Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 269: Cầu xin anh tha cho tôi



Tống Hân Nghiên lại lần nữa mơ thấy chuyện 4 năm trước.

Cô bị nhốt ở trong một căn phòng tối nhỏ.

Một giọng nói u ám từ trong bóng tối truyền vào trong tai cô: “Ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần cô sinh một đứa con, tôi sẽ thả cô rời đi.”

Hình ảnh xoay chuyển.

Cả người cô vô lực nằm ở trên giường.

Cửa phòng mở ra, một người đàn ông cao lớn bị ném lên giường.

Cơ thể của người đàn ông rất nóng, hô hấp nóng bỏng phả vào người cô, giống như muốn đốt cô thành tro bụi.

Cô bị dọa tới mức hét lên, muốn lùi lại nhưng không có sức, ngược lại tiếng kêu đã đánh thức người đàn ông không có lý trí.

Anh mở mắt ra, bỗng lật người đè cô xuống.

Mặt của người đàn ông ở phía trên người cô, mơ hồ lùi lại, cô nhìn rõ gương mặt của anh.

Đẹp trai lãnh khốc, đường nét rõ ràng.

Là Tưởng Tử Hàn!

Tống Hân Nghiên kinh sợ trợn to mắt, liều mạng muốn lùi lại, nhưng cơ thể lại bị anh đè chặt.

Anh thô bạo bóp cằm của cô, lạnh lùng nhìn cô, giống như rắn độc nhìn con mồi: “Tống Hân Nghiên, em chọc giận anh, đừng hòng tiếp tục thoát khỏi lòng bàn tay của anh!”

“Á!!!”

Tống Hân Nghiên hét lên rồi giật mình tỉnh.

Đầu toát đầy mồ hôi lạnh chảy xuống theo động tác ngồi bật dậy của cô.

Cô lau mồ hôi lạnh trên mặt, ánh mắt tùy ý quét qua, lập tức sững người.

Đây là đâu?!

Gam màu của căn phòng lạnh lẽo, bài trí đơn giản lạnh lùng, trừ đồ vật cần thiết thì không có dư một vật trang trí.

Mà cô...

Cô thấy kim đâm trên mu bàn tay, đang truyền dịch?!

Tống Hân Nghiên đang kinh ngạc, cửa phòng được người khác mở ra.

Tưởng Tử Hàn cầm ly sữa đi vào.

Tống Hân Nghiên sững sờ trong giây lát, tức giận bốc lên, xông thẳng lên não.

Cô giật mũi kim trên mu bàn tay ra, đâm về phía Tưởng Tử Hàn vừa đi tới bên giường.

Mũi kim khi cách trước người anh mười mấy cm thì bị cưỡng chế dừng lại, anh nắm cổ tay của cô, từ trên cao nhìn xuống: “Đây là dáng vẻ em báo đáp ân nhân sao?”

“Ân nhân sao?!” Mắt của Tống Hân Nghiên nứt ra: “Giữa chúng ta chỉ có thù hận, không có ơn! Tưởng Tử Hàn, ác ma, đồ điên...”

Cô mắng chửi, liều mạng muốn rút tay lại.

Nhưng tay lại bị anh nắm chặt.

Tay còn lại của Tống Hân Nghiên túm lấy cái gối đập vào người anh.

Tưởng Tử Hàn hơi nghiêng người, dùng vai chặn lực đạo đập tới.

Ly sữa được anh để ở tủ đầu giường.

Anh giật cái gối trong tay cô.

Tống Hân Nghiên càng thêm tức giận, không dùng kim được, cũng không có gối.

Cô siết chặt nắm đấm, hết lần này tới lần khác dốc sức đánh vào người anh.

Tưởng Tử Hàn để mặc cô phát tiết, mắt thấy cô làm mình không còn sức vẫn chịu dừng tay, lúc này anh mới tức giận: “Tống Hân Nghiên, em được rồi đấy.”

Mắt anh đỏ ngầu, khống chế nốt tay còn lại của cô, cưỡng ép đè vào trong lòng.

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi khe khẽ vang lên bên tai cô: “Sự kiên nhẫn của anh có giới hạn! Người phụ nữ anh để mặc cho đánh, bảo vệ hết mức, bản thân cũng không lỡ động vào một sợi tóc, vậy mà anh ta dám ra tay! Anh chỉ cho anh ta sau này không có cơ hội ra tay được nữa, không để anh ta nhìn thấy mặt trời ngày mai, đã là hời cho anh ta rồi!”

Tống Hân Nghiên sững sờ, nín thở hỏi với giọng khàn: “Anh là vì nguyên nhân này mà phế đi hai tay của anh ta sao?!”

Tưởng Tử Hàn cười lạnh, cằm dưới vì hàm răng cắn chặt bành ra độ cong: “Nếu không em cho rằng anh thật sự là điên hay biến thái? Hoặc, em cho rằng anh có thời gian từ từ chơi loại trò chơi em trốn anh bảo hộ với các người?”

Anh dịu giọng điệu lại, âm sắc vẫn lạnh lùng quyết tuyệt: “Em cho rằng anh đã sắp xếp người vì không để lại bất cứ dấu vết nào, không cần tiêu hao tinh lực thời gian hay sao?”

“Bốp!”

Tống Hân Nghiên đẩy mạnh anh ra, tức giận tát một cái vào mặt của Tưởng Tử Hàn.

“Anh thật đáng sợ!” Mỗi một từ của cô tràn ngập sự mệt mỏi: “Tưởng Tử Hàn, có bệnh thì đi chữa. Tài nguyên y tế của anh tốt như vậy, khám bệnh thần kinh cho mình rất dễ dàng. Đừng tìm cớ đem sự biến thái đó của anh đổ lên người tôi!”

Tống Hân Nghiên nói xong, chân trần nhảy xuống giường, muốn rời đi.

Tưởng Tử Hàn hoàn hồn, kéo người lại.

Tống Hân Nghiên tức đến run người, theo phản xạ có điều kiện thì cắn vào cổ tay túm tới của anh.

Rắn cắn mạnh vào da thịt, vị máu tanh lập tức tràn vào khoang miệng.

Tống Hân Nghiên có một giây trào ngược dạ dày.

Nhưng cô cưỡng ép, sống chết không buông.

Cô cắn rất dùng sức, giống như sức lực toàn thân đều dùng ở trên răng, cơ thể không chịu khống chế mà hơi run rẩy.

Tưởng Tử Hàn nhìn cô với vẻ mặt u ám, bất động nhìn cô cắn: “Rất tốt!”

Anh nghiến răng, cười lạnh: “Lần sau phía cảnh sát khi lại tới hỏi anh thì anh cho bọn họ thấy những dấu vết em để lại ở trên người anh. Tống Hân Nghiên, em cảm thấy khi bọn họ nhìn thấy dấu răng này sẽ nghĩ gì?! Sẽ cho rằng hai chúng ta có quan hệ gì?!”

Tống Hân Nghiên hận tới ê răng, cô nhả ra, nhưng nghe thấy lời của anh, cơn tức không theo khống chế mà lần nữa bốc lên.

Cô giơ tay.

Lần này tay ở trên không bị Tưởng Tử Hàn kìm lại.

“Sai lầm giống như vậy, để em thành công một lần là anh ngu, lại lần nữa, anh rốt cuộc phải ngu ngốc cỡ nào?!”

“Anh không phải là ngu ngốc, anh là ác độc, anh chính là một tên điên!”

Tay không cử động được, Tống Hân Nghiên nhấc chân đá.

Tưởng Tử Hàn bỗng lùi lại, tay túm cô lại không có buông ra.

Tống Hân Nghiên bị anh kéo mất trọng tâm, cơ thể chới với, đầu đập vào tủ ở bên cạnh.

Đầu của cô chợt ong lên, trước mắt bay đầy sao.

Máu nóng chảy xuống, làm ướt mi mắt.

Sao trước mắt biến mất thì là một khoảng sương đỏ máu.

Tưởng Tử Hàn sững sờ, vô thức buông tay ra.

Tống Hân Nghiên choáng váng một trấn, dựa vào tủ mềm nhũn ngã xuống.

“Hân Nghiên!”

Tưởng Tử Hàn đưa tay đỡ.

Tay còn chưa chạm vào Tống Hân Nghiên thì thấy cô bỗng cầm lấy kim truyền dịch vừa rồi nắm ở trên sàn dí vào cổ: “Cách xa tôi ra!”

Tay của Tưởng Tử Hàn cứng đờ giữa không trung.

Tống Hân Nghiên chống vào tủ lảo đảo đứng dậy.

Trong đôi mắt lạnh của Tưởng Tử Hàn đè nén lửa giận, ánh mắt khóa chặt trên người cô, nhưng không dám tiếp lại nữa, sợ kích thích cô.

Anh mím chặt môi, giọng nói lạnh lùng lại u ám rít ra từ kẽ răng: “Em vì một người đàn ông như kia, vậy mà đối xử với mình như vậy, đối xử với anh như vậy sao?!”

Tưởng Tử Hàn tức tới mức hô hấp rối loạn, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Cô cắn răng: “Tống Hân Nghiên, em vì anh ta, vậy mà dùng mạng của mình để uy hiếp anh!”

Giỏi!

Thật sự quá giỏi rồi!

Tưởng Tử Hàn hằn học siết chặt nắm đấm.

Máu tràn vào trong mắt, mắt của Tống Hân Nghiên lập tức đau nhói.

Trên nước dâng lên, cô lại cố chống đỡ: “Tôi và anh ấy đã kết hôn, tôi là vợ của anh ấy. Tưởng Tử Hàn, tôi và anh không có quan hệ gì cả! Chúng ta không có quan hệ gì nữa rồi!”

Một sự mệt mỏi từ đáy lòng tỏa ra.

Cô mang theo sự van xin: “Coi như tôi cầu xin anh, tha cho tôi có được không?’

Nước mắt lập lòe ở trong mắt, lẫn ở máu đỏ tươi, Tưởng Tử Hàn nhìn mà sợ hãi.

Yết hầu của anh chuyển động, dường như muốn nói gì, những âm thanh đó ở dưới ánh mắt tuyệt vọng của cô dường như bị cái gì chặn lại.

Giọng của Tống Hân Nghiên rất tang thương: “Tưởng Tử Hàn, nếu nói chuyện trước kia tôi từng lừa gạt anh còn áy náy, vậy thì bây giờ tôi chỉ còn hối hận. Hối hận trước nay chưa từng có, hối hận khi trêu chọc anh, hối hận khi quen anh. Tôi không phủ nhận tôi từng yêu anh, cho tới lúc này tôi mới hiểu rõ được, tình yêu của tôi nực cười biết bao. Anh là người thừa kế của nhà họ Tưởng đầy sự cao cao tại thượng, tôi không nên trêu chọc anh. Hiểu lầm trước đây cũng được, gặp lại cũng được, đều là lỗi của tôi. Nhưng bây giờ, tất cả mọi chuyện xảy ra bây giờ chỉ khiến tôi hiểu một chuyện, đó chính là nhìn rõ bản từng chút bản tình lộ ra của anh.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv