Đầu óc Tống Hân Nghiên choáng váng cực độ, trời đất trước mắt xoay vần, cảm giác lành lạnh trước ngực kích thích khiến cô run rẩy cả người.
“Chát!”
Cô thở hổn hển, dồn hết sức đánh đối phương một bạt tai.
Trương Trung Nam bị đánh cho trở tay không kịp, loạng choạng hai bước.
Anh ta còn chưa kịp đứng vững, một cước chất chứa lửa giận của Tống Hân Nghiên đã xông thẳng tới.
Tầm mắt cô mơ hồ, chỉ đạp bậy một chân, lại không ngờ trúng ngay giữa hai chân Trương Trung Nam.
Trương Trung Nam hét toáng lên: “Á!”
Tống Hân Nghiên hoảng hốt hụt hơi, không kịp suy nghĩ gì nhiều, nhanh chóng lao về phía cửa.
Vừa chạm đến tay nắm cửa, cô vui vẻ, vặn mở xông ra ngoài.
Nhưng cửa vừa hé ra một khe nhỏ, cô đã bị người nắm tóc kéo giật về phía sau.
Cơn đau khiến cho đầu óc đã hơi mơ màng thoáng tỉnh táo lại.
“A... Ưm!”
Tống Hân Nghiên đau đến thét chói tai, nhưng tiếng thét vừa buột ra khỏi miệng đã bị người che chặt lại.
“Rầm!”
Cửa bị người đóng sầm lại lần nữa, nhanh chóng khóa lại.
Ngoài hành lang.
Tiếng đóng sầm cửa khiến một hàng người vừa lúc đi ngang qua quay đầu nhìn lại.
Tưởng Tử Hàn dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt.
Vừa rồi khe cửa xuất hiện một bàn tay, tuy rằng chỉ có thoáng qua, nhưng vẫn khiến anh thấy miệng vết thương rõ ràng trên lòng bàn tay ấy.
Cùng một bàn tay, cùng vị trí vết thương… anh mới thấy trên tay cô nàng ầm ĩ cả đêm qua xong.
Cố Vũ Tùng nghi hoặc: “Sao thế anh Hàn?”
Phòng cách âm khá tốt, nhưng vẫn có thể nghe ra tiếng nức nở rất khẽ.
Cố Vũ Tùng khinh thường chắt lưỡi, hạ giọng mờ ám nói: “Khách sạn này có tiếng cách âm tốt, rất nhiều trai gái đến nơi này xằng bậy vì tìm kiếm kích thích.”
Tưởng Tử Hàn cau chặt đôi mày kiếm, lạnh giọng ra lệnh: “Phá cửa!”
Cố Vũ Tùng sửng sốt, anh Hàn không phải người thích xen vào chuyện của người khác.
Nhưng thấy vẻ mặt anh khó coi, Cố Vũ Tùng cũng không dám hỏi nhiều, nhấc chân đạp cửa.
Nhà hàng này không chỉ cách âm tốt mà chất lượng cửa cũng tốt.
Một đạp rất mạnh nện vào cửa.
“Rầm…”
Ván cửa kêu lên một tiếng trầm đục nhưng lại không chút sức mẻ, ngược lại là chân Cố Vũ Tùng bị phản lực chấn run rẩy.
“Đồ bỏ đi!”
Tưởng Tử Hàn nhạt nhẽo mắng, đẩy Cố Vũ Tùng ra mà không hề báo trước, đích thân lên.
Một đạp đã tính toán tốt lực đánh vào và góc độ nện xuống cửa.
“Rắc!”
Ván cửa đấu tranh một thoáng, sau đó văng mạnh cái “rầm”, va phải mặt tường vuông góc, lại phản lực bắn ngược trở về.
Âm thanh kia khiến người ta nghe mà thấy run rẩy.
Trong phòng.
Mặt Trương Trung Nam xanh mét, đạp thẳng lên bụng Tống Hân Nghiên, đá người ngã xuống đất.
Anh ta lại nhào lên, nắm lấy cổ cô nhấc cô khỏi mặt đất, vung tay định tát xuống.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bị người đá văng.
Trương Trung Nam tàn nhẫn trừng thẳng về phía cửa.
Trong giới thượng lưu Hải Thành này, không mấy ai không biết Cố Vũ Tùng.
Nhưng từ trước đến nay hai người không hề tiếp xúc với nhau, Trương Trung Nam cũng không sợ: “Bớt xen vào chuyện người khác đi. Cút ra ngoài!”
Tưởng Tử Hàn vừa bước vào phòng, ánh mắt đã dán chặt lên người Tống Hân Nghiên không rời.
Cô gái nhỏ bị người ta bóp cổ đến nghẹt thở, mặt nghẹn thành màu đỏ tím.
Toàn thân cô vô cùng chật vật, vạt áo nửa mở, bờ vai trắng nõn đỏ một mảng, hiện rõ dấu vết bị người bạo hành.
Đôi mắt lạnh băng của Tưởng Tử Hàn chợt co rụt lại, khí thế tàn nhẫn quanh ngời thoáng cái tuôn trào.
Cố Vũ Tùng cũng đã nhận ra!
Đậu móa, chị dâu nhỏ!
Trong lúc anh ta còn đang giật mình thì Tưởng Tử Hàn đã sải bước tiến lên, túm lấy Trương Trung Nam rồi ném mạnh.
“Rầm!”
Trương Trung Nam cứ thế bị ném bay, đụng vào tường trượt thẳng xuống.
Sức ép trên cổ biến mất, Tống Hân Nghiên thoáng cái mất hết sức lực.
Cô lại thấy được một bóng người quen thuộc.
Bởi vì chóng mặt lại mất tầm nhìn, cô gắng gượng nhìn về phía bóng người nhập nhòe kia, gian nan nói: “Anh Hàn, cứu... cứu tôi...”
Trước khi cô ngã xuống, một đôi tay rắn chắc vững vàng nhanh chóng đỡ được cô.
Trương Trung Nam kêu thảm nhảy dựng khỏi mặt đất: “Thứ mù gì dám xen vào việc của người khác thế hả? Có biết ông đây là ai không?”
Cố Vũ Tùng khôi phục tinh thần khỏi hành vi thô bạo của Tưởng Tử Hàn, cười mỉa: “Mày là thằng khốn nạn thối tha nào thì liên quan gì đến bọn tao?”
Địa vị nhà họ Cố ở Hải Thành ít nhiều vẫn khiến Trương Trung Nam kiêng kị.
Cơn sợ hãi dâng lên, anh ta chống mặt đất dịch về phía sau.
Cố Vũ Tùng bước từng bước tới gần, đạp anh ta ngã sấp xuống lần thứ hai, còn nâng chân giẫm thẳng lên mặt anh ta, nghiến răng dí mũi chân: “Một thằng ất ơ tao còn không biết thì có tư cách gì quen biết anh Hàn!”
Trương Trung Nam đau đến tru tréo, không hề có cơ hội chống trả...
Mặt Tưởng Tử Hàn sa sầm xuống, cởi áo khoác trùm lấy Tống Hân Nghiên, bế cô sải bước ra khỏi phòng bao.
Cố Vũ Tùng xử lý Trương Trung Nam xong liền vội vàng chạy bước nhỏ đuổi theo: “Anh Hàn, anh Hàn, anh đi đâu đấy? Mấy người thị trưởng Vương đến cả rồi, đang chờ trong phòng kia kìa.”
Tưởng Tử Hàn không buồn dừng chân: “Dời lịch.”
“Dời á?” Cố Vũ Tùng thất thanh: “Anh à, người ta là thị trưởng đấy, khó khăn lắm mới tìm được lịch trống.”
Tưởng Tử Hàn chợt khựng bước lại.
Cố Vũ Tùng suýt thì đâm thẳng vào lưng anh, vội vàng phanh gấp.
Mặt Tưởng Tử Hàn lạnh băng, trong mắt còn quay cuồng vẻ tàn nhẫn chưa tản đi: “Tra xem người kia là ai! Xử đi!”
“Vâng vâng!”
Cố Vũ Tùng bị hơi thở âm trầm của anh dọa sợ, gật đầu lia lịa.
...
Bãi đỗ xe.
Bởi vì hôm nay là buổi liên hoan quan trọng nên Tưởng Tử Hàn dẫn theo trợ lý kiêm tài xế Chúc Minh Đức.
Chúc Minh Đức thấy anh bế người ra liền vội vàng mở cửa, còn mình thì nhanh chóng ngồi vào ghế lái.
Anh ta nhanh chóng đánh mắt nhìn Tống Hân Nghiên từ gương chiếu hậu, lưu loát khởi động xe, lái ra ngoài: “Boss, tới bệnh viện sao ạ?”
Ý thức của Tống Hân Nghiên đã hầu như không còn, hoàn toàn chống đỡ theo bản năng nên mới không ngất xỉu.
Bởi vì hoảng sợ, cơ thể của cô run bần bật lên theo phản xạ có điều kiện, đôi tay nhỏ bé túm chặt chiếc sơ mi trắng của Tưởng Tử Hàn không chịu buông, vò cho áo anh nhăn nheo thành một rúm.
Tưởng Tử Hàn cau chặt đôi mày kiếm, sắc mặt khó coi như hận không thể vứt cô xuống xe.
“Về nhà!”
Anh cắn răng thốt ra hai chữ, tiếp tục dặn dò: “Gọi Cố Vũ Tùng đưa y tá trưởng hôm qua tới kiểm tra cho cô ấy.”
“Vâng!”
Chúc Minh Đức đáp.
Anh ta ngó mợ chủ đang run lập cập trong lòng ông chủ, chỉ có thể điên cuồng tăng tốc.
Lúc tới giao lộ đèn xanh đèn đỏ, đằng trước chợt xuất hiện một chiếc xe vượt đèn đỏ.
Hô hấp của Chúc Minh Đức khựng lại, giẫm mạnh phanh xe khiến xe dừng đột ngột.
Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên bị quán tính hất văng.
Tưởng Tử Hàn phản ứng nhanh, một tay bám lấy lưng ghế trước, ổn định cơ thể.
Còn Tống Hân Nghiên nằm tựa vào anh thì không may mắn như vậy, đập mạnh đầu vào màn hình mini gắn trên lưng tựa ghế trước.
“Cốp!”
Một tiếng giòn vang.
“Đau...”
Tống Hân Nghiên đau đến rơm rớm nước mắt, trán sưng đỏ một mảng, đầu óc cũng dần dà tỉnh táo lại.
Chúc Minh Đức kinh hãi run rẩy quay đầu: “Xin lỗi Boss...”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng lườm anh ta.
Chúc Minh Đức vội đánh mắt về, quay đầu cẩn thận lái xe tiếp.
Cảm giác thoát lực đỡ hơn nhiều, Tống Hân Nghiên hòa hoãn một chút rồi mới ngồi thẳng lên.
Bắt gặp ánh mắt ghét bỏ của Tưởng Tử Hàn, lý trí thoáng cái phục hồi.
Cô vội vàng kéo áo cẩn thận, nhịn đau nở nụ cười xinh đẹp làm lành: “Anh yêu, để anh chê cười rồi. May mà anh đến đúng lúc, nếu không em thảm mất thôi.”
Giọng nói mềm oặt, không chút tinh thần nào cả.
Gương mặt nhỏ trắng như ma, thế mà còn cười cho được!
Mặt mày Tưởng Tử Hàn lạnh băng: “Cô không biết thân phận của mình à?”
“Biết chứ biết chứ, thời khắc ghi nhớ mà, là vợ của bác sĩ Tưởng.”
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn càng lạnh hơn: “Biết mà còn đơn độc ra ngoài ăn cơm với đàn ông?”
“Không phải do yêu cầu công việc hay sao?”
Tống Hân Nghiên lí nhí cãi lại một câu, âm thanh mềm mại làm người khác nghe xong không còn giận được nữa.
Tưởng Tử Hàn nhướng mày cười mỉa: “Cô là tiểu thư danh giá nhất Hải Thành thật đấy à? Chẳng lẽ mấy tiểu thư giới thượng lưu các cô đều giống cô, toàn là bình hoa không có não hết sao?”