Tưởng Tử Hàn mặt mày lạnh tanh bước đến gần.
Khí thế của anh hơi khiến người ta sợ hãi.
Tống Hân Nghiên giơ chiếc bánh ngọt lùi lại đằng sau: “Biết... biết anh không ăn cay, tôi chạy... chạy tít tận chỗ xa mua... về... Hương vị rất...”
Cằm cô bất ngờ bị đôi bàn tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy.
Bị đau, hàng mày thanh tú bất giác chau lại.
“Ăn no rồi à?”
Tống Hân Nghiên ngơ ngác gật đầu: “Ăn no... no rồi.”
Ăn tối xong là không đói nữa.
Tưởng Tử Hàn nheo mắt đầy nguy hiểm, giọng nói lạnh lùng: “Ăn no rồi còn vào quyến rũ tôi?”
“Hả... Hả? Không phải, anh lầm...”
Tưởng Tử Hàn buông phắt tay, đẩy người ra không hề khách sáo: “Ai thích ăn bánh ngọt vớ vẩn này của cô thì cho người ấy ăn đi, đừng có dùng chiêu này với tôi!”
Tống Hân Nghiên bị đẩy lảo đảo, lùi khỏi cửa phòng.
Cô vừa đứng vững thì cửa đã đóng sầm lại, suýt nữa đập thẳng lên mặt cô.
“Này!”
Nóng tính!
Tống Hân Nghiên tức giận siết chặt tay, nhìn một cái thì đã làm sao?
Lãng phí lòng tốt của cô!
Không nể tình anh là cậu của người kia thì bà đây thèm vào mà hầu hạ nhé!
“Hơ!”
Trong phòng khách vang lên tiếng cười nhạo không thèm nể nang của Tưởng Minh Trúc.
Tống Hân Nghiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô nhóc vô lương tâm này hai giây, vuốt ngực cho nguôi.
Không sao, không sao, không tức giận.
So đo với một nhóc con với một ông chú làm cái gì!
“Chỉ cần công phu thâm hậu, có công mài sắt có ngày nên kim, tóm được ba cháu chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Cứ chờ mà xem!”
...
Lúc Tưởng Tử Hàn thay xong quần áo đi ra thì Tống Hân Nghiên đã vào phòng tắm.
Tưởng Minh Trúc ăn xong bữa khuya, ngồi lì trên thảm chơi di động.
Thấy ông ba già nhà mình, cô bé đưa di động qua: “Cô vợ này của ba cũng không ngu lắm. Ba hiểu lầm người ta rồi.”
Tưởng Tử Hàn nhìn thấy tài khoản Facebook kia thì cau mày, gọi điện thoại cho luật sư Lưu.
Luật sư Lưu vừa thấy anh gọi tới là biết ngay vì chuyện gì.
Không đợi Tưởng Tử Hàn hỏi, anh ta đã nhanh nhẹn nói: “Anh không cho quản, tôi cũng không dám báo lại với anh chuyện sau đấy. Cô Tống thật sự ra khỏi cục cảnh sát bằng năng lực của chính mình. Cậu Hoắc kia là bạn trai cũ của cô ấy nhưng lại ngoại tình với chị gái Tống Mỹ Như của cô ấy. Hiện tại cô Tống coi cậu ta còn hơn cả kẻ thù.”
Anh ta khựng lại một nhịp, sau đấy tiếp tục nói: “Tôi nghe người quen trong cục cảnh sát nói, hai người bọn họ làm ầm lên ngay cửa cục cảnh sát. Bạn trai cũ cô ấy không phải tới để bảo lãnh cho cô ấy mà là tới tận nơi để chế giễu...”
Tưởng Tử Hàn cúp điện thoại, liếc nhìn phòng tắm, khóe môi thoáng nhếch lên độ cong khó có thể nhận ra.
Tống Hân Nghiên tắm rửa xong đi ra thì trong phòng khách đã chỉ còn lại một mình Tưởng Tử Hàn.
Anh mặc bộ đồ ngủ màu xanh đen, ngồi trên sô pha chậm rãi ăn bánh ngọt.
Tống Hân Nghiên sửng sốt, cười tủm tỉm.
Người đàn ông nghĩ một đằng nói một nẻo này!
Tống Hân Nghiên mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu, giọng đậm mùi khoe mẽ: “Thế nào, cũng ngon đúng không? Đã bảo với anh rồi, bánh cửa hàng này vừa ngon vừa rẻ.”
Cô ghé sát lại, ngồi xuống cạnh anh.
Cổ váy ngủ tơ tằm rất rộng, lúc cô ngồi xuống, váy trượt sang một bên, lộ ra hơn nửa bờ vai cùng khe rãnh sâu như ẩn như hiện.
Tống Hân Nghiên không hề phát hiện.
Tưởng Tử Hàn cau chặt hàng mày kiếm.
Cô gái này vừa từ phòng tắm đi ra, mùi sữa tắm và hơi nóng hôi hổi tỏa ra bốn phía.
Trông xa lạ nhưng lại lộ ra rất nhiều điểm quen thuộc.
Tưởng Tử Hàn hơi sửng sốt, trái tim như bị loại hương vị này chòng ghẹo.
Đáng chết!
Anh rủa thầm, mặt lạnh tanh đứng phắt dậy: “Khó ăn chết đi được.”
“Khó ăn mà anh còn ăn hết một nửa?”
“Minh Trúc không cho lãng phí!”
Anh gượng gạo nói xong liền xoay người bước đi.
“Xùy!”
Tống Hân Nghiên khinh thường bĩu môi, đang định tự mình nếm thử một chút, vừa cúi đầu đã thấy cổ váy của mình lệch hẳn sang một bên.
Hai má Tống Hân Nghiên lập tức nóng rực như phát sốt, vội kéo chỉnh cổ váy.
Nhớ đến sự khác thường của anh vừa rồi, cô cảm thấy toàn thân đều không ổn.
Chắc không phải vừa rồi anh…
Tống Hân Nghiên xoay phắt người nhìn về phía cánh cửa phòng đã đóng sầm lại.
Chắc không phải anh lại cho rằng cô định quyến rũ anh đấy chứ!
Tống Hân Nghiên che mặt.
Rất oan, lần này cô không cố ý thật mà!
...
“Cốc cốc cốc!”
“Anh yêu ơi, em vào nhé?” Bởi vì có chuyện xấu hổ lúc trước, lần này Tống Hân Nghiên gọi cửa xong còn cố tình đợi vài giây.
Người bên trong không đồng ý, nhưng cũng không phản đối.
Cô đẩy cửa ra, thò cái đầu nhỏ vào dò xét: “Có chuyện này tôi muốn hỏi ý kiến anh.”
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn lướt qua Tống Hân Nghiên.
Cô gái này đã đổi váy ngủ thành áo ngủ rất quy củ.
Anh lãnh đạm nói: “Tới đúng lúc đấy. Tôi bảo Cố Vũ Tùng tìm một bệnh viện thích hợp dưỡng bệnh hơn cho ông nội cô rồi. Cô có rảnh thì mau chóng đi làm thủ tục chuyển viện đi. Nhưng có một chuyện, trừ cô ra, không ai khác được tùy tiện thăm bệnh.”
Cố Vũ Tùng?
Là Cố Vũ Tùng mà cô biết à?
Tống Hân Nghiên vui mừng ra mặt, vội gật đầu lia lịa: “Có thể chuyển viện là tốt rồi, những việc khác không quan trọng. Cảm ơn anh yêu rất nhiều.”
Nói xong, cô chạy ào tới, nhiệt tình tặng cho anh một cái ôm cảm kích.
Mùi hương đặc biệt trên người cô ập tới lần nữa, tràn đầy quyến rũ.
Tim Tưởng Tử Hàn lại nảy lên rung động quen thuộc, vội mạnh mẽ đẩy người ra.
Tống Hân Nghiên bị đẩy lùi lại mấy bước, suýt vấp ngã.
Cái người đàn ông này!
Cô không nói gì, tâm trạng vui đến mức không buồn so đo với anh, tươi cười rạng rỡ như trước: “Đúng rồi, tôi tìm anh hỏi ý kiến chuyện khác cơ. Anh có quen biết bác sĩ nào giỏi thôi miên không? Giới thiệu một người cho tôi đi.”
Tưởng Tử Hàn cau mày: “Cô muốn làm gì?”
“Muốn giải thôi miên.”
Nghe nói thuật thôi miên có thể khôi phục trí nhớ, cũng không biết có thể giúp cô khôi phục đoạn trí nhớ trong một năm kia không.
Tưởng Tử Hàn cho rằng cô tìm cho ông nội Tống: “Có biết một người. Nhưng người ta không ở Hải Thành. Tính ra thì… là học trò của học trò của bậc thầy thôi miên bậc nhất thế giới - Farley. Nếu cô cần, tôi gọi anh ta đến đây một chuyến.”
Học trò của Farley!
Tống Hân Nghiên giật thót, vội vàng xua tay: “... Có người nào bình thường hơn một chút không?”
Tưởng Tử Hàn nhíu mày, mỉa mai nói: “Đầu óc cô kỳ lạ thật đấy. Có bác sĩ tốt không thích, đòi người bình thường à?”
Tống Hân Nghiên thầm than, cũng phải là người cô dùng nổi mới được chứ.
“Thôi vậy, tôi hỏi giúp một người bạn thôi, tạm thời cô ấy không đủ tiền mời bác sĩ đắt tiền như thế.”
Cô cười ngọt ngào, hai má lộ ra lúm đồng tiền sâu hoắm: “Cảm ơn anh yêu, ngủ ngon nhé.”
Nói xong, cô mở tủ quần áo ôm chăn ra.
Gương mặt tuấn tú của Tưởng Tử Hàn như đóng băng: “Ngủ phòng sách.”
“Giường nhỏ trong phòng sách bị ẩm rồi. Giờ mới là mùa xuân, ngủ ở đấy sẽ cảm lạnh. Tôi có ngủ giường của anh đâu, anh phản ứng lớn như vậy làm gì.”
Tống Hân Nghiên trải chăn dưới đất, lẩm bẩm than thở: “Dù có ngủ chung giường thật thì người thiệt thòi là tôi cơ mà...”
Tưởng Tử Hàn: “...”
...
Tại xưởng sản xuất.
Tống Hân Nghiên nhìn sản phẩm mới mẻ vừa ra lò, vui mừng thở phào nhẹ nhõm.
Khương Thu Mộc kích động không thôi: “Bao bì và logo mới này sịn hơn “Hoa Nhan” ban đầu cả một cấp bậc ấy.”
Tống Hân Nghiên cảm thán gật đầu: “Nếu không nhờ Tống Mỹ Như chơi chiêu trò thì đã không có sản phẩm hiện tại.”
Vẻ kích động trên mặt Khương Thu Mộc giảm đi một chút, nghiêm túc hỏi: “Cậu nghĩ kỹ thật rồi chứ? Muốn tách hẳn khỏi nhà họ Tống sao?”