Ánh mắt của Tống Minh Dương ảm đạm, ẩn chứa cả sự thất vọng cô đơn nói không thành lời: “Có Tưởng Tử Hàn ở đây, tôi cũng yên tâm nhiều rồi.”
Trước đó ở cửa tòa án quá hỗn loạn, vừa quay người đã không thấy Hân Nghiên đâu, anh sợ hãi lập tức đi tìm… Bây giờ nhìn lại, phần lo lắng này của anh có hơi dư thừa.
Lúc Tống Minh Dương đang nhìn vòng quay bánh xe, Khương Thu Mộc lại nhìn anh.
Cô nhìn ra được sự tổn thương và ảm đạm bị anh mạnh mẽ giấu đi, trong lòng cũng nặng trĩu, khó chịu không tả được.
Cố Vũ Tùng kinh ngạc quay đầu, ban đầu là định nhìn Tống Minh Dương.
Nhưng rồi ánh mắt vừa lướt qua đã va ngay phải khuôn mặt nhỏ thanh tú của Khương Thu Mộc.
Cô gái nhỏ khẽ nghiêng đầu, đang chăm chú nhìn Tống Dương Minh ở bên cạnh.
Ánh mắt của Cố Vũ Tùng cũng thuận theo tầm nhìn của Khương Thu Mộc mà nhìn sang Tống Dương Mình, sau đó lại đánh mắt về.
Không hiểu sao trong lòng chợt ngổn ngang cảm xúc.
Anh ta khẽ ho một tiếng, vòng tới bên cạnh Khương Thu Mộc rồi đụng cánh tay cô: “Cô có muốn đi chơi không? Hôm nay bao cả sân, ngoài mấy người chúng ta ra cũng chẳng có ma nào hết, muốn chơi gì thì chơi nấy.”
Khương Thu Mộc thu ánh mắt về, ghét bỏ dịch về phía Tống Dương Minh: “Không đi, anh Hàn nhà mấy người bao chỗ này vì Hân Nghiên, tôi đi chơi sao được.”
Ánh mắt của Cố Vũ Tùng lướt qua khoảng cách sít sao sắp kề cạnh nhau của cô và Tống Dương Minh, làm như không có chuyện gì rồi nói: “Nhiều trò như vậy, hai người bọn họ cũng chẳng chơi hết được, ai chơi của người nấy, chẳng ảnh hưởng gì tới nhau cả.”
Ánh mắt Khương Thu Mộc chợt sáng lên, bỗng xoay người nhìn Tống Dương Minh: “Anh Dương Minh…”
Tống Dương Minh thu mắt về rồi mỉm cười nhìn Khương Thu Mộc hệt như một người anh trai, bao dung nói: “Em đi chơi đi, anh về công ty một chuyến đã, xử lý chút việc.”
Nói xong liền xoay người đi ngay.
Ánh sáng ở đáy mắt Khương Thu Mộc lập tức vụt tắt.
“Em không thèm chơi đâu.”
Cô ghét bỏ vô cùng: “Cũng chẳng phải trẻ con, sau khi lên mười em đã chẳng còn chơi mấy trò này rồi. Anh Dương Minh, đợi em với, em đi cùng anh.”
Nói xong liền chạy đuổi theo Tống Dương Minh.
Dưới màn tuyết trắng, chỉ còn lại một mình Cố Vũ Tùng đơn côi.
Có lẽ cậu cả Cố chưa từng bị đối xử như vậy, bỗng chốc thừ người ra không nhúc nhích.
Tới túc tỉnh táo lại, anh ta thẹn quá hóa giận, trừng mắt gầm lên với bóng lưng của Khương Thu Mộc: “Không hiểu rõ lòng người, không chơi thì thôi…”
Hét lên xong, anh ta lại ngây ra.
Nghe sao thì cũng thấy lời này có hơi… làm mình làm mẩy quá.
Vì sao anh ta lại trở nên như vậy chứ!
Cố Vũ Tùng nghĩ mãi chẳng ra, sau đấy chợt ngẩng đầu nhìn về vòng quay bánh xe đang dừng trên cao, trong đầu không kìm được mà nhớ tới câu hỏi lần trước của Tống Hân Nghiên ở bệnh viện.
“Cậu Cố, cậu có phải thích Đầu Gỗ nhà tôi không thế?”
Thích á?
“Ha!” Cố Vũ Tùng tỏ vẻ bản thân điên rồi, vội vàng lắc đầu: “Sao có thể được! Tuyệt đối không! Chắc chắn không!”
Sau ba cụm phủ định, có vẻ cũng được an ủi đôi chút.
Anh ta xoay đầu, đi tìm Chúc Minh Đức đang ở khu nghỉ ngơi chờ đợi: “Chúc Minh Đức, yêu đương có vui lắm không?”
“Gì?”
Chúc Minh Đức bị hỏi cũng đờ ra.
Cố Vũ Tùng nói tiếp: “Yêu đương khiến con người hạnh phúc, khiến con người vui vẻ sao?”
“Hả!”
Cố Vũ Tùng hung hăng nhìn vòng quay bánh xe: “Nếu không vì sao mỗi lần con người yêu đương đều kiêu căng, đáng ghét, lòng dạ ác độc như thế! Bản thân tự tình tứ đã đành, còn cứ kéo tôi tới đây ăn cơm chó nữa! Tôi từ chối không được sao!”
Chúc Minh Đức: “…”
Cơn giận của cậu Cố cũng khá khó hiểu nha…
Anh ta thở dài: “Cậu Cố à… Xin anh lương thiện chút đi.”
“Gì?”
Cố Vũ Tùng nhướng mày.
Chúc Minh Đức bày ra bộ mặt sầu khổ: “Anh hỏi một đứa độc thân câu hỏi như vậy, có phải hơi bất lịch sự không?”
Cố Vũ Tùng: “Cậu không những chưa ăn thịt heo mà còn chưa thấy heo chạy luôn hả!”
Hự!
Chúc Minh Đức nghe thấy tiếng đao rồi.
Trái tim vỡ thành nghìn mảnh.
Anh ta ai oán nhìn Cố Vũ Tùng, cứ nhìn chằm chằm như vậy.
Trong ánh mắt này là phiền muộn không dứt: “Đầu tiên, nếu như sếp của tôi biết anh hình dung anh ấy như thế, chúng ta kiểu gì cũng bị đày đi châu Phi hoặc Nam Cực ngay. Thứ hai, không phải anh còn nhìn lâu hơn cả tôi sao!”
Với kinh nghiệm độc thân lâu năm, Chúc Minh Đức thành thật với Cố Vũ Tùng: “Cứ xem thời gian một năm này sếp nhà tôi và cô Tống ở với nhau đi, chuyện yêu đương này ấy à, ngọt đắng đều có cả. Theo tôi, nếu người người yêu đương đều đau xé gan xé ruột, đau khắc vào xương cốt như sếp nhà tôi, tôi chắc chắn không yêu đương đâu. Nhưng cũng không phải không có chỗ hay…”
Anh ta ám chỉ về chiếc vòng quay bánh xe, khó được một lần tán dóc trêu chọc: “Chuyện ấu trĩ như này mà sếp nhà tôi cũng làm trong ngọt ngào vui cho được. So với sự cao ngạo lạnh lùng khi trước, có phải bây giờ đã hòa mình với cuộc sống của người bình thường rồi không? Cả người cũng có sức sống hẳn ra, cảm xúc ngoại trừ tức giận còn có cả hạnh phúc và vui vẻ nữa, đúng không?”
Cố Vũ Tùng trầm ngâm xoa cằm tự lẩm bẩm: “Lẽ nào tôi cũng nên tìm một người để yêu đương ư?”
Chúc Minh Đức tò mò hóng hớt: “Anh có người yêu rồi hả?”
Cố Vũ Tùng lập tức bị đánh về hiện thực.
Anh hằm hằm liếc Chúc Minh Đức.
Cậu cả Cố tự tin bùng cháy: “Tôi muốn yêu đương thì chỉ cần vẫy tay là các em gái sáp tới có thể xếp hàng từ trung tâm thành phố tới bên ngoài Vạn Lý Trường Thành đấy!”
Chúc Minh Đức lẳng lặng lùi về sau xa anh ta hai bước, mắt đầy nghi ngờ, rõ ràng là chẳng tin.
Cố Vũ Tùng tức giận.
Vậy mà lại bị anh em mình xem thường.
Anh ta chỉ vào Chúc Minh Đức: “Không tin à? Cứ chờ đấy, đợi cậu đây quay về sẽ cho cậu biết thế nào là một lời hô vạn lời ứng! Ha!”
Nói xong liền tức anh ách rời đi.
…
Ở một bên khác.
Tại một biệt thự ngoại ô nào đó.
Tưởng Diệc Sâm bọc cả người kín kẽ chỉ để lộ đôi mắt xuất hiện trước mặt Tống Thanh Hoa.
Tống Thanh Hoa mặc một chiếc áo choàng tắm đánh giá nhìn anh ta một cái, hờ hững vẫy lui người hầu: “Sao lại tới giờ này?”
Tưởng Diệc Sâm cởi mũ, khẩu trang và khăn quàng ra rồi quẳng ở một bên, ngồi xuống sô pha bên cạnh Tống Thanh Hoa: “Rốt cuộc bà muốn làm gì? Không phải ban đầu chúng ta đã bàn trước là chuyện đứa bé bà không được nhúng tay vào hay sao?”
“Kế hoạch không cản nổi biến hóa đâu. Nếu chúng ta cứ khăng khăng không đổi thì sẽ chỉ thất bại.”
Tưởng Diệc Sâm nén giận trong lòng, nhưng ngoài mặt lại chẳng biểu hiện ra cái gì.
Anh ta chỉ khẽ chau mày rồi nói: “Đứa con là lá bài cuối cùng của tôi, tôi còn muốn dùng nó để đối phó với Tưởng Tử Hàn. Bây giờ bà lại để lộ tin này cho cậu ta và Tống Hân Nghiên một cách dễ dàng như vậy, với sự hiểu biết của tôi về cậu ta, chuyện đứa con bây giờ muốn giấu cũng chẳng giấu được bao lâu nữa đâu.”
Tưởng Diệc Sâm thở dài: “Tưởng Tử Hàn của trước kia đã không dễ đối phó rồi, giờ lại thêm cả một Tống Hân Nghiên. Hai người này quấy rối cùng nhau còn đứng chung một thuyền nữa, sau này chúng ta muốn làm gì sẽ càng khó hơn. Tới lúc ấy đứa con bị lộ ra, tôi với bà còn lại ưu thế gì chứ!”
Tống Thanh Hoa xoay người đi tới quầy rượu rót hai ly rượu vang.
“Gấp gì chứ, tôi là kiểu người chỉ có cái mã ngoài sao?”
Bà ta đưa ly rượu cho Tưởng Diệc Sâm, khẽ cười: “Tôi làm như vậy, tự có mục đích của tôi.”
Tưởng Diệc Sâm cầm ly rượu, vội vàng hỏi: “Mục đích gì?”
Tống Thanh Hoa cụng ly với anh ta, nhấp lấy một ngụm rượu màu hổ phách: “Thử xem thực lực của Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên, tiện thể mượn chuyện của Tưởng Khải Chính rồi dẫn bọn họ tới nước M. Tới lúc ấy, khi bọn họ gặp được Tưởng Khải Chính cũng là ngày đẹp để chúng ta kết thúc…”
Bà ta nói rất hờ hững, nhưng sự ác độc và rét lạnh trong giọng nói có muốn giấu cũng chẳng giấu được.
Tưởng Diệc Sâm cau mày khẽ đến mức không thể nhận ra.
Ý cười bên môi Tống Thanh Hoa càng sâu hơn, nhẹ nhàng nhìn về phía anh ta: “Chờ tới lúc ấy, Tưởng Tử Hàn sẽ tự tay dâng Tưởng Thị cho cậu.”