Một chiếc Porsche dừng lại cạnh cô, cửa xe mở ra, Cố Vũ Tùng bước xuống.
Tống Hân Nghiên cau mày: “Cậu tới đây làm gì? Thay Tưởng Tử Hàn tới gây sự hay là muốn phô trương thủ đoạn của mấy người?”
Bây giờ, hễ là người hay chuyện liên quan tới Tưởng Tử Hàn, cô đều cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
Cố Vũ Tùng ngẩn người, chuyện quái gì đây?
Tống Hân Nghiên lạnh lùng nói: “Cố Vũ Tùng, về nói với Tưởng Tử Hàn, đừng tưởng không có chứng cứ thì tôi không làm gì được anh, chúng ta cứ chờ xem!”
Lông mày Cố Vũ Tùng giật giật: “Chị đã tố cáo anh Hàn sao?”
“Tôi không nên làm thế sao?”
Tống Hân Nghiên tức giận hỏi ngược: “Anh ta làm chồng tôi bị thương, tại sao tôi phải bao che cho anh ta chứ! Nếu không phải chưa nắm được chứng cứ xác thực thì tôi đã tống anh ta vào tù từ lâu rồi!”
Cảm xúc đè nén suốt đêm cuối cùng cũng bùng nổ. Lồng ngực cô phập phồng dữ dội, khuôn mặt tại nhợt của đỏ bừng vì tức giận.
Cố Vũ Tùng kinh ngạc trước cơn giận của Tống Hân Nghiên, anh ta sững người một lúc rồi nổi điên.
“Chồng?!”
Anh ta cười lạnh: “Tống Hân Nghiên, trước hết chị cứ nhìn rõ mấy chuyện anh ta từng làm đi rồi nói tiếp.”
Một xấp tài liệu được đẩy vào ngực cô.
Cơn tức giận của Tống Hân Nghiên vẫn chưa nguôi ngoai, cả người cô đều bị lửa giận làm tê dại.
Cô cầm lấy tài liệu rồi mở ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một xấp ảnh.
Có nhiều bức ảnh khác nhau nhưng thứ duy nhất không thay đổi chính là nhân vật chính trên đó: Dạ Vũ Đình.
Là hình của anh ta và một người đàn ông xa lạ trông khá quen mắt. Còn có hình của anh ta và mấy vị bác sĩ chủ trì ở Úc.
Còn có hình….anh ta đưa thứ gì đó cho bọn họ.
Thứ đó trông rất giống….chi phiếu.
Chi phiếu?!
Tim Tống Hân Nghiên thịch một nhịp, toàn thân cô lạnh toát.
Đôi bàn tay cầm ảnh vô thức run lên.
Đầu cô quay cuồng, mặt mày tái nhợt: “Cậu đưa cho tôi mấy thứ này là có ý gì?”
Cô vẫn chưa xem nửa tài liệu còn lại, cũng không dám xem.
Cố Vũ Tùng không ép cô.
Anh ta cười lạnh giễu cợt: “Bây giờ trong đầu chị toàn là thằng chồng đó, chắc tôi nói gì chị cũng không tin đâu nhỉ? Tôi cũng chẳng có gì để nói cả, chị tự xem đi.”
Cố Vũ Tùng lấy điện thoại ra rồi bật một đoạn video lên.
Là cảnh anh ta và mấy tên bác sĩ chủ trì bên Úc của Dạ Vũ Đình đang uống rượu,
Mấy tên bác sĩ đã say quắc cần câu, khi nói chuyện cũng cao giọng hơn.
Nhưng những câu tiếng anh ngắc ngứ vẫn có thể truyền tải nội dung rất rõ.
“……trong tất cả những bệnh nhân mà tôi từng cứu, Dạ Vũ Đình là người đặc biệt nhất. Cậu ta bị thương nặng à? No! No! No! Khi được đưa vào viện, vết thương của cậu ta rất nhẹ, chỉ bị thương ngoài da, là kiểu chỉ cần quan sát hai ngày rồi tự về nhà bôi thuốc là ổn đó.”
Tiếp theo đó, Cố Vũ Tùng giả vờ kinh ngạc: “Sao có thể chứ, anh ta đã nhập viện lâu như vậy cơ mà, đến nay, đôi chân kia vẫn chưa thể đi lại bình thường được.”
Mấy tên bác sĩ cười lớn, họ lần lượt châm biếm.
“Giả vờ đó.”
“Cậu ta đưa tiền cho bọn tôi, để bọn tôi giúp cậu ta diễn kịch.”
“Tôi nhớ là cậu ta bảo mình muốn theo đuổi một cô gái nhưng cô gái đó không thích cậu ta, nên cậu ta phải giả vờ đáng thương, càng thảm càng tốt….”
“Biên bản giám định thương tích là do tôi viết, cũng chính tôi phụ trách vụ nhập viện điều trị…..Việc này vi phạm đạo đức nghề nghiệp của tôi, đến nay, mỗi ngày tôi vẫn còn hối hận….”
Cả cơ thể Tống Hân Nghiên không khỏi run bần bật.
Cô đứng sững tại chỗ, bên tai là giọng nói của mấy tên bác sĩ trong điện thoại Cố Vũ Tùng, còn có giọng điệu tức giận và bất lực của Cố Vũ Tùng khi miêu tả lại.
“Tống Hân Nghiên, xem xong mấy thứ này mà chị vẫn chưa hiểu ra sao? Chuyện anh ta xả thân cứu chị chỉ là một vở kịch thôi, một vở kịch khiến chị tin tưởng.”
Cố Vũ Tùng rút một tấm ảnh từ trong tay cô: “Chị có ấn tượng gì với người này không?”
Trên hình là Dạ Vũ Đình cùng một người đàn ông trẻ ăn mặc rất thời thượng.
Người đó có thần thái rất trẻ trung, tóc nhuộm vàng, trông có vẻ khá nhỏ tuổi, toàn thân toát lên một hương vị phóng túng.
Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng nhớ ra.
Đây chẳng phải là người đàn ông sành điệu bám đuôi cô khi cô đưa Tống Dương Minh tới sân bay sao.
Vì vụ tai nạn này mà cô và Dạ Vũ Đình mới gặp lại nhau nơi đất khách quê người.
Cố Vũ Tùng châm biếm: “Bây giờ chị hiểu chưa, từ khi chị đặt chân lên nước Úc, mọi hành động của chị và Tống Dương Minh đều nằm trong lòng bàn tay hắn ta. Hắn ta biết hôm đó chị sẽ đi tiễn Tống Dương Minh, cũng biết nơi chị sẽ đi qua, thế nên hắn ta mới dàn dựng một vở kịch bám đuôi, để chị bất giác rơi vào cái bẫy của anh ta. Hắn ta mới là kẻ đại diện cho sự xảo quyệt và tàn nhẫn. So với hắn ta, anh Hàn dám yêu dám hận, còn không đáng để anh ấy báo thù!”
Quả thật không đáng.
Trong mắt bọn họ, tác dụng của cô chưa từng thay đổi, cuối cùng cô chỉ là một công cụ hoặc một đối tượng được thiết kế sẵn mà thôi.
Tống Hân Nghiên đã hoàn toàn hoảng loạn, mặt cô đỏ bừng, toàn bộ những sự việc xảy trong thời gian gần đây hiện lên trong đầu cô rồi loạn thành một đoàn.
Cố Vũ Tùng còn nói thêm gì nữa nhưng cô đã không thể nghe thấy gì rồi.
Sự tức giận vì bị lừa dối, sự xấu hổ và bất lực sau khi biết được chân tướng tụ lại, công kích thẳng vào mỗi sợi dây thần kinh trong đầu cô, phá huỷ toàn bộ niềm tin của cô.
“Đủ rồi!”
Hai mắt Tống Hân Nghiên đỏ bừng, cô kích động vứt toàn bộ tài liệu vào mặt Cố Vũ Tùng: “Cố Vũ Tùng, lúc trước, tôi cảm thấy, ngoài việc hơi lưu manh ra thì cậu là một phú nhị đại hiếm hoi làm việc nghiêm túc. Nhưng bây giờ, cậu chỉ là một thằng khốn vô liêm sỉ thôi.”
Cố Vũ Tùng cứng họng.
Phắc!
Chẳng phải anh ta chỉ nói lên sự thật thôi sao, sao lại trở thành thằng khốn vô liêm sỉ rồi?
“Tống Hân Nghiên, chị nói rõ đi, sao tôi lại vô liêm sỉ?”
Anh ta nói chân tướng sự việc cho cô, còn cho cô xem chứng cứ, đúng là làm ơn mắc oán mà!
Hai mắt Tống Hân Nghiên phiếm đỏ, còn vừa khô vừa xót, đau tới mức tràn ngập tơ máu.
Cô tức giận nói: “Mấy người khiến người khác bị thương, còn tìm ba thứ rác rưởi để hắt nước bẩn lên người chồng tôi, cậu tưởng tôi sẽ tin sao?!”
Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm anh ta, cô nghiến răng nói: “Mấy người thật ghê tởm! Mặc bộ đồng phục thánh thiện nhất thế giới nhưng lại làm ra loại chuyện vừa ghê tởm vừa ác độc thế này. Cố Vũ Tùng, tôi sẽ không tha cho cậu và Tưởng Tử Hàn đâu! Tôi sẽ khiến mấy người trả giá! Mấy người phải trả giá vì hành động của mình!”
Cố Vũ Tùng: “…….”
Mẹ kiếp…..
Cố công tử tức tới bùng nổ.
Anh ta ngây người ra.
Mẹ nó!
Con mẹ nó!
Mẹ nó, anh ta đã nói nhiều như vậy, đưa ra nhiều chứng cứ như vậy mà cuối cùng lại thành kẻ tiểu nhân tới chia rẽ tình cảm của vợ chồng nhà họ?!
Mẹ kiếp!
“Tống Hân Nghiên, cô tưởng cô là ai? Nếu không phải anh Hàn không quên được cô thì ông đây có rảnh tới ăn cứt cũng không thèm quản mớ chuyện rác rưởi của mấy người, tôi…..này, cô sao thế…..cô bị đau chỗ nào à? Tống Hân Nghiên….Tống Hân Nghiên!”
Cố Vũ Tùng tức giận mắng to, nhưng vừa mới bắt đầu đã phát hiện sắc mặt của Tống Hân Nghiên không tốt lắm.
Hai mắt cô đờ ra, mặt trắng bệch như giấy, trông vô cùng đáng sợ.
Cố Vũ Tùng còn chưa kịp phản ứng người phụ nữ vừa nhục mạ anh ta đã ngất xỉu, cả người gục xuống.
“Tống Hân Nghiên!”
Cố Vũ Tùng nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô.