“Là bọn họ không cần tớ mà. Đầu Gỗ, nếu giờ tớ còn không chừa chút đường lui cho mình, sớm muộn gì sau này sẽ có một ngày bị bọn họ giết chết.”
Tống Hân Nghiên cười tự giễu: “Tớ cũng không muốn lại phải thách thức giới hạn của thứ gọi là tình thân này nữa đâu!”
Cô nhìn sang Khương Thu Mộc, ánh mắt đầy ưu tư: “Đầu Gỗ, cậu là bà chủ mới của công ty chúng ta, chẳng may sau này làm lớn, bị người ta dòm ngó, đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Cậu…”
Hiện tại cô còn chưa vạch rõ hoàn toàn giới hạn với nhà họ Tống, sản phẩm mới lại bị đám người Tống Mỹ Như gây ra chuyện, buộc phải đưa ra thị trường, cô đành đặt sản phẩm dưới danh nghĩa của công ty Thu Mộc.
“Nói vớ vẩn gì đấy, mình còn mong sao ngày ấy nhanh đến đây này!”
Khương Thu Mộc giang rộng hai tay, giả bộ ôm cả thế giới: “Cứ để bão táp ập đến dữ dội hơn đi!”
“Phì...”
Tống Hân Nghiên không nhịn được mà phì cười.
Hai người đưa sản phẩm mới tới sảnh Nghiên Mị theo như hẹn trước.
Xe vừa đến nơi đã bị đám phóng viên và người mua canh sẵn bủa vây.
Nhân viên cấp dưới vội vàng đổi sản phẩm, Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc ở bên cạnh giữ gìn trật tự.
“Mời toàn bộ khách hàng đã mua “Hoa Nhan” sang xếp hàng bên này, muốn lấy sản phẩm mới thì cần dùng “Hoa Nhan” mọi người đã mua để đổi, còn bồi thường thì mời tới quầy chuyên doanh làm theo quy trình.”
Bận rộn cả ngày, hai người cuối cùng cũng có thời gian rảnh.
Khương Thu Mộc vui vẻ: “Tớ đặt chỗ tối nay rồi, đi ăn chúc mừng một bữa đi, cũng giải vận xui cho cậu.”
“Không cần đâu.”
Tống Hân Nghiên từ chối.
Còn chưa khiến gã đàn ông cặn bã và cô chị trà xanh kia ghê tởm đến chết, cô phải về lấy lòng cậu và con gái chồng cái đã.
“Tống Hân Nghiên!”
Khương Thu Mộc bất mãn ra mặt: “Cậu quên hôm nay là ngày gì rồi à?”
“Ngày gì?”
“Sinh nhật cậu đấy! Sinh nhật cậu tròn 23 tuổi!”
Tống Hân Nghiên sửng sốt, tâm trạng vui vẻ lập tức bay biến, không hiểu vì sao trở nên hụt hẫng.
Di động vang lên.
Cố Vũ Tùng thông báo cô làm thủ tục chuyển viện.
Tống Hân Nghiên mặc kệ những chuyện khác, vội vàng nhờ Khương Thu Mộc đưa mình đến bệnh viện.
Cố Vũ Tùng đã cho người làm xong các loại thủ tục từ trước, chỉ chờ Tống Hân Nghiên ký giấy tờ là có thể đưa người đi.
Viện dưỡng lão mới có đầy đủ máy móc tiên tiến, tốt hơn bệnh viện ban đầu không biết bao nhiêu lần.
Đảm bảo được an toàn cho ông nội, cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng yên lòng.
“Cậu Cố, cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Cố Vũ Tùng này đúng là Cố Vũ Tùng trong giới thượng lưu mà cô biết… Thái tử nhà họ Cố, gia đình hào môn bậc nhất Hải Thành!
Không ngờ Tưởng Tử Hàn còn có thể mời người này ra giúp đỡ.
Cố Vũ Tùng như nhìn ra Tống Hân Nghiên đang nghĩ gì, vội vàng nói: “Chị dâu khách sáo quá. Có thể giúp chị dâu một tay là vinh hạnh của tôi. Đúng rồi, chị dâu cứ lưu số vừa nãy vào nhé. Đấy là số của tôi, có việc gì cứ gọi.”
Tống Hân Nghiên được hoan nghênh đâm lo lắng, vội vàng lưu số máy Cố Vũ Tùng vừa liên hệ cô.
Người này đẹp trai sáng lạn, sinh ra trong nhà hào môn đỉnh cấp mà lại không kiêu căng tẹo nào.
Hai mắt Khương Thu Mộc tỏa ánh sáng: “Cậu Cố khách sáo như thế, chúng tôi không biết báo đáp sao cho phải. Tối nay chúng tôi đặt chỗ rồi, mong cậu Cố nhất định phải nể mặt.”
Cố Vũ Tùng do dự một thoáng, áy náy nói: “Chiều nay tôi còn có việc, chưa chắc đã tới kịp. Thế này đi, chị dâu gửi địa chỉ đến di động của tôi, khi nào xong việc tôi sẽ tới.”
Tống Hân Nghiên vội gửi địa chỉ cho anh ta.
Chờ Cố Vũ Tùng đi rồi, Khương Thu Mộc dại trai nhìn mãi theo hướng người ta biến mất.
Tống Hân Nghiên vỗ tỉnh người, nghi hoặc nói: “Đầu Gỗ, cậu có cảm thấy chỗ nào sai sai không?”
“Cái gì sai cơ?”
“Tớ, cậu và Cố Vũ Tùng, dù không quen biết nhau thì cũng từng trong giới thượng lưu, đúng chứ? Hải Thành này cũng chỉ có vậy thôi. Tớ không tin Cố Vũ Tùng không biết chuyện xấu của tớ và Hoắc Tấn Trung.”
“Thì sao cơ?” Khương Thu Mộc hỏi.
“Cố Vũ Tùng là bạn của Tưởng Tử Hàn!”
Tống Hân Nghiên nhíu mày: “Biết tớ kết hôn với Tưởng Tử Hàn, anh ta chắc chắn phải nói chuyện này cho Tưởng Tử Hàn mới phải. Tưởng Tử Hàn là cậu của Hoắc Tấn Trung, anh ấy thật sự có thể không để ý à?”
Thế nên chắc hẳn Tưởng Tử Hàn đã sớm biết chuyện trước kia của cô và Hoắc Tấn Trung, nhưng không hề vạch trần.
Khương Thu Mộc không đáp được.
Tống Hân Nghiên nghi hoặc hỏi: “Đầu Gỗ, cậu khẳng định Tưởng Tử Hàn là cậu ruột của Hoắc Tấn Trung đấy chứ?”
“Đương nhiên rồi! Sao tớ có thể hãm hại cậu được chứ?”
Khương Thu Mộc thề son sắt, lại nói tiếp: “Ôi trời, cậu suy nghĩ nhiều thế làm gì? Cho dù Tưởng Tử Hàn biết thì đã sao? Nếu anh ấy không vạch trần thì cậu cứ coi như không biết thân phận của anh ấy đi. Cậu không nói, tớ không nói, anh ấy lại càng không biết mục đích cậu lấy anh ấy. Sau này hai người lâu ngày nảy sinh tình cảm, dù chạm mặt Hoắc Tấn Trung chăng nữa, miễn là cậu không xấu hổ thì người xấu hổ chỉ có thể là là Hoắc Tấn Trung thôi. Cuối cùng chẳng phải cậu thắng à?”
Nghe... cũng có lý?
Tống Hân Nghiên dứt khoát không nghĩ nhiều nữa: “Được rồi. Nếu có cơ hội, tớ sẽ nói bóng nói gió với Tưởng Minh Trúc thử xem.”
Cô nhóc này dù tinh quái nhưng cũng chỉ là đứa nhỏ ba tuổi mà thôi.
Nhắc tới cô nhóc, Khương Thu Mộc vội hỏi: “Không phải bây giờ cậu đang là bảo mẫu toàn thời gian à? Hay tối nay dẫn cả Tưởng Minh Trúc đi cùng đi?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Tưởng Tử Hàn sẽ không đồng ý đâu.”
Bé con kia vừa quý giá vừa kén chọn, cái miệng nhỏ nhắn độc địa kia chỉ biết phá đám thôi.
Tuy không thể dẫn cô bé tới nhưng cô có thể mang về ít đồ cô bé thích mà bình thường theo Tưởng Tử Hàn không được ăn.
...
Buổi tối, tại nhà hàng.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc vừa bước vào sảnh đã gặp phải mấy người Tống Mỹ Như.
Đôi bên dừng lại.
Tống Mỹ Như cao ngạo liếc nhìn Tống Hân Nghiên và cô gái bên cạnh: “Vũ Trúc, sau này kết bạn với ai cũng phải đánh bóng mắt cho kỹ vào nhé. Đứng trước mặt một số người ấy mà, nên nói gì, làm gì đều phải để ý đúng mực.”
Tô Vũ Trúc là một hot girl mạng hạng bét, trước kia là tay sai đắc lực suốt ngày theo đuôi Tống Hân Nghiên.
Hai người là bạn cấp ba, vì giúp cô ta, mỗi lần Tống Hân Nghiên nghiên cứu ra sản phẩm mới đều đưa tới phòng livestream của cô ta đầu tiên.
Tô Vũ Trúc cũng nhờ đó nhanh chóng phát triển trong giới livestream, thu hút không ít fans.
Tống Mỹ Như trở về, Tống Hân Nghiên thất sủng, cô ta là người đầu tiên phản bội, gia nhập vào hàng ngũ Tống Mỹ Như.
Tô Vũ Trúc che miệng cười khẽ: “Chuyện này còn phải nói sao? Em thấy chướng mắt với mấy đứa cáo mượn oai hùm từ lâu rồi.”
Tống Mỹ Như hài lòng: “Làm người là phải biết thức thời. Chỉ cần em toàn tâm toàn ý đi theo chị, toàn bộ sản phẩm của công ty chị vẫn sẽ lên kệ của em đầu tiên.”
Khương Thu Mộc tức giận: “Cái nhà hàng này cũng thật là, mặt hàng gì cũng dám cho vào, không sợ ô nhiễm bầu không khí à! Hân Nghiên, mình đổi nhà hàng khác nhé.”
So với Khương Thu Mộc nổi giận, Tống Hân Nghiên lại bình tĩnh khác thường.
Dù sao thì cũng đã có kinh nghiệm bị người thân trong nhà hãm hại, phản bội, một người ngoài đã không thể khơi lên sóng gió trong lòng cô nữa rồi.
Hai người đi ra ngoài.
Tống Mỹ Như sải bước lên phía trước, ngăn cản hai người.
“Muốn đi à? Được thôi. Vậy nói cho tao biết mày đưa ông nội đi đâu trước đã. Tống Hân Nghiên, mày có biết ba mẹ đều lo lắng phát điên rồi không? Bọn tao đã nói chuyện này cho nhà bác cả và nhà chú ba, bọn họ sẽ nhanh chóng tới thôi.”
Tống Hân Nghiên nghiêng đầu, hờ hững nhìn cô ta.
“Bác cả với chú ba về rồi à? Vừa hay, để bọn họ chứng kiến các người đối xử với ông nội thế nào đi. Ngay cả thuốc cũng không cho ông uống, kéo dài bệnh tình của ông đến tình trạng như hiện giờ!”