“Anh xong việc rồi à?” Tống Hân Nghiên đứng dậy, dụi mắt cho tỉnh táo.
“Ừ. Em mệt quá rồi, anh đã bảo Chúc Minh Đức đặt một phòng ở khách sạn cạnh bệnh viện. Qua đó nghỉ đi.”
“Không cần đâu. Em vừa chợp mắt một lúc, hết buồn ngủ rồi…”
Tưởng Tử Hàn hoàn toàn không nghe, bắt buộc đưa cô ra khỏi bệnh viện.
Phòng khách sạn là phòng suite.
Tưởng Tử Hàn cầm áo tắm mới tinh mà Chúc Minh Đức đã chuẩn bị từ trước vào phòng tắm: “Rửa mặt xong ăn tạm cái gì rồi ngủ đi. Nếu em không tự giác, anh không ngại tự tay giúp em đâu đấy.”
Nói đến nửa câu cuối, giọng anh vô thức khàn hẳn xuống, cảm giác quyến rũ chết người.
Mặt Tống Hân Nghiên đỏ lên, chạy ào vào phòng tắm, trở tay khóa cửa lại.
Tưởng Tử Hàn ở ngoài cửa bật cười.
Tống Hân Nghiên rửa mặt xong đi ra, anh lại canh chừng cô ăn xong bữa sáng, sau đó lên giường nằm.
Tưởng Tử Hàn xoay người, hôn lên môi Tống Hân Nghiên: “Ngoan ngoãn ngủ một giấc, khi nào em dậy thì chắc bên cảnh sát cũng khoanh vùng người hiềm nghi rồi.”
Tống Hân Nghiên nghe lời gật đầu.
Tưởng Tử Hàn định rời đi.
Cô nắm lấy vạt áo anh: “Tưởng Tử Hàn, cảm ơn anh.”
Giọng cô vừa mềm vừa lười nhác, nghe xong khiến người ngứa ngáy trong lòng.
Tưởng Tử Hàn nhướng mày, như cười như không: “Nếu muốn cảm ơn thật lòng thì bồi bổ tinh thần cho tốt vào, tối nay về rồi từ từ cảm ơn.”
Mặt Tống Hân Nghiên đỏ bừng lên, vội buông tay khỏi vạt áo anh như bị điện giật. Sau đó cô kéo chăn lên, trùm kín từ đầu đến chân.
Tưởng Tử Hàn vui vẻ bật cười, sau đó xoay người rời đi.
…
Bệnh viện Phổ Nhân.
Chúc Minh Đức cầm một xấp tài liệu vào văn phòng Tưởng Tử Hàn.
“Sếp, đây là kết quả điều tra của bên cảnh sát.”
Anh ta cung kính đặt văn kiện lên bàn làm việc của Tưởng Tử Hàn: “Trên đường giao cơm, nhân viên giao hàng cho mợ chủ bị một nhân viên giao hàng khác đâm phải, bị thương khá nghiêm trọng, không thể tiếp tục giao hàng. Người giao hàng đâm phải anh ta chủ động đề nghị giao nốt đơn hàng này cho anh ta.”
Cố Vũ Tùng nhíu mày: “Thế là nhân viên giao hàng đâm người kia hạ độc à?”
Vẻ mặt Chúc Minh Đức nghiêm túc: “Hiện tại mọi chứng cứ đều chỉ về hướng này. Nhưng cảnh sát cũng không tìm được chứng cứ đầu độc trực tiếp. Còn nữa, nhân viên kia luôn đeo khẩu trang, đội mũ bảo hiểm, lại còn mặc đồng phục giao hàng giống nhân viên kia như đúc. Từ camera theo dõi không xác nhận được gương mặt. Sau khi đưa cơm, hắn cũng biến mất.”
“Có thể tính toán chi li không chút sơ hở nào thế này, xem ra người đứng sau giật dây hiểu rất rõ tình hình của chị dâu. Như vậy chỉ có hai khả năng thôi. Hoặc là người này là người bên cạnh chị dâu, còn lại cũng chỉ có thể là có nội gián ngay bên cạnh chị dâu!”
Tưởng Tử Hàn cau chặt mày, trầm tư nói: “Chúc Minh Đức, cậu đích thân điều tra đi. Tôi không tin hiệu suất làm việc của cảnh sát.”
“Vâng!”
Chúc Minh Đức đáp một tiếng, xoay người đi bố trí.
Cố Vũ Tùng xoay ghế lại nhắc nhở: “Bên này chị dâu nhiều thù oán, cứ để vậy cũng không hay, quá mức bị động. Hay anh dẫn cô ấy về thủ đô sớm đi.”
Tưởng Tử Hàn nhắm mắt dựa vào lưng ghế, gác khuỷu tay trên tay vịn, day trán nói: “Đã sắp xếp cả rồi, ai ngờ chút thời gian như vậy còn có thể xảy ra chuyện này.”
Chậc!
Cô vợ nhỏ này của anh đúng là không khiến người ta bớt lo chút nào.
…
Khách sạn.
Tống Hân Nghiên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, bị dọa bật dậy.
Bên ngoài mặt trời chói chang, cô vội lật chăn xuống giường.
Vừa đứng dậy, cô đã thấy giá áo bên cạnh treo một bộ quần áo sạch sẽ, được là phẳng không chút nếp uốn.
Đồ mới tinh, mác bị xé ra còn đang nằm trong thùng rác.
Đáy lòng Tống Hân Nghiên chảy xuôi một dòng nước ấm, vội vàng thay quần áo ra khỏi phòng, định tới bệnh viện xem thử.
Xuống tới sảnh khách sạn, Tống Hân Nghiên suýt nữa đâm phải Dạ Vũ Đình vừa từ bên ngoài vào.
Hai người vội vàng dừng bước.
“Cô Tống?”
Dạ Vũ Đình thoáng kinh ngạc, nở nụ cười ôn hòa: “Chúng ta có duyên thật đấy.”
Tống Hân Nghiên cười gượng: “Đúng là vừa khéo. Cảm ơn hợp đồng của anh Dạ hôm qua. Anh bận gì thì cứ làm đi, tôi có việc đi trước. Chờ hôm nào tôi mời anh ăn cơm cảm ơn nhé.”
Nói xong, cô vội vàng đi ra ngoài.
Dạ Vũ Đình bước sang cạnh một bước cản cô lại, quan tâm hỏi: “Trông cô không khỏe lắm, bị bệnh hay gặp chuyện gì à?”
Tống Hân Nghiên nhớ tới cơn ghen tuông hôm qua của Tưởng Tử Hàn, cũng không định nhiều lời với anh ta, chỉ đùa một câu: “Không có việc gì, chẳng qua bị đơn hàng hôm qua của anh dội cho hơi choáng váng, vui mừng quá độ nên mất ngủ thôi. Cảm ơn anh Dạ quan tâm, chào anh.”
Cô đi vòng qua người anh ta rồi ra ngoài.
Đáy mắt Dạ Vũ Đình nhoáng qua vẻ thâm sâu, hơi đăm chiêu đuổi theo: “Trạng thái của cô không tốt lắm, lái xe không an toàn đâu, để tôi đưa cô đi.”
Tống Hân Nghiên nhìn chìa khóa xe trong tay anh ta, cười từ chối: “Cảm ơn anh Dạ, nhưng mà thật sự không cần đâu. Tôi ở ngay bên kia, vào bệnh viện thăm đồng nghiệp của tôi thôi.”
Nói đến mức này rồi, Dạ Vũ Đình không tiện theo đuôi nữa, chỉ đành nhìn cô rời đi.
“Dạ Nhất, gọi Lệ Anh Vũ tra xem hôm qua Tống Hân Nghiên gặp chuyện gì.”
“Vâng.”
…
Bệnh viện Phổ Nhân.
Lệ Anh Vũ nhận được tin của Dạ Vũ Đình, đích thân tới bệnh viện tìm hiểu tình hình.
Còn chưa kịp ‘tình cờ gặp gỡ’ Tống Hân Nghiên thì đã nghe có người trong thang máy nhắc tới tên cô.
Anh ta nhìn qua, là Tống Kim Minh.
Người kia đang chăm chú gọi điện thoại.
“Tôi làm việc mà cô còn không yên tâm à? … Không đâu, tuyệt đối không lưu lại bất cứ dấu vết gì. Đồ ăn là Tống Hân Nghiên mời mà, đơn hàng cũng do Tống Hân Nghiên đặt, người khác ăn đều trúng độc vào bệnh viện, chỉ có cô ta… Lần này cô ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thanh minh được.”
Ánh mắt Lệ Anh Vũ thoáng động.
Trúng độc à?
Xem ra không cần đặc biệt đi thăm dò nữa.
Cửa thang máy mở ra.
Tống Kim Minh cúp máy, tâm trạng vui vẻ đi ra ngoài.
Lệ Anh Vũ đứng ở trong không nhúc nhích, lại đánh mắt ra hiệu với vệ sĩ sau lưng.
Vệ sĩ khẽ gật đầu với anh ta, sải vài bước đã đuổi kịp Tống Kim Minh.
Anh ta nhẹ nhàng vỗ vai Tống Kim Minh.
Tống Kim Minh mất kiên nhẫn quay đầu lại: “Cái…”
Nhưng còn chưa dứt câu, vệ sĩ kia đã vung tay đấm thẳng vào huyệt Thái Dương của anh ta.
Tống Kim Minh chớp mắt, hôn mê bất tỉnh.
Vệ sĩ vươn tay đón người, lui trở lại thang máy.
Thang máy hạ xuống, nhanh chóng tới hầm đỗ xe.
…
Tống Kim Minh bị dội nước tỉnh, vừa mở mắt ra đã phát hiện mình đang nằm trong một hầm đỗ xe tối tăm.
Anh ta vừa sợ vừa giận, nhanh chóng bò lên: “Mẹ nhà nó, đứa nào…”
“Uỳnh!”
Bụng anh ta ăn một đạp.
Tống Kim Minh kêu thảm thiết, đau đến cong cả người, không nói được một chữ.
“Trước khi há mồm ra thì nghĩ cho kỹ, phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Giọng Lệ Anh Vũ vang lên, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Theo tiếng bước chân đến gần, anh ta bước khỏi bóng tối.
Tống Kim Minh tái mặt: “Lệ Anh Vũ? Anh muốn làm gì?”
Lệ Anh Vũ cười khẩy: “Bạn tao tìm mày hỏi mấy câu.”
Anh ta nghiêng người tránh ra.
Dạ Vũ Đình xuất hiện từ sau lưng Lệ Anh Vũ.
Anh ta đứng cách vài bước, nhìn xuống Tống Kim Minh từ trên cao: “Nghe nói hai ngày nay cậu đã làm không ít chuyện hả?”
Lệ Anh Vũ là cậu trẻ của Hoắc Tấn Trung, Tống Kim Minh từng gặp anh ta vài lần, cũng xem như quen biết.
Nhưng người trước mắt này tự nhiên chui ra là thế nào?
“Mẹ nó, tao làm nhiều chuyện lắm!”
“Ồ, vậy xem ra cậu cần tôi giúp cậu nhớ lại rồi.”
Dạ Vũ Đình hờ hững phẩy tay.
Hai vệ sĩ đứng hai bên Tống Kim Minh lập tức bước tới, vung tay nâng chân đấm đá liên hồi.
“A a a a…”
Tống Kim Minh tru tréo the thé, tiếng sau thảm hơn tiếng trước.
Lệ Anh Vũ lạnh lùng đứng nhìn: “Cậu ba quý nhân bận rộn, còn trẻ mà đã hay quên rồi, ngay cả hai ngày nay làm gì cũng không nhớ rõ. Không biết giờ đã nhớ ra chưa?”