Đôi mắt sắc sảo của Tống Thanh Hoa lóe lên vẻ khó chịu.
Những người bình thường nghe bà nói vậy, họ sẽ vô thức hỏi bà có sao không, nhưng cháu trai cả của bà lại...
Tống Thanh Hoa săm soi đánh giá Tống Dương Minh, trong đầu đột nhiên nhớ lại những gì Tống Mỹ Như nói lúc trước Tống Hân Nghiên dụ dỗ Tống Dương Minh, mà Tống Dương Minh cũng thích Tống Hân Nghiên.
Quả nhiên...không có lửa làm sao có khói.
Tống Thanh Hoa nheo đôi mắt sắc sảo lại, không vạch trần: “Hân Nghiên muốn gặp cô, nhưng dạo gần đây cô bận nên không để ý tới được. Hôm nay tình cờ rảnh nên rủ con bé đi ăn lẩu cùng nhau. Con bé uống say rồi đánh cô... sau đó Tưởng Tử Hàn đưa con bé đi rồi.”
Mặc dù không có quá trình cụ thể, nhưng những lời này lại cung cấp đủ không gian cho người ta tưởng tượng.
Tống Dương Minh và Tống Hân Nghiên lớn lên cùng nhau, anh tự biết em gái mình là người như thế nào và tính cách ra làm sao.
Anh không tiện nghi ngờ Tống Thanh Hoa, nhưng những lời này lại khá khớp với lời của Khương Thu Mộc.
Mặc dù trong lòng Tống Dương Minh tràn đầy nghi vấn, nhưng anh ấy khôn ngoan không hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Trước tiên cô hãy dưỡng bệnh cho tốt, chuyện của công ty cứ giao cho cháu, không cần lo lắng.”
Tống Thanh Hoa nhìn anh ấy một cách ân cần, gật đầu.
Sau khi Tống Dương Minh rời đi.
Tống Thanh Hoa tức giận, quét mọi thứ trên mặt bàn cạnh giường xuống đất.
“Được, được lắm! Tống Thanh Hoa tôi cả đời này chưa từng bị đánh như thế này, chứ đừng nói tới bị người ta khinh thường như thế!”
Một đứa là “cháu gái” tốt của bà ta, một đứa là cháu trai tốt của bà ta!
Đứa nào cũng giỏi cả!
Dù sao thì cháu trai là mầm mống do lão già nhà bà ta để lại, bà ta nhịn.
Nhưng Tống Hân Nghiên là cái thá gì!
Trong mắt bà ta lóe lên sự hung ác: “Một con ranh con mà cũng dám đè đầu cưỡi cổ tao. Cơn tức này mà không xả, Tống Thanh Hoa tao thề sẽ không làm người!”
...
Ngày hôm sau.
Khi Tống Hân Nghiên mở mắt ra, đã là ngày thứ hai.
“Mình ngủ bao lâu rồi?”
Giọng vẫn khàn, nhưng tốt hơn đêm qua rất nhiều.
“Một đêm.”
Sắc mặt Tống Hân Nghiên tái đi: “Chết rồi, mẹ mình…”
Cô bật dậy từ trên giường.
Khương Thu Mộc vội vàng chạy tới, đè cô lại: “Mình thay cậu qua thăm dì rồi, yên tâm đi, tâm trạng dì rất ổn định, không gây chuyện cũng không làm ồn.”
Vẻ mặt cô ấy đanh lại: “Mau nằm xuống lại đi, đầu không choáng nữa à?”
Tống Hân Nghiên bó tay: “Mình đã ổn rồi. Hết say rồi nên đương nhiên đầu không choáng nữa.”
Khương Thu Mộc trừng mắt nhìn cô: “Cậu yên phận tí đi, đừng đày đoạ cơ thể nữa. À với lại mình đã xử lí thủ tục nhập viện cho cậu rồi, cậu ở hay không thì cũng đã nợ món nợ ân tình giúp cậu nằm viện này rồi. Chi bằng cậu xem đây như một bệnh viện bình thường hoặc là một khách sạn để nghĩ dưỡng, đúng là có những người mình không muốn gặp, không gặp là được.”
Tống Hân Nghiên mím môi không nói gì.
Khương Thu Mộc cầm một quả táo lên và bắt đầu gọt vỏ: “Mặc dù mình không biết giữa cậu và Tống Thanh Hoa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khiến cậu trở nên như thế này hẳn là rất quan trọng. Biết là cậu không muốn nói vì sợ bọn mình lo lắng, Nhưng Hân Nghiên, nếu một mình cậu chịu đựng như vậy, thì bọn mình sẽ càng lo lắng hơn…”
Đôi mắt của Tống Hân Nghiên trở nên nóng bỏng, phòng tuyến trong lòng cô đột nhiên sụp đổ.
Cô đột nhiên ngồi dậy ôm lấy Khương Thu Mộc, nước mắt lưng tròng.
Khương Thu Mộc suýt nữa bị cô doạ chết khiếp.
Con bé này, cô ấy đang cắt trái cây đấy!
Cô vồ như vậy nhỡ trúng dao thì sao?
Sợ hãi!
Cảm nhận được nước mắt nóng hổi từ chỗ gáy, Khương Thu Mộc chẳng tức giận nổi được, vội vàng đặt con dao và quả táo lên bàn đầu giường, vỗ nhẹ vào lưng Tống Hân Nghiên an ủi: “Được rồi, được rồi, suýt chút nữa cậu doạ mình sợ chết khiếp, mình chẳng thèm giận cậu, cậu còn khóc cái gì?”
Tống Hân Nghiên giải toả tâm trạng xong mới ngại ngùng buông bạn thân ra.
Ánh mắt đảo quanh phòng bệnh, chắc chắn rằng không có người khác ở đây, cô mới khan giọng nói: “Đầu Gỗ, có lẽ mình biết ai đã khiến mình tan cửa nát nhà.”
“Tan cửa nát nhà?!”
Khương Thu Mộc kinh ngạc trợn to hai mắt.
Là ý mà cô ấy đang nghĩ tới có phải không?
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Tống Thanh Hoa nói cha ruột mình chết trong tay người nhà họ Tưởng, mẹ mình cũng bị người…người nhà họ Tưởng hãm hại mới trở thành như bây giờ."
Khương Thu Mộc kinh ngạc che miệng: “Vậy…vậy bà ta có đưa cho cậu bằng chứng không?”
“Không.”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Vì vậy, mình mới nói là có thể. Trước khi có bằng chứng xác thực, mình sẽ không dễ dàng tin bất cứ ai. Nhưng... đêm qua tỉnh lại, mình đã thử thăm dò Tưởng Tử Hàn..."
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại: “Đầu Gỗ, cho dù sau này nhà họ Tưởng có huyết hải thâm thù với mình hay không, mình nghĩ mình không thể tin tưởng Tưởng Tử Hàn nữa.”
“Không sao. Không có anh ấy, cậu vẫn còn mình và anh Dương Minh.”
Khương Thu Mộc nói xong, lại hỏi: “Bây giờ cậu định thế nào? Có muốn báo thù cho chú và dì không?”
Tống Hân Nghiên hơi thất thần, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Hiện tại mình cũng không biết nữa. Sau khi tìm hiểu mọi chuyện rồi hẵng nói.”
Khương Thu Mộc trầm ngâm nói: “Cũng phải. Đối với chúng ta mà nói, cho dù là nhà họ Tưởng hay Tống Thanh Hoa, chúng ta đều là quần thể yếu thế. Đối phó với họ tuyệt đối không được hấp tấp.”
“Mình sẽ không hấp tấp.”
Sắc mặt Tống Hân Nghiên rất kiên quyết.
Cô không hành động thì thôi, đã hành động thì phải chắc chắn thành công.
“Sau những gì xảy ra ngày hôm qua, mình nghi ngờ rằng Tống Thanh Hoa và nhà họ Tưởng chắc chắn có xích mích gì đó mà chúng ta không biết. Tâm tư của người phụ nữ này rất sâu. Có lẽ bà ta muốn khiến mình trở thành một con dao để sử dụng.”
Khương Thu Mộc lập tức căng thẳng: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Mình không biết. Tóm lại, mình không thể dễ dàng bị lừa, mình cũng không hoàn toàn tin lời bà ta. Vẫn là câu đó, đợi làm rõ mọi chuyện rồi nói. Giai đoạn này mình chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho mẹ.”
Mặc dù không biết có chữa khỏi được không.
Về phía Tống Thanh Hoa, cho dù là vì muốn tìm ra tung tích hai đứa con của cô, cô cũng phải tính chuyện lâu dài, nắm chắc đã rồi nói.
...
Bệnh viện Thành Song.
Xế chiều, Tống Thanh Hoa đi tiêm.
Y tá dọn đồ ăn lên bàn, bà ta đang định ăn thì thư ký Lưu Thái vội vàng gõ cửa bước vào.
Tống Thanh Hoa đuổi y tá đi, thong thả ung dung vừa ăn vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Đột nhiên có người đăng video lên mạng, nói rằng trong sữa do Công ty thực phẩm Song Lâm dưới trướng tập đoàn chúng ta có chứa thành phần cấm dùng trong thực phẩm. Ngay khi video vừa được tung lên, nó lập tức leo lên top xu hướng, lúc chúng tôi muốn gỡ xuống thì cư dân mạng đã bùng nổ rồi. Dù bây giờ bài đăng gốc đã bị xoá, nhưng nhiều bài đăng mới ùn ùn xuất hiện, tỷ lệ theo dõi lại rất cao. Bây giờ mà gỡ top xu hướng xuống thì càng giấu đầu hở đuôi, nên chúng tôi không dám manh động.”
Lưu Thái vừa báo lại, vừa nhanh chóng đưa điện thoại di động của mình qua.
Sự việc Song Lâm trên Youtube và Facebook hot nhanh như phi tên lửa, chất vấn, khiếu nại và hùa theo ngày càng nhiều.
“Rõ ràng như vậy mà các người không nhận ra ư?”
Tống Thanh Hoa tức giận đến đập điện thoại: “Có người cố tình muốn vu oan cho chúng ta. Chỉ không biết bên kia nhắm vào FN hay Song Lâm.”
FN là cơ nghiệp mà Tống Thanh Hoa đã xây dựng ở nước ngoài trong mấy năm qua, còn Song Lâm chỉ là một công ty thực phẩm nhỏ bé không đáng nhắc đến trong số rất nhiều công ty con của FN.
Tống Thanh Hoa ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cấp dưới: “Có đối tượng khả nghi nào không?”
Lưu Thái đổ mồ hôi hột, ngay cả thở mạnh cũng không dám: “Mạng lưới quan hệ ở trong nước và đặc biệt là ở thủ đô của chúng ta vẫn luôn rất tốt. Hiện tại tạm thời không có manh mối gì.”
“Đúng là một đám vô dụng!”
Tống Thanh Hoa tức giận nắm chặt tay, nheo mắt vừa nghĩ vừa nói: “Trong cái giới này có thể ra tay với hiệu quả cao như vậy, e rằng ngoài Tưởng Tư Hàn ra, có lẽ cũng không tìm ra người thứ hai.”
“Tôi sẽ điều tra theo hướng này.”
Lưu Thái đáp lại, do dự một chút, sau đó thấp thỏm nói: “Thật ra chuyện Song Lâm lần này thật sự không phải là vu oan”
Tống Thanh Hoa ánh mắt lạnh lùng sắc bén, đột nhiên trừng Lưu Thái chằm chằm: “Nói rõ vào!”