“Nhớ rồi nhớ rồi… Đừng đánh, đừng đánh nữa.”
Tống Kim Minh khóc lóc, nước mắt giàn giụa xin tha.
Vệ sĩ của Lệ Anh Vũ dừng tay.
Tống Kim Minh vừa đau vừa tức, nhưng không dám nổi cáu, quệt nước mắt nước mũi: “Hai ngày trước, tôi ngủ với người mẫu trẻ mà cậu Trần bao nuôi… Hôm qua… Ngày hôm qua, tôi sai người hạ độc…”
“Chậc! Đúng là mấy việc mà mày có thể làm!”
Lệ Anh Vũ cười mỉa một tiếng: “Nói rõ ràng ra.”
Mặt mũi Tống Kim Minh sưng vù, khuôn mặt anh ta lập tức vặn vẹo: “Là thằng hèn Hoắc Tấn Trung kia muốn xả giận cho Tống Hân Nghiên nên mới tìm anh tới đúng không?”
“Xem ra mày hạ độc là muốn nhằm vào cô Tống?”
Lệ Anh Vũ lùi ra phía sau một bước.
Vệ sĩ vừa mới dừng lại lập tức xông lên trước.
Âm thanh đấm đá tuy bé nhưng rõ ràng.
Tuy Tống Kim Minh vừa vô lại vừa độc ác nhưng cũng không ngu, lập tức đã nghĩ ra ngọn ngành: “Đừng đánh đừng đánh nữa. Tôi cũng chỉ muốn cho nó một bài học thôi, loại độc đó rất nhẹ, không thể lấy mạng của nó được. Hơn nữa mấy thứ đó nó cũng chẳng ăn miếng nào, toàn là người bên cạnh nó ăn hết…”
Chẳng mất bao nhiêu thời gian, Tống Kim Minh đã khai hết toàn bộ mọi việc ra…
…
Bệnh viện Phổ Nhân.
Tống Hân Nghiên vừa tới đã đâm vào Tưởng Tử Hàn đang đi ra từ bên trong.
“Cẩn thận.”
Người đàn ông đỡ lấy tay cô, kéo cô sang bên cạnh, nhíu mày mắng: “Đi đường thôi mà cũng hấp ta hấp tấp.”
Nhìn quầng mắt thâm sì của cô, anh cảm thấy bất đắc dĩ: “Sao không ngủ thêm một chút?”
“Không ngủ được.” Tống Hân Nghiên thò đầu vào trong phòng bệnh quan sát: “Bọn họ thế nào rồi?”
“Không có gì đáng ngại.”
Tưởng Tử Hàn kéo cô đến phòng làm việc: “Không nặng lắm, được chữa trị kịp thời, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn. Dù sao cũng là bị trúng độc, không ít thì nhiều chắc chắn sẽ tổn thương đến gan, nhưng không ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống hàng ngày.”
Vào trong phòng làm việc, anh đặt một bình giữ nhiệt vào tay Tống Hân Nghiên: “Ăn chút gì đi, anh biết chắc chắn sau khi tỉnh lại là em sẽ chạy tới đây ngay, nên đã kêu người chuẩn bị nó ở đây.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên cảm thấy ấm áp, nhón chân hôn một cái lên khóe môi Tưởng Tử Hàn: “Cảm ơn anh yêu nhé.”
Hai mắt Tưởng Tử Hàn trầm xuống, giọng nói bất giác khàn đi một chút, cảnh cáo cô: “Nơi này là bệnh viện, đừng có mà quyến rũ anh.”
Tống Hân Nghiên: “...”
Đây mà gọi là quyến rũ á?
Trong đầu người đàn ông này suốt ngày nghĩ cái gì vậy?
Cô chỉ muốn bày tỏ sự cảm ơn thôi mà.
Cảm ơn vì trong lúc tâm trạng của cô hụt hẫng, bất lực nhất, anh đã đúng lúc xuất hiện bên cạnh cô, đồng hành, giúp đỡ cho cô.
Điện thoại nội bộ vang lên, có bệnh nhân cần khám gấp.
Tưởng Tử Hàn vội vã rời đi.
Tống Hân Nghiên quyết định đi thăm các đồng nghiệp trước đã rồi về ăn cái gì sau. Vậy là cô đặt bình giữ nhiệt xuống, đi tới trước cửa phòng bệnh, đang chuẩn bị đi vào thì có tin nhắn đến.
Là do Dạ Vũ Đình gửi tới.
Tống Hân Nghiên vừa đẩy cửa bước vào vừa bấm vào xem tin nhắn.
“Coi chừng cô trợ lý tên Liễu Hoài Thu bên cạnh cô, chuyện ngộ độc thức ăn có liên quan đến cô ta.”
Cô sững người, bước chân khựng lại ngay ở cửa.
“Tổng giám đốc Tống, cô đến rồi à.” Liễu Hoài Thu đang bước xuống khỏi giường bệnh cười thẹn thùng với cô, chào hỏi.
Tống Hân Nghiên hoàn hồn, thậm chí không kịp suy nghĩ nhiều, vô thức tắt màn hình điện thoại.
“Vừa mới khá hơn một chút, đừng xuống giường. Cô cần cái gì, để tôi lấy giúp cô.”
Cô cười nói gượng gạo, định tới đỡ Liễu Hoài Thu.
“Đi WC.” Liễu Hoài Thu ngượng ngùng từ chối: “Tôi không sao, có thể tự đi được.”
Tống Hân Nghiên rút tay về: “Vậy cô đi từ từ thôi.”
Liễu Hoài Thu gật đầu, đi vào toilet của phòng bệnh.
Những người lần này ngộ độc thức ăn phải nằm viện, Tống Hân Nghiên đều sắp xếp cho phòng bệnh đơn.
Tuy cũng không phải là phòng VIP, nhưng vẫn có đồ dùng đầy đủ.
Cửa toilet đóng lại.
Tống Hân Nghiên nhìn thấy điện thoại mà Liễu Hoài Thu đặt ở tủ đầu giường, tim bắt đầu đập thình thịch dồn dập.
Cô không muốn nghi ngờ người bên cạnh.
Nhưng một khi hạt giống của sự nghi ngờ đã gieo xuống thì sẽ không chịu nổi bất cứ manh mối nào.
Tống Hân Nghiên do dự một lúc, cầm điện thoại di động lên, vừa nhớ lại động tác tay của Liễu Hoài Thu vừa thử theo.
Trí nhớ của cô rất tốt, thử một lần đã thành công.
Điện thoại hiển thị giao diện màn hình chính.
Trực tiếp bấm vào Zalo, trong danh sách trò chuyện gần đây, cô đã nhanh chóng tìm thấy chứng cứ chứng minh hết thảy.
“10 giờ, đặt trước xe đến xưởng để xem sản phẩm mới.”
“Bảo vệ luận án ở trường, chắc hôm nay không về công ty.”
“...”
“Nửa tiếng sau, đi tới Ngự Cảnh Viên.”
“Triệu tập người phụ trách của các phòng ban trong công ty để họp gấp.”
“Đã đặt ship… Đang trên đường đến.”
Tống Hân Nghiên vô cùng kinh hãi, trong lòng trĩu nặng xuống.
Tuy trong cuộc trò chuyện không có nhân vật chính, trông có vẻ rất không đầu không đuôi, nhưng mỗi một tin nhắn lại vừa khéo khớp với tất cả lịch trình của cô.
Cô làm cái gì, muốn làm cái gì, lúc nào đến công ty, ngày hôm nay ăn cơm ở đâu, từ việc lớn tới việc nhỏ.
“Tổng giám đốc Tống, chúng ta…”
Cửa toilet mở, Liễu Hoài Thu đi ra.
Ngẩng đầu lên thì thấy điện thoại trong tay Tống Hân Nghiên.
Liễu Hoài Thu bỗng vô cùng hoảng loạn, vội bước tới cướp lấy điện thoại: “Có người gọi cho tôi hả? Vừa nãy tôi không nghe thấy…”
Tống Hân Nghiên nhấc tay một cái, tránh được cánh tay đang duỗi tới của Liễu Hoài Thu.
Cô quay ngược chiếc điện thoại lại, đưa cuộc trò chuyện Zalo mà mình đang xem ra trước mặt Liễu Hoài Thu: “Có cần tôi cho cô thời gian bịa ra lý do không?”
Vẻ mặt Liễu Hoài Thu sợ hãi đến trắng bệch: “Tôi… Tôi…”
Nước mắt tràn ra khỏi vành mắt, cô ta quỳ phịch xuống trước mặt Tống Hân Nghiên: “Tổng giám đốc Tống, xin lỗi, thành thật xin lỗi cô, là do đầu óc tôi tự dưng mụ mị. Không phải tôi cố ý đâu, cô tha cho tôi một lần được không, cầu xin cô…”
Còn không biện minh mà đã thừa nhận luôn.
Tống Hân Nghiên tức giận đến mức cả người run lên, giáng một cái tát thật mạnh lên mặt Liễu Hoài Thu.
Chát…
Liễu Hoài Thu bị đánh ngã xuống đất, mặt lập tức hằn lên dấu năm ngón tay.
Giọng Tống Hân Nghiên khàn khàn run lên: “Liễu Hoài Thu, tôi đã làm chuyện gì có lỗi với cô hả? Mà cô lại bán đứng tôi?”
“Không phải đâu, tổng giám đốc Tống, xin lỗi cô, tôi sai rồi, tổng giám đốc Tống, tôi sai rồi…”
Tống Hân Nghiên ngồi xổm xuống, nắm lấy vạt áo của bộ đồng phục bệnh nhân của Liễu Hoài Thu, cắn răng nghiến lợi hét lên: “Cô sai rồi? Cô có lỗi gì? Cô bất mãn với tôi, muốn hại tôi, tôi không nói gì cả. Nhưng vì sao ngay cả đồng nghiệp đã làm việc với cô lâu như thế mà cô cũng không tha? Bọn họ không thù không oán với cô! Vì để diễn cho thật nhất, không những cô không buông tha cho bọn họ mà ngay cả bản thân mình mà cô cũng xuống tay. Rốt cuộc tôi đã làm chuyện thương thiên hại lý gì, tôi đào cả mộ tổ nhà cô à? Mà khiến cô không chừa đường lui, phải kéo theo nhiều mạng người như thế để đưa tôi vào chỗ chết!”
Liễu Hoài Thu khóc nức nở, liên tục lắc đầu, nói không nên lời.
Tống Hân Nghiên thất vọng đến cùng cực, sức lực toàn thân như bị rút sạch trong nháy mắt.
Cô căm hận buông tay ra, đứng dậy rồi lùi người ra: “Người mà cô thực sự cần phải xin lỗi không phải là tôi, mà là những người đồng nghiệp đã làm việc với cô sớm tối kìa.”
Tống Hân Nghiên xoay người định rời đi.
Liễu Hoài Thu nhào tới, ôm lấy chân cô mà gáo khóc, nước mắt giàn dụa: “Tổng giám đốc Tống, xin lỗi, xin lỗi cô, sau này tôi sẽ không bao giờ làm như thế nữa. Cô tha cho tôi lần này thôi có được không, tôi hứa sẽ…”
“Không có lần sau.”
Tống Hân Nghiên lạnh lùng nói.
Bên này ồn ào không nhỏ, khiến Tưởng Tử Hàn dẫn theo người tới.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh vào trong phòng, nhìn Liễu Hoài Thu đang ôm chân Tống Hân Nghiên, hỏi.
Tống Hân Nghiên vừa uể oải vừa chết lặng mà nhìn anh một lúc, sau đấy mới giơ chiếc điện thoại lên với vẻ mặt vô cảm: “Đầu mối và chứng cứ của vụ đầu độc đã có đây rồi, báo cảnh sát đi.”
Bảo vệ nhanh chóng tới đây, áp giải Liễu Hoài Thu đang tuyệt vọng đến đồn cảnh sát.
Tưởng Tử Hàn đưa Tống Hân Nghiên về phòng làm việc, rót cốc nước đưa cho cô: “Sao tự nhiên em lại nghi ngờ Liễu Hoài Thu thế?”