Tử Hàn kéo cô về, ôm vào lòng: “Ellis là chuyên gia ở lĩnh vực này, không có ai chuyên nghiệp hơn ông ấy cả. Nếu đã quyết định đưa dì tới đây thì em nên hạ quyết tâm, chuẩn bị tâm lý sẽ phải buông tay.”
Tống Hân Nghiên khó chịu đứng nép trong lòng anh, không nói gì.
Tưởng Tử Hàn khẽ khàng vuốt mái tóc mềm mại của người con gái nhỏ trong lòng: “Yên tâm đi, ở đây còn an toàn hơn bệnh viện Quân khu thủ đô. Dì sẽ nhận được sự chăm sóc và chữa trị tốt nhất.”
Thẩm Hoài Ngưng đã được các y tá đẩy vào trong tòa nội trú.
Cửa kính của tòa nội trú đã đóng lại, tiếng máy móc điện tử “Cành cạch” vang lên, khóa cửa lại.
Giọng tiếng Anh của người máy truyền tới: “Đi vào xin hãy quẹt thẻ...”
Cho tới khi ra khỏi bệnh viện, lên xe rồi, cảm xúc của Tống Hân Nghiên mới dần bình tĩnh lại sau khi chia tay với mẹ mình.
Cô nhìn Tưởng Tử Hàn đang lái xe: “Chúng ta đi đâu đây?”
Tưởng Tử Hàn nhìn thẳng về phía trước: “Đi tìm ba anh.”
Đi tìm người đàn ông vốn nên qua đời rồi, Tưởng Khải Chính!