Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 331: Cô ta cũng đâu có ngu



Bệnh viện Thành Song

Tống Thanh Hoa mới ra viện chưa được mấy ngày thì đã phải quay lại phòng bệnh VIP trước đây đã ở.

Người vừa mới ra khỏi phòng cấp cứu như bà ta từ lâu đã không còn giữ được vẻ chăm chút như thường ngày.

Lúc này, đầu tóc bà ta rối tung, khuôn mặt nhợt nhạt, môi bị bỏng đến mức nổi cả bọng nước màu đỏ, cả người từ trên xuống dưới chỉ lộ ra được hai chữ duy nhất, đó là thảm hại.

Tống Dương Minh thờ ơ nhìn, trong lòng vô cùng bình tĩnh, không có một chút đau lòng hay thương hại nào.

Bà ta được đưa vào viện kịp thời mà còn như vậy, Tống Hân Nghiên không được đưa vào viện kịp thời, không biết lúc đó cô đã bị hành hạ đến mức thế nào?

Mấy hôm nay, đã mấy lần anh muốn đi thăm cô nhưng lại yếu đuối không dám quan tâm đến cô…

Bởi vì anh không xứng nữa!

Cũng vì anh không muốn vì hành động của mình mà một kẻ điên như Tống Mỹ Như lại tới làm tổn thương Tống Hân Nghiên….

Tống Thanh Hoa từ từ tỉnh lại, mở mắt nhìn Tống Dương Minh đang ngồi thừ người trước giường bệnh mình.

Lửa giận bùng lên, bà ta cố chống người ngồi dậy, tát anh một cái thật mạnh.

“Bốp!”

Một âm thanh chát chúa vang lên trong phòng bệnh.

Tống Thanh Hoa tức giận, nhìn chằm chằm đứa cháu kia, bà ta định nói gì đó nhưng đến khi mở miệng ra thì lại đau đến mức không nói được tiếng nào.

Bà ta lại càng tức giận, nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.

Mặt Tống Dương Minh bị tát lật sang một bên, phía trên gương mặt cương nghị xuất hiện dấu năm ngón tay rất rõ ràng nhưng dường như anh không cảm thấy đau.

“Xin lỗi cô.” Anh lên tiếng, giọng nói xin lỗi khàn khàn: “Cháu tưởng là cô cố tình để cháu đi là vì có một số chuyện không muốn để cháu biết. Lúc đó lại có một số việc gấp cần làm nên cháu mới phải rời đi một thời gian, nhất thời cũng quên mất chuyển điện thoại từ chế độ im lặng trở lại bình thường.”

Bộ dạng chân thành, sốt ruột, lo lắng đó của Tống Dương Minh không giống như là giả.

Tống Thanh Hoa nửa tin nửa ngờ nhưng lửa giận cũng đã tiêu tan không ít.

Tống Dương Minh biết Tống Thanh Hoa không nói được gì, anh cũng không đợi câu trả lời của bà ta, nói hết một lượt những gì mà bà ta muốn biết: “Cô uống nhiều rượu trắng lại ăn lẩu quá cay, dạ dày bị kích thích. Bác sĩ đã rửa ruột cho và tiêm cho cô, cô nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một vài ngày là sẽ không sao. Chỉ là vết thương ở miệng…”

Anh ngừng một lát rồi mới nói tiếp: “Bác sĩ nói phải mấy ngày sau mới tiêu hết được, cổ họng bị ớt cay làm bị thương, cũng phải tĩnh dưỡng vài ngày.”

Gương mặt Tống Dương Minh lộ vẻ ăn năn: “Tất cả đều là do sai sót của cháu. Cô yên tâm cháu sẽ ở đây với cô cho đến khi nào cô lành hẳn…”

Tống Thanh Hoa càng nghe lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt nhưng bà ta lại không thể trút giận ra ngoài.

Ánh mắt bà ta ngập tràn oán hận, bà ta chỉ vào đống giấy bút ở cách đó không xa.

Tống Dương Minh ngoan ngoãn đưa chúng cho Tống Thanh Hoa.

“Cháu thích Tống Hân Nghiên?” Tống Thanh Hoa cầm được giấy bút, liền viết xuống câu này.

Tống Dương Minh ngơ ngác không hiểu.

Hiện giờ không phải Tống Thanh Hoa nên nổi giận đùng đùng, không thì nghĩ cách báo thù hoặc là chất vấn tình hình lúc đó, vì sao lại đột nhiên hỏi chuyện này chứ?

“Có phải không?”

Tống Thanh Hoa mất kiên nhẫn, bà ta lại viết xuống một câu.

“Đúng ạ.”

Tống Dương Minh im lặng hai giây rồi thừa nhận: “Dù sao cháu và em ấy cùng nhau lớn lên, từ lâu cháu đã coi em ấy là em gái. Hơn nữa…”

Anh nhìn Tống Thanh Hoa rất nghiêm túc: “Lúc ông nội bệnh nặng, cháu đã hứa với ông là sẽ chăm sóc tốt cho Hân Nghiên.”

Tống Dương Minh ấn giấy bút trong tay Tống Thanh Hoa, tiếp tục nói: “Cháu với Hân Nghiên chỉ có tình cảm anh em, không có bất cứ loại tình cảm nào trái luân thường đạo lý nào vượt lên trên cả, xin cô cũng đừng hiểu lầm.”

Hân Nghiên chỉ coi anh là anh trai, anh cũng sẽ không khiến cô phải chịu thêm bất cứ gánh nặng tình cảm nào.

Gương mặt Tống Thanh Hoa nhăn nhó, bà ta cầm giấy bút lên tiếp tục viết: “Con cháu nhà họ Tống chúng ta nói được làm được, dám yêu dám hận. Cô hiểu tâm tư của cháu, Dương Minh, chỉ cần cháu giúp cô, chỉ cần chúng ta cùng tìm Tưởng Tử Hàn trả thù mối thù hôm nay thì cô sẽ giúp cháu, tác thành cháu với Hân Nghiên, cô nói được làm được.”

Bàn tay Tống Dương Minh đang để trên đầu gối run lên rất khẽ, trong đáy mắt thoáng hiện ra vẻ âm u.

Anh cười khẽ: “Cô yên tâm, cho dù cô không nói thì cháu cũng nhất định sẽ giúp cô báo thù. Chỉ là chuyện của cháu và Hân Nghiên thật sự không cần cô giúp đâu ạ.”

Tống Thanh Hoa nhìn Tống Dương Minh chằm chằm để thăm dò, đôi mắt thâm sâu lúc mờ lúc tỏ.

Tống Dương Minh nhìn thẳng về phía bà ta, hoàn toàn không hề chột dạ hay sợ hãi.

Đúng lúc đó Tống Mỹ Như đi tới.

Cô ta đẩy cửa, nhìn thấy trên giường bệnh Tống Thanh Hoa đã tỉnh lại, vội vàng kích động chạy tới, hỏi han quan tâm đầy giả trân: “Cô, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi, cô thấy thế nào rồi, cô còn thấy trong người khó chịu chỗ nào nữa không?”

Tống Thanh Hoa liếc nhìn cô ta, làm bộ như không có chuyện gì, xé tờ giấy đã viết đầy chữ kia đi rồi vo thành một cục.

Tống Mỹ Như nhìn lướt qua cục giấy trong tay bà ta rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Cô ta dựa vào Tống Dương Minh, đưa tay ra khoác tay anh, trách móc: “Anh cũng thật là, anh đi cùng cô mà sao lại để cho cô bị người ta ức hiếp thành ra như vậy chứ?”

Tống Dương Minh đứng phắt dậy, lùi về phía sau một bước lớn.

Cánh tay Tống Mỹ Như thõng trong không trung.

Cô ta cũng không thấy ngại, cánh tay đưa ra chuyển sang hướng khác, đưa lên vuốt tóc đầy tự nhiên rồi còn liếc mắt đưa tình với Tống Dương Minh.

Đôi lông mày rậm của Tống Dương Minh nheo chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi, anh ghê tởm nói: “Hai người nói chuyện đi, cháu ra ngoài hút điếu thuốc.”

Nói xong câu đó, anh quay người đi luôn.

Ra khỏi phòng bệnh, anh mới thở dài một hơi.

Tống Thanh Hoa nhìn thấy hết những phản ứng khác thường của Tống Dương Minh và hành động mồi chài của Tống Mỹ Như.

Sắc mặt bà ta hơi lạnh đi, đỉnh lông mày sắc lạnh hơi nhướng lên, bà ta mở giấy ra, viết chữ như rồng bay phượng múa sang một trang khác: “Có phải cháu làm gì đắc tội với anh cháu không?”

Tống Minh Dương vừa đi, trái tim đang dập dờn của Tống Mỹ Như không còn nơi nào để đi nữa, đành phải quay về.

Nghĩ lại chuyện hai ngày trước, cô ta hơi chột dạ nhưng vội vàng phủ nhận: “Làm sao có thể ạ. Cô cũng biết là anh cháu không thích cháu lắm. Trong mắt anh ấy chỉ có con tiện nhân Tống Hân Nghiên kia. Cháu chỉ không quen với việc anh ấy đối xử tốt với một người ngoài như vậy mà lại coi đứa em gái ruột như cháu như không tồn tại.”

Sắc mặt bà ta dần dịu đi.

Đứa cháu gái này của bà ta có dã tâm, có sắc tâm nhưng cũng may là đứa ngu ngốc, không làm được việc gì lớn, cũng không có khả năng làm hỏng việc tốt của bà ta.

Đối với cô ta, bà ta cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, không truy cứu đến cùng nữa, chỉ lạnh mặt viết một câu nhắc nhở cô ta: “Đối xử với anh cháu tốt một chút. Thế hệ của mấy đứa trong nhà họ Tống chỉ có nó là có thể đảm đương mọi chuyện. Về sau còn rất nhiều việc phải nhờ đến nó, cháu đắc tội với nó sẽ không có lợi cho cháu đâu.”

“Cô yên tâm đi, cháu biết chừng mực mà.” Tống Mỹ Như vội vàng cười cười hứa hẹn.

Cô ta liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh đã khép chặt, mới dám sáp lại gần Tống Thanh Hoa nói nhỏ: “Cô, mấy hôm trước anh cháu nhờ vả các mối quan hệ để giúp Tống Hân Nghiên đưa mẹ cô ta vào khoa Thần kinh của Bệnh viện Quân khu. Có vẻ thần bí, nếu không phải cháu tình cờ bắt gặp anh ấy đang gọi điện thoại thì cũng không phát hiện ra được.”

Đôi môi Tống Thanh Hoa nhếch lên lạnh lùng.

Định chữa khỏi bệnh cho Thẩm Hoài Ngưng sao?

Cứ chữa đi, chữa khỏi rồi thì vở kịch này mới càng thú vị.

Tống Thanh Hoa không phản ứng gì, Tống Mỹ Như cũng không biết được trong lòng bà ta rốt cuộc đang nghĩ gì nên không dám tiếp tục.

Cô ta đành thảo mai, nói lấy lòng: “Cô, là Tống Hân Nghiên hại cô ra thành như thế này sao? Cô yên tâm, cháu nhất định sẽ báo thù cho cô.”

Tống Thanh Hoa liếc nhìn cô ta, bà ta cũng lười không muốn giải thích, chỉ viết ngắn gọn trên giấy: “Tạm thời không cần, cô đã có kế hoạch rồi.”

Tống Mỹ Như mỉm cười ngoan ngoãn: “Vâng ạ.”

Cô ta quay đầu bĩu bĩu môi, cô ta cũng chỉ nói vậy thôi.

Đừng tưởng cô ta không biết chuyện này là do Tưởng Tử Hàn làm.

Cô ta cũng không phải kẻ ngu, sẽ đi lấy trứng chọi đá.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv