Ờm…
Lão Tưởng, câu này hơi đau đấy.
Vì đả kích mình cô mà kéo theo cả một đống tiểu thư giới thượng lưu, có phải hơi quá đáng không?
Tống Hân Nghiên chớp chớp đôi mắt ngập nước, vô tội nói: “Nhưng bây giờ bình hoa này là vợ anh, cũng xem như có giá trị mà…”
Tưởng Tử Hàn: “...”
Từng gặp da mặt dày rồi, nhưng chưa thấy mặt ai dày đến mức có thể vứt bỏ mặt mũi thế này.
Anh lười tranh cãi với cô, hỏi thẳng: “Vừa rồi là chuyện thế nào?”
Đáy mắt Tống Hân Nghiên thoảng qua vẻ âm u, nhưng đã nhanh chóng che giấu bằng vẻ mặt hờ hững không màng.
Cô siết chặt áo khoác Tưởng Tử Hàn trên người, xua tay nói: “Không có gì. Sơ sót gặp phải tên cặn bã thôi. Anh đừng lo, em sẽ giải quyết tốt mà.”
Cô nàng này!
Đúng là nhường nhịn ba phần là leo lên đầu anh ngồi được ngay!
Tưởng Tử Hàn cau mày càng chặt: “Cô không tin tôi à?”
Tống Hân Nghiên cười tủm tỉm ôm cánh tay Tưởng Tử Hàn, cả người dán lên anh như không có xương: “Anh là người đàn ông em chọn, là người chồng trên giấy đăng ký kết hôn của em mà, sao có thể không tin anh được chứ! Người ta chỉ không muốn anh xem thường người ta thôi.”
Cô gái nhỏ nắm tay thề son sắt: “Người ta muốn cho anh thấy người ta không chỉ là bình hoa, còn là một bình hoa đánh giỏi rơi không vỡ!”
Chúc Minh Đức ngồi trên ghế lái rùng mình một cái, da gà da vịt nổi rần cả lên
Mợ chủ mới cưới của ông chủ… khụ, rất đặc biệt!
Mặt Tưởng Tử Hàn đen sì như đáy nồi, đẩy phắt Tống Hân Nghiên ra.
Cô nàng chết tiệt này!
Mặt mũi đâu rồi?
Chẳng rụt rè chút gì cả!
Nhưng chết tiệt là cơn giận bừng bừng của anh vừa rồi lại không hiểu ra sao tiêu tán đi nhiều.
Xe đi ngang qua công ty mỹ phẩm Nghiên Mị.
Đang là giờ nghỉ trưa, nhân viên trong công ty lục tục ra ngoài.
Tống Hân Nghiên vội vàng nói: “Dừng xe chỗ vỉa hè đằng trước đi.”
Chúc Minh Đức nhìn sang ông chủ nhà mình theo phản xạ.
Tống Hân Nghiên chỉ vào biển quảng cáo mỹ phẩm Nghiên Mị giải thích: “Đó là công ty của tôi, trong văn phòng có quần áo của tôi.”
Cúc áo trong của cô rơi mất hơn nửa, trên người còn khoác áo vest của Tưởng Tử Hàn.
Áo to quá, mặc trên người cô cứ như trẻ con trộm mặc đồ của người lớn, trông đáng yêu mà buồn cười.
Tống Hân Nghiên vén mái tóc xoăn dài lòa xòa trước ngực ra sau đầu: “Vừa lúc tan tầm, công ty không có ai cả, tôi vào thay bộ quần áo.”
Lọn tóc thơm ngát phất qua gò má Tưởng Tử Hàn, dẫn theo rung động.
Toàn thân anh chợt cứng đờ, bàn tay đặt bên người siết chặt.
Được Tưởng Tử Hàn đồng ý, Chúc Minh Đức đánh tay lái, dừng xe bên vệ đường.
Tống Hân Nghiên mím môi cười: “Cảm ơn anh yêu nha.”
Cô chu môi ghé sát tới mặt anh.
Mặt Tưởng Tử Hàn khó coi tột độ.
Cô nàng chết tiệt này lại định đánh lén anh!
Anh vươn một ngón tay, dí trán Tống Hân Nghiên đẩy cái đầu nhỏ của cô về, xụ mặt nói: “Lăn xuống đi, cả người thối hoắc!”
Xí!
Tống Hân Nghiên âm thầm nguýt mắt.
Nếu người này không phải cậu của Hoắc Tấn Trung, tưởng rằng cô thích thật đấy à!
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, ngoài mặt cô không biểu hiện chút nào, chỉ cười cong mắt: “Được. À đúng rồi, sáng nay em đồng ý với Minh Trúc cùng anh đi đón bé cưng tan học đấy. Chúng ta không nên nuốt lời với trẻ con đâu nhỉ?”
Mặt Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt, không hé răng.
Không nói đồng ý, nhưng cũng không từ chối.
Tống Hân Nghiên nhướng mày, hôn gió một cái rồi chuồn lẹ xuống xe.
Trong xe khôi phục lại sự yên lặng.
Chúc Minh Đức xấu hổ một đường đằng hắng lấy giọng: “Bà xã mới của Boss... rất có cá tính ạ.”
Dám vỗ mông hổ, đúng là quá đỉnh!
Tưởng Tử Hàn cau mày: “Cậu rảnh lắm à?”
Chuông cảnh báo toàn thân Chúc Minh Đức vang dồn dập, vội vàng lắc đầu: “Không rảnh ạ, tôi bận lắm!”
Vừa lúc điện thoại của Cố Vũ Tùng gọi tới, Chúc Minh Đức thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Tử Hàn nhận điện thoại.
Cố Vũ Tùng vội vàng báo cáo: “Anh Hàn, đã tra được rồi, đó là phó cục trưởng của cục cảnh sát khu vực. Đương nhiên, lúc này đã là nguyên phó cục trưởng rồi, vừa nãy tôi đã gọi cho bên trên, giờ anh ta đã thất nghiệp.”
“Trình độ của cậu chỉ đến thế thôi à?” Tưởng Tử Hàn cười mỉa.
Cố Vũ Tùng cười: “Đương nhiên không chỉ có thế! Dám bắt nạt chị dâu, tôi đương nhiên phải khiến anh ta mãi mãi không thể làm đấng nam nhi được nữa! Với cả… anh Hàn này, tôi mất bao công sức mới trấn an được thị trưởng Vương, tiễn người đi, còn hẹn bữa cơm lần sau...”
“Mời người quay lại đi, tôi tới bây giờ đây.”
“Thời gian là... Anh Hàn, anh vừa bảo gì cơ?”
“Điếc thì đi khám bác sĩ đi!”
Cố Vũ Tùng bên kia điện thoại cuối cùng cũng phản ứng lại, khóc không ra nước mắt: “Anh Hàn, anh già đầu rồi không đùa với trẻ con đâu phải không? Anh chắc chắn bây giờ tâm trạng anh đã tốt rồi chứ?”
Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt vô tình: “Mấy năm nay chỉ số thông minh của cậu bị phụ nữ đào rỗng rồi đấy hả? Giờ ngoại trừ phụ nữ ra còn không giải quyết được mấy ông già cơ à?”
Cố Vũ Tùng: “...”
Sao số anh ta khổ thế không biết!
“Làm gì có chuyện? Ngoại trừ phụ nữ, thành tích làm việc của tôi cũng tốt lắm mà! Anh Hàn đừng xem thường người ta! Chờ đấy, tôi mời người quay lại cho anh xem!”
...
Tống Hân Nghiên đi vào công ty.
Dưới sảnh đã không một bóng người.
Cô liếc nhìn khu làm việc.
Sau khi cô rời đi, Tống Mỹ Như và Tống Kim Minh cũng không đến quấy rối thêm nữa, hết thảy thoạt nhìn như lúc ban đầu.
Tống Hân Nghiên nhanh nhẹn tắm rửa, trang điểm lại che lấp các loại dấu vết trên người, thay một chiếc váy bước ra khỏi phòng tắm.
Lúc đi ngang qua khu nghỉ ngơi, thấy áo khoác của Tưởng Tử Hàn trên sô pha, cô cười tự giễu.
“Tống Hân Nghiên ơi là Tống Hân Nghiên, mày đúng là lợn chết không sợ nước sôi, đến lúc này rồi còn dám tin tưởng người khác cơ à?”
Đã thế người này còn là một người đàn ông nữa chứ!
Hôm nay may mắn gặp được Tưởng Tử Hàn, nếu không... Cô thật sự không dám tưởng tượng hậu quả.
Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi.
Lần này xem như cô nợ anh nửa cái mạng, sau này có cơ hội sẽ trả lại cho anh.
Thư ký Liễu Hoài Thu cơm nước xong trở về, phát hiện Tống Hân Nghiên đã đang làm việc.
Cô ấy vội gõ cửa đi vào, cúi gục đầu sợ hãi dè dặt giải thích: “Sếp Tống, xin lỗi vì hôm nay không thể đứng ra giúp cô.”
Liễu Hoài Thu vừa ra trường không lâu, bình thường lại nhát gan, còn đang là nhân viên thực tập, bị cảnh tượng các sếp lớn so chiêu hôm nay dọa sợ không nhẹ.
Tống Hân Nghiên cũng không trách cô ấy: “Chuyện quá khứ không cần nhắc lại. Chiều nay tôi có việc phải tan làm sớm, có công việc gì thì mang đến đây tôi xử lý luôn.”
Liễu Hoài Thu vội vàng đưa văn kiện quan trọng trong tay lên cho cô, cũng nói thêm: “Giáo sư Dương bên trường nói không liên hệ được với cô nên đành gọi điện thoại tới công ty thúc giục chuyện thi đấu sản phẩm mới.”
Gà bay chó sủa từ sáng đến trưa, đúng là Tống Hân Nghiên chưa kịp xem di động.
Cô vội lấy điện thoại ra gọi điện đáp lời giáo sư Dương.
“Xin lỗi giáo sư, hôm nay em gặp chút chuyện nên chưa kịp xem di động. Cô yên tâm đi ạ, em vẫn chuẩn bị tốt cho trận đấu, tuyệt đối không phụ lòng tin của cô dành cho em đâu.”
Gần đây cả Hải Thành đều ồn ào bàn tán chuyện nhà họ Tống, ngay cả người cổ lỗ sĩ như giáo sư Dương cũng nghe nói.
Bà an ủi: “Cô biết thời gian này em gặp chút chuyện. Hân Nghiên, là tên nhóc họ Hoắc kia không xứng với em, em rất tài giỏi, sớm muộn gì cũng gặp được một người tốt hơn cậu ta nhiều.”
Đây là lời nói ấm lòng nhất mà Tống Hân Nghiên nghe được trong mấy hôm nay.
Cô cảm động đỏ mắt, mũi cay cay, cổ họng khàn khàn.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó mới cười vẻ thoải mái: “Cô yên tâm, em không đau khổ gì đâu. Không có tình cảm ràng buộc cũng tốt, sau này em có thể thanh thản ổn định phấn đấu cho sự nghiệp.”
Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, nhanh chóng xử lý công việc mà Liễu Hoài Thu soạn sẵn trên bàn làm việc.
Thấy Liễu Hoài Thu vẫn đang đứng đó, cô ngước lên hỏi: “Còn có chuyện gì à?”