Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 326: Có manh mối về chuyện đứa bé



Lưu Thái không dám giấu giếm nữa, vội vàng nói: “Vấn đề về sữa lần này chỉ là ngòi nổ thôi. Tháng trước, khi trụ sở tập đoàn đến từng chi nhánh kiểm tra ngẫu nhiên, họ đã phát hiện ra vấn đề của Song Lâm. Đó là một vài giám đốc quản lý của chi nhánh không làm tròn trách nhiệm, những vấn đề điều tra được thực sự tồn tại, nhưng chỉ có một đợt này thôi…

“Ban quản lí của tập đoàn đã yêu cầu chấn chỉnh, phía Song Lâm đã nhanh chóng phản hồi và chấn chỉnh ngay lập tức. Lúc đó sợ sẽ lớn chuyện nên nội bộ tập đoàn đã âm thầm xử lí, đồng thời cũng cho người của chúng ta âm thầm thu hồi những sản phẩm có vấn đề... Vì mọi thứ đều diễn ra bí mật, không dám rêu rao nên khó tránh khỏi có cá lọt lưới…”

Tống Thanh Hoa không thể tin được.

Chẳng qua bà ta mới về nước có một hai tháng mà cấp dưới bà ta lại dám táo tợn như vậy!

Bà ta vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chuyện này sao tôi không biết?”

Lưu Thái lập tức lau mồ hôi lạnh giải thích: “Xin lỗi, chủ tịch Tống, việc kiểm tra ngẫu nhiên các công ty chi nhánh của tập đoàn đã lên lịch từ lâu, thời gian này bà lại không ở tập đoàn, mà trước giờ mấy chuyện này không cần báo cáo cho bà, cho nên...”

Tống Thanh Hoa bây giờ có cả suy nghĩ cắn chết mấy thứ vô dụng chẳng giúp được gì dưới trướng của bà ta.

Nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, có giận cũng vô ích.

Bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại và bắt đầu phân tích lợi và hại: “Tôi biết Tưởng Tử Hàn, người đàn ông này tuy thủ đoạn cứng rắn, nhưng không đến nỗi dùng thủ đoạn vu oan hèn hạ này…”

Đang nói, đột nhiên một cái gì đó chợt lóe lên trong đầu bà ta.

“Không đúng!” - Tống Thanh Hoa lắc đầu: “Chuyện kiểm tra ngẫu nhiên tháng trước phát hiện vấn đề đang được sửa đổi rồi. Đã qua hơn một tháng...”

Trên lưng bà toát ra một lớp mồ hôi lạnh: “Cho nên nói vậy thì, e rằng Tưởng Tử Hàn sớm đã nắm được tình hình của chúng ta rồi. Chỉ là mãi vẫn chưa gây rối mà thôi...Lòng dạ của người đàn ông này đúng là kinh khủng.”

Tống Thanh Hoa cười nhạo, chua xót nói: “Tôi thật sự xem thường đứa con hoang Tưởng Khải Chính này!”

Bà ta suy tư một chút, lập tức lạnh giọng ra lệnh: “Chuyện đã thế này rồi, không thể khoanh tay đứng nhìn được. Chuyện tới nước này thì chỉ có thể có gì nói đó, còn có thể lấy lại một chút danh tiếng. Cho người chuẩn bị kỹ một phần hồ sơ điều tra ngẫu nhiên một tháng trước của FN, tổ chức họp báo.”

“Vâng!”

Lưu Thái đáp lại, nhanh chóng quay người đi làm việc.

Tống Thanh Hoa xoa xoa chỗ mi tâm mệt mỏi: “Tống Hân Nghiên, Tưởng Tử Hàn! Bọn mày hay lắm! Năm đó, cha bọn mày đều là bại tướng dưới tay bà, chỉ dựa vào đám hậu bối chúng mày mà thật sự muốn đối đầu với tao sao?! Đã thế, tao chờ xem chúng mày còn có bản lĩnh gì!”

...

Tưởng Tử Hàn làm xong việc thì đến bệnh viện, Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đã rời đi.

Nhìn thấy phòng bệnh vắng tanh, anh cảm thấy hơi u ám.

Cố Vũ Tùng vừa từ sân bay về cũng đến.

Từ phía sau anh thò đầu vào nhìn: “Chị dâu lại bỏ anh chạy rồi à?”

Tưởng Tử Hàn quẳng một ánh mắt không vui qua.

Cố Vũ Tùng vội vàng đổi lời: “Chị dâu cũng thật là, nếu có việc gì gấp không thể đợi được anh về thì cũng nói một tiếng chứ.”

Tưởng Tử Hàn sắc mặt trở nên tốt hơn một chút, đi vào phòng bệnh.

Cố Vũ Tùng hùa theo: “Hay là anh Hàn, anh đuổi theo chị dâu trước đi? Em có cho người bí mật bảo vệ chị ấy. Nếu anh muốn biết chị ấy ở đâu thì để em hỏi thử?”

“Không cần.” - Tưởng Tử Hàn thản nhiên nói: “Chỉ cần biết rằng cô ấy tuyệt đối an toàn là được.”

Ui!

Sự kỳ diệu của tình yêu đúng là tuyệt vời!

Cố Vũ Tùng khuyên: “Giữa anh và chị dâu cũng không thể cứ hiểu lầm mãi như thế này được. Sao hôm nay anh không nhân cơ hội mở lòng, nói rõ mọi chuyện với chị ấy. Giữa hai người rõ ràng có tình cảm mà, cứ em chạy anh đuổi, có gì hay đâu? Ngay cả người ngoài cuộc cũng không nhìn nổi nữa.”

Tưởng Tử Hàn vẻ mặt lãnh đạm, nhưng hơi nhíu mày: “Không có hiểu lầm.”

“Hửm?”!

Cố Vũ Tùng nhất thời chưa hoàn hồn lại được: “Không phải chứ? Chỉ cần dựa vào những chuyện trước đây anh nói trong nhóm, người có mắt tinh tường đều có thể nhận ra có sự hiểu lầm. Bây giờ anh lại nói...”

Tưởng Tử Hàn buồn bực trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi nói không có hiểu lầm là không có hiểu lầm!”

Cố Vũ Tùng lúng túng im lặng.

Được thôi, dù sao đó cũng là việc riêng của hai người.

Hai người hạnh phúc, hai người vui vẻ là được.

Vẻ mặt Tưởng Tư Hàn dịu đi một chút: “Người phụ nữ tôi thích sẽ không đến nỗi tin vào những lời vô căn cứ của người khác.”

Vì vậy, chung quy là vấn đề vẫn ở chỗ ba của anh!

Anh nắm chặt tay.

Rốt cuộc Tống Thanh Hoa đã nói gì với cô?!

“Đúng thế, chị dâu là người thông minh, thấu đáo nhất, chị ấy là đệ nhất thiên hạ!”

Cố Vũ Tùng cạn lời trợn trắng mắt hùa theo: “Nhưng anh Hàn, chẳng lẽ anh chưa bao giờ thắc mắc tại sao chị ấy thông minh như vậy lại thiếu tin tưởng vào anh à? Hay là nói chị ấy không tin tưởng anh?! Có khi nào là... chị ấy bị uy hiếp không?”

Nghe vậy, Tưởng Tư Hàn trầm ngâm nhìn anh ta.

Cố Vũ Tùng nhanh chóng tiếp tục phân tích: “Chị dâu thực ra là người rất tình cảm, nếu không thì lúc đầu chị ấy đã không thất vọng vì bố mẹ nuôi như thế. Điều chị ấy quan tâm nhất là tình thân, nên em nghi ngờ rằng chuyện có thể đe doạ chị ấy chỉ có thể là mẹ chị ấy!”

Tưởng Tư Hàn suy nghĩ một chút, sau đó trầm giọng nói: “Không, cô ấy quan tâm nhất còn có cả hai đứa bé năm ấy.”

Suy cho cùng, mẹ của cô đã được tìm thấy... nên cô nhen nhóm hy vọng tìm thấy con.

Tưởng Tư Hàn nắm chặt tay.

Quãng thời gian quá khứ không có sự hiện diện của anh khiến anh vừa đau lòng vừa khó chịu.

Nghĩ đến đây, Tưởng Tử Hàn lại liếc nhìn Cố Vũ Tùng.

Cố Vũ Tùng hối hận đến mức suýt chút nữa cắn lưỡi.

Ai bảo mày nhiều chuyện!

Ai bảo mày nhắc tới thứ không nên nhắc nhất.

Quả nhiên, Tưởng Tử Hàn hơi nheo mắt lại, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo một chút lạnh lẽo: “Người của cậu ở nước ngoài đã điều tra gần một năm rồi nhỉ. Tiến độ thế nào rồi?”

Cố Vũ Tùng khóc không ra nước mắt, nhanh chóng giải thích: “Em không hề lười biếng, vẫn luôn cho người điều tra suốt. Dù sao chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi, đối phương đã sớm có phòng bị, xoá sạch mọi dấu vết, em…”

Anh ta vò đầu bứt tai, vội vàng giải thích một đống, nhưng Tưởng Tư Hàn không đáp lại.

Cố Vũ Tùng ngước nhìn anh.

Ánh mắt Tưởng Tư Hàn đang dán vào nơi nào đó, lộ ra vẻ trầm tư, hiển nhiên là đang suy nghĩ.

Cố Vũ Tùng cẩn thận ngậm miệng lại.

Tưởng Tử Hàn suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nhếch môi.

Tóc gáy của Cố Vũ Tùng dựng hết cả lên, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Cuối cùng, anh em tốt chỉ ân cần vỗ vai anh ta.

“Cậu cũng có ý đúng. Những gì cậu vừa nói đã nhắc nhở tôi rằng Hân Nghiên rời xa tôi, chán ghét tôi. Ngoại trừ có chút hiểu lầm, thì có lẽ đúng là bị uy hiếp. Nếu nghĩ theo hướng này, chuyện con cô ấy năm đó có thể liên quan đến Tống Thanh Hoa!

Cố Vũ Tùng lập tức ngừng suy nghĩ linh tinh lại, giơ ngón tay cái lên: “Đúng thế, sao trước đây chúng ta không nghĩ ra.”

Anh ta tâng bốc: “Hay là em bắt đầu điều tra lại từ điểm này?!”

Tưởng Tử Hàn chưa kịp trả lời thì Chúc Minh Đức cũng đã đến.

Anh ta cung kính đứng trước mặt hai người: “Ông chủ, Tống Thanh Hoa gọi điện tới mời, muốn gặp anh.”

“Không gặp.” - Tưởng Tử Hàn cười khẩy: "Trước tiên bơ đi, chờ bà ta sốt ruột lên rồi tính.”

“Vâng!”

Chúc Minh Đức đáp lại, lập tức làm theo.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv