Lịch trình hiện tại của Tống Hân Nghiên rất ổn định, nhà, công ty, bệnh viện, ngày nào cũng ba điểm trên một đường thẳng như vậy.
Ngày hôm nay, tâm trạng của Thẩm Hoài Ngưng không được ổn định lắm, cô ở bệnh viện rất lâu, khi về đến nhà thì đã là rất muộn.
Ai mà ngờ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Khương Thu Mộc nằm bò trên tay vịn của ghế sofa ngủ thiếp đi.
Tháng 12, nhiệt độ ở thủ đô đã gần tới mức đóng băng, dự báo thời tiết nói hai ngày này sẽ có tuyết, cô gái ngốc nghếch kia ngủ như vậy không sợ sẽ bị cảm lạnh sao?
Tống Hân Nghiên vội vàng chạy đến: “Đầu Gỗ, mau dậy đi, về phòng rồi ngủ.”
Khương Thu Mộc bị cô lay qua lay lại nhưng hoàn toàn không có ý định muốn tỉnh.
Tống Hân Nghiên chau mày: “Đầu Gỗ?”
Cô vỗ nhẹ vào mặt Khương Thu Mộc.
Nhiệt độ trên người Khương Thu Mộc nóng đến dọa người.
Tống Hân Nghiên giật mình, vội vàng sờ trán cô, quả nhiên là đang bị sốt.
Lại còn sốt đến mức không biết trời đất trăng sao gì.
“Dì La!”
Tống Hân Nghiên vội vàng gọi dì La bảo mẫu.
Dì La lập tức chạy từ trong phòng ra: “Cô Tống, cô về rồi sao, có chuyện gì vậy?”
Tống Hân Nghiên về phòng lấy một cái chăn ra đắp lên người cho Khương Thu Mộc: “Đầu Gỗ sốt rồi, phải mau chóng đưa cậu ấy tới bệnh viện, dì tìm một cái túi đá giúp cậu ấy hạ nhiệt đã, tôi đi tìm chứng minh thư của cậu ấy.”
Dì La nghe vậy cũng cuống cuồng lên theo, vội vàng cởi tạp dề ra: “À…. Được rồi, tôi đi ngay đây.”
Dì La vừa nhanh chóng chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh ra vừa lo lắng nói: “Hình như mấy hôm nay tâm trạng của cô Khương không được tốt lắm, thường xuyên nằm ngủ ở sofa. Tôi khuyên cô ấy thì cô ấy nói là đang xem phim. Nhưng xem bình thường thì không sao nhưng cô ấy xem được một lúc rồi lại khóc…”
Dì La thở dài một hơi: “Bộ phim cô ấy đang xem tôi cũng đã xem rồi, cũng không có gì cảm động lắm, không hiểu vì sao cô ấy xem có thể khóc được.”
Vừa nói chuyện, bà để chiếc khăn bông bọc túi đá lên trên trán của Khương Thu Mộc.
Tống Hân Nghiên cũng đã tìm được túi của Khương Thu Mộc, cô đổ hết đồ bên trong ra bàn uống nước rồi bắt đầu tìm chứng minh thư.
Nghe dì La nói vậy, động tác của cô chỉ hơi dừng lại: “Có lẽ là có chuyện gì đó.”
Cô đã không làm tròn trách nhiệm là bạn thân và bạn cùng phòng của Khương Thu Mộc, mấy ngày hôm nay cô bận đến mức không phát hiện ra sự bất thường của cô ấy.
Tìm đủ đồ đạc xong xuôi, Tống Hân Nghiên và dì La vội vàng đưa Khương Thu Mộc đến bệnh viện.
Sau khi vất vả một hồi, Khương Thu Mộc được đưa vào phòng để truyền dịch.
Dì La chăm sóc cho Khương Thu Mộc còn Tống Hân Nghiên vội vàng đi gặp bác sĩ để tìm hiểu tình hình: “Bác sĩ, rốt cuộc bạn tôi bị sao vậy?”
Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, khoảng tầm tuổi của mẹ cô và Khương Thu Mộc.
“Còn có thể thế nào nữa, cảm lạnh, bị sốt và hạ đường huyết.”
Bác sĩ như một người bề trên, trách móc cô: “Mấy người trẻ tuổi các cô thật không biết quý trọng sức khỏe của mình. Nào là giảm béo, thích đẹp, không xem xem thời tiết thế nào. Bây giờ là lúc nào chứ, ăn mặc phong phanh, lại còn không ăn uống bình thường, hành hạ bản thân đến mức phải đưa vào viện… Được rồi, truyền dịch hai ngày là sẽ không sao đâu.”
Sau khi bác sĩ đi rồi, Tống Hân Nghiên bảo dì La về nghỉ ngơi trước, hôm sau đem bữa sáng tới rồi đổi ca cho cô.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại.
Tống Hân Nghiên nắm chặt bàn tay đang truyền dịch đến lạnh toát của Khương Thu Mộc: “Rốt cuộc là cậu gặp phải chuyện gì vậy? Vì sao lại không nói cho tớ biết?”
Khương Thu Mộc vẫn còn đang mê man, nhưng hình như nghe được tiếng cô liền ú ớ trả lời.
Chỉ là âm thanh rất nhỏ, Tống Hân Nghiên không nghe rõ.
Cô sáp lại gần.
Những âm thanh đứt đoạn của Khương Thu Mộc rơi vào tai cô: “Tống Mỹ Như… tiện nhân… không được chết tử tế.”
Tống Mỹ Như tới gây phiền phức cho Đầu Gỗ sao?
Trái tim Tống Hân Nghiên trĩu nặng, có thể là cô đã làm liên lụy đến Đầu Gỗ?
Cô đang chuẩn bị ngồi xuống thì Khương Thu Mộc lại bắt đầu sụt sịt.
“Anh Dương Minh… Xin lỗi… Xin lỗi… Nếu như em mạnh mẽ hơn một chút… Thì nhất định sẽ không để cho Tống Mỹ Như đắc ý… Bức ảnh… xóa rồi… Cô ấy không nhìn thấy…”
Khuôn mặt Tống Hân Nghiên trở nên nghiêm trọng.
Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại có liên quan đến anh trai, Tống Mỹ Như và lại có cô ấy nào nữa?
Cô ấy là ai chứ?
Là cô sao?
Chuyện bức ảnh là sao?
Trong lòng Tống Hân Nghiên vô cùng nghi hoặc.
Cô do dự một lát rồi mở điện thoại của Khương Thu Mộc ra.
Nội dung tin nhắn Zalo giữa Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh rất ít, có đến 80% là liên quan đến cô.
Tống Hân Nghiên thoát ra ngoài rồi vào Zalo của mình, cô lướt lên trên, một đống ảnh lập tức hiện ra trước mắt.
Mắt cô lập tức trợn tròn, cô ngỡ ngàng nhìn những bức ảnh kia…
Sắc mặt Tống Hân Nghiên từ từ trở nên trắng bệch, toàn thân không khỏi cảm thấy lạnh toát.
Tống Mỹ Như là em gái ruột của anh trai cô mà!
Cô lướt dần lên trên, trong lòng càng lúc càng khó chịu, dạ dày cũng cảm thấy nhộn nhạo, cảm giác buồn nôn dâng lên, cuối cùng cô không nhịn được mà nôn khan ra ngoài.
Tống Hân Nghiên tắt những bức ảnh đó đi rồi để điện thoại sang một bên.
Sau một hồi bình tĩnh, cuối cùng cô cũng nén được cơn ớn lạnh và cảm giác buồn nôn xuống.
Cô lại lấy điện thoại của mình ra, mở nhật ký trò chuyện với Khương Thu Mộc, xác nhận bên phía cô hoàn toàn không có những bức ảnh đó.
Vậy là có người đã xóa nhật ký trò chuyện của cô?
Những bức ảnh kia là từ đâu ra?
Cô mở điện thoại của Khương Thu Mộc ra lần nữa, tìm thời gian những bức ảnh kia được gửi đi. Đó là lúc cô trúng độc rượu phải nhập viện.
Tống Hân Nghiên thoát ra khỏi Zalo rồi lại xem lịch sử cuộc gọi của cô và Khương Thu Mộc.
Ngày hôm đó anh trai đã gọi cô rất nhiều lần nhưng cô không hề nhận được.
Về sau anh cô gọi điện thoại cho Đầu Gỗ.
Mà những cuộc điện thoại này là ngay trước lúc những bức ảnh kia được gửi đi.
Cuộc điện thoại duy nhất được nhận là sau khi những bức ảnh kia được gửi, và là Đầu Gỗ chủ động gọi cho anh trai cô.
Kết hợp với những lời nói mớ ban nãy của Khương Thu Mộc, cô liên kết mọi chuyện với nhau và lập tức hiểu ra.
Là Tống Mỹ Như gửi những bức ảnh kia đến để khiêu khích cô, lúc đó cô còn hôn mê chưa tỉnh, Đầu Gỗ nhận lời với anh trai cô, xóa hết những bức ảnh đó trước khi cô kịp nhìn thấy.
Đầu Gỗ không chỉ xóa ảnh mà còn xóa cả lịch sử trò chuyện của cô.
Vậy nên bao nhiêu ngày qua, cô không phát hiện ra chuyện gì bất thường.
Là như vậy! Nhất định là như vậy!
Khương Thu Mộc bị ốm đang nằm trên giường bệnh đã ngừng nói mớ, chỉ là thỉnh thoảng vẫn còn tiếng sụt sịt.
Tống Hân Nghiên bỏ điện thoại sang một bên, đau lòng nắm lấy tay của Khương Thu Mộc: “Cậu đúng là đồ ngốc!”
Mắt cô đỏ lên, trong lòng vừa đau đớn vừa tắc nghẹn.
Ngốc quá đi mất!
Cô chỉ cần hơi có chuyện gì thì cô ngốc này đã chạy nam chạy bắc, trong nước ngoài nước gì cũng chạy theo cô.
Vậy mà đến khi Đầu Gỗ gặp chuyện lại dè dặt giấu giếm, không dám cho cô biết.
Khóe mắt Tống Hân Nghiên lập tức đỏ lên, cô sụt sịt nói: “Tớ biết cậu thích anh tớ nhưng ông ngốc kia lại không biết tình cảm của cậu. Đầu Gỗ, cậu yêu thầm như vậy, mệt biết bao…”
Đương nhiên là Khương Thu Mộc không phản ứng lại.
Ánh mắt của Tống Hân Nghiên nhìn về phía hai chiếc điện thoại, nhớ lại những bức ảnh ban nãy cô vừa nhìn thấy.
Tống Mỹ Như muốn khiêu khích cô, anh trai lại muốn cứu vớt tình hình…. Không ngờ cuối cùng người thật sự bị tổn thương là Đầu Gỗ.
Cô nắm chặt bàn tay của Đầu Gỗ.
Có vẻ như Đầu Gỗ thấy đau, cô giãy ra.
Tống Hân Nghiên buông tay, cẩn thận xin lỗi Khương Thu Mộc: “Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu.”
Tâm tư cô lại quay về nghĩ tới Tống Mỹ Như.
Cô nghiến răng, loại người quái thai như cô ta không biết trong lòng thâm độc, méo mó thế nào mà có thể ghen với anh trai ruột của mình, cuối cùng không tiếc hi sinh danh dự của hai người.
Đúng là quá kinh tởm!
Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, đến lúc mở mắt ra, đáy mắt cô đỏ rực lạnh lùng vì tức giận.
“Tống Mỹ Như, cô dám xúc phạm, làm tổn thương người bạn thân nhất của tôi, người thân mà tôi quan tâm nhất! Có lẽ cái bạt tai trước đây vẫn còn quá ít! Lần này cô đã chuẩn bị xong chưa?”
Cô vắt khăn, lau mặt và lau người cho Khương Thu Mộc. Vừa dừng lại thì cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra.