Trong lòng sự ngang bướngcường ngạnh của thanh niên, càng thêm bị kích ra. Giống như một hạt giống nhonhỏ vì quyết tâm đấu tranh cùng với Nam Cung Ngự Cảnh, mà càng ngày càng lớn,cao đến cành lá xum xuê.
Muốn cứ như vậy mà giamcầm nàng sao? Hừ, vậy phải xem bản thân nàng có nguyện ý hay không. Trong lòng khôngbiết là giận ai, tóm lại, đầy ngập u sầu cứ quanh quẩn lấy nàng, nàng nói vớichính mình, đây là vì bất mãn Nam Cung Ngự Cảnh , vì hắn đã tước đoạt đi tự docủa nàng nên nàng mới phẫn nộ, nàng nói với chính mình, chỉ cần mình có thể nhưcánh chim, bay được ra ngoài thì sẽ không còn đau lòng như vậy nữa.
Tự nhủ như thế, nhưng vẫnnhịn không được mà tự hỏi, hắn, vì sao lại đối với nàng như vậy? Hắn nên biết,một người đã có thói quen sử dụng võ nghệ, đột nhiên mất đi võ nghệ thì có ýnghĩa gì, đó là loại cảm thụ so với chết còn tuyệt vọng hơn. Chẳng lẽ, chỉ vìdục vọng ích kỷ muốn giữ lấy nàng mà hắn lại làm như vậy?
Có phải nếu nàng thuậntheo hắn, hắn sẽ thả nàng rời đi? Hắn giam cầm nàng như vậy, là vì hắn cònkhông có được thứ mà hắn muốn, hoặc là, vì cái tự tôn nam tính buồn cười củahắn.
Lại một lần nữa mí mắtvung lên, nàng nở nụ cười toe toét, nhưng hàng lông mày lại khoá chặt, làm chogương mặt nhăn càng sâu, nụ cười này, mang theo tất cả cõi lòng tan nát, tất cảđau khổ...
Khi nàng mở mắt ra lầnnữa, thì trong ánh mắt đã là một mảnh thanh minh, tại sao cảm xúc của nàng đềuphải đặt ở trên người kẻ không biết điều kia. Nghĩ vậy liền hừ nhẹ một tiếng,muốn giam lỏng nàng sao? Vậy thì phải nhìn xem ai có thể cười đến phút cuốicùng .
Vì vậy nụ cười lần nàykéo dài đến đáy mắt, khác hẳn với sự tự oán hối tiếc vừa rồi, nó còn mang theosự ngoan cố tuyệt đối, giống như lợi kiếm đánh đâu thắng đó không gì cản nổi,có thể xuyên thấu vạn vật.
Nhưng mà đáy lòng bịthương, rốt cuộc vẫn còn tồn tại dù rất nhỏ, mà nàng lại không tự biết.
Khó khăn lắm mới trôi quamấy ngày. Vết thương trên người nàng cũng đã tốt bảy tám phần. Thủy Dạng Hề mỗingày đều an phận ở lại trong phủ, coi như quay về thời gian lúc nàng mới đếnđây, hàng ngày đều ở phía trước cửa sổ tiểu lâu, nằm nghe mưa gió, nhìn câybạch quả rụng lá, cười nhẹ nhàng khi nhìn mùa thu qua. Chẳng qua, khi thời tiếttrở nên rét đậm, thì nó đã xua đi những ngày mùa thu mát rượi, đểthêm vào ngày đông tịch liêu, làm người ta thấy được không khỏi sầu não, thảnnhiên , rồi lại thủy chung không thể né tránh.
Hiện nay, nàng đã khôngcó võ nghệ phòng thân, nên mọi chuyện đều phải vận dụng tâm tư, nếu không, chếtnhư thế nào cũng không biết. Hơn nữa, nàng cùng Nam Cung Ngự Cảnh cũng còn chưađấu nhau đâu.
Mà đã nhiều ngày khônggặp như vậy, nên nàng cũng quá thanh nhàn, đến lúc phải tỉnh táo lại ý nghĩ, vìthế suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng. Nàng nhàn hạ ngồi ở trên bàn đu dây, theobàn đu dây chuyển động, làm tâm tình nàng cũng bay theo. Nàng từ từ nhắm lạihai mắt, cảm thụ gió thổi qua làn da trên mặt, cái loại sướng ý này, quả thậtkhông thể dùng ngôn ngữ để diễn tả hết được sựngọt ngào, ôn nhu đó.
Tống nương theo yêu cầucủa nàng, mỗi ngày vào lúc chạng vạng sẽ hướng Thủy Dạng Hề để báo tình thế bênngoài. Lúc này, Tống nương đã sớm đứng ở cạnh bàn đu dây, nhìn Thủy Dạng Hề caohứng, đáy lòng nàng cũng cảm thấy vui mừng. Xem ra, tiểu thư đã không có vìchuyện tam điện hạ cấm túc mà uể oải, ngược lại còn biết cách để hưởng thụ cuộcsống. Đây là tiểu thư của nàng, nhịn được chuyện mà người khác không thể nhịn,làm chuyện mà người không thể làm, nên vĩnh viễn sẽ không đánh mất đi chínhmình.
"Tống nương, ngươiđến thật lâu rồi sao?" Thủy Dạng Hề vẫn từ từ nhắm hai mắt như cũ mà hỏi.Không có nội lực, ngay cả thính giác cũng giảm xuống không ít. Đúng là đã thậtlâu, mới phát giác bên cạnh giống như có một người đang đứng.
"Thật không lâu lắm,tiểu thư cứ chơi một chút nữa đi!"
"Ân, tốt, ta cũngđang có ý này đấy. Chẳng qua, bàn đu dây này thật không nghe lời, càng đu càngthấp, Tống nương đẩy cho ta đi. Không cần quá cao, để chúng ta vừa đẩy vừa nóichuyện." quả thật không có biện pháp, ngay cả bàn đu dây cũng không nghelời của nàng, ai, có võ nghệ một thân đã quen, đột nhiên mất đi, thật đúng làlàm cho người ta buồn rầu a.
"Đúng vậy, tiểuthư." Tống nương đáp, đồng thời vươn tay, nhẹ nhàng chuyển động dây thừngcủa bàn đu dây.
Xa xa nhìn lại, trong ánhnắng của mặt trời chiều đã ngã về tây, quần áo màu xanh của nàng lay động theobàn đu dây , ở trên không trung tạo thành hình vòng cung di động qua lại, khibị ánh nắng chạng vạng chiếu vào như có thêm một chút đỏ nhạt...
"Thịnh Hạ quốc tháitử kia hẳn là đã hoàn hảo không tổn hao gì mà ra tù, hơn nữa, e là hoàng đế bệhạ còn phải tự mình hướng hắn bồi tội phải không?" Thủy Dạng Hề thản nhiênhỏi.
Tống nương vừa nghe thấy,không khỏi cả kinh, nói: "Tiểu thư! sao người lại biết được, ta còn đangchuẩn bị cho nói chuyện này cho người biết đấy, dù sao ta vẫn cảm thấy bêntrong chuyện này có chút kỳ quái." Nàng hiện tại đã có thói quen Thủy DạngHề "Biết trước " chuyện. Bất quá, tiểu thư của nàng quả thật lợi hại,cho dù bị tam hoàng tử giam cầm ở trong phủ, cũng có thể biết được đại sự kiệnồn ào huyên náo ở trong triều, thật đúng là làm cho người ta không thể khôngbội phục.
Tống nương đâu có biết,là vì Thủy Dạng Hề trước khi hồi phủ đã biết được âm mưu của Thịnh Hạ quốc tháitử kia, hơn nữa, trùng hợp đến không may là nàng còn bị tính kế bên trong, vàlà người mấu chốt trong mưu kế thành công của hắn. Đối với kết quả này, so vớingười khác nàng đương nhiên càng hiểu biết hơn.
Hiện tại nghĩ lại, ThịnhHạ quốc thái tử sao có thể sảng khoái mà đồng ý mang nàng rời đi nơi này nhưvậy, nhất định là hắn biết thân phận của nàng không hề tầm thường. Đúng lúc lợidụng nàng để đưa ra một kế dương đông kích tây, thực thi mục đích chân chính màbọn họ đến Thiên Mị vương triều —— là ám sát đương kim Thánh Thượng, có lẽ saumục đích này còn đang có âm mưu lớn hơn nữa, bất quá, để thành công được chuyệnnày hắn cần có một điểm quyết định.
Mà khi đó, chính mình lạitự động đưa đến cửa, nên bị hắn tương kế tựu kế biến thành một quân cờ. Nếu nhưhọ thành công thì sẽ thoát đi về nước. Nhưng một khi sự việc bại lộ, bị bắtđược thì hết thảy mọi chuyện sẽ đổ lên đầu của nàng, vì không ai lại nguyện ýnhận lấy tội hành thích vua để mất đầu, nhưng dù có đến lúc đó, thì vì ích lợicủa bản thân, hắn nhất định sẽ vận dụng quyền thế trong tay chính mình để giữcho hắn được bình an. Thủy Dạng Hề hé miệng cười, khá lắm kế trong kế, thậtđúng là bị hắn kéo vào trong kế này, nhưng có chết hay không, khi mà nàng quảthật có cái gọi là thân phận tôn quý, đương triều tam hoàng tử phi. Mọi chuyệnsau này, sợ là đã được tam hoàng tử cùng tứ hoàng tử dàn xếp rồi.
Lần này Thủy Dạng Hề nàngté ngã thật đau, ngay cả tự do của chính mình đều phải trả giá vào đó. Bất quá,cưỡi lừa thì cũng có ngày bị lừa đá, chờ xem. Thịnh Hạ quốc thái tử phải không?Nam Cung Ngự Cảnh phải không? Một người nàng cũng sẽ không khuất phục. Dám đánhchủ ý với nàng thì cũng phải trả giá đại giới mới tính là tương xứng và côngbình, không phải sao?
Tống nương nhìn nụ cườitrên mặt Thủy Dạng Hề, thật rất bình tĩnh, bình tĩnh đến không có một tia kháccảm xúc. Nhưng mà nhìn thế nào đi nữa thì cũngthấy quái dị, nên nàng nhịn không được mà rùng mình một cái, xem ra, sắp vàođông nên càng ngày càng lạnh rồi.
"Tống nương có biếtgần đây tình hình bên kia tướng phủ ra sao không?" ở trong lòng Thủy DạngHề chậm rãi nổi lên kế sách của nàng, nếu nàng muốn khôi phục nội lực, thìkhông thể không đi nước cờ hiểm, nàng vốn không nghĩ sẽ nhanh như vậy mà cùngtướng phủ nhấc lên sóng gió.
"Bên kia thật rakhông có đại sự gì. Lần trước chiếu theo tiểu thư phân phó ta đã đem lời nóichuyển cho Song nhi, sau đó ở trong tướng phủ, hạ nhân bắt đầu truyền ra chuyệnma quái, nói là... Là..." Tống nương dừng một chút, thấy bộ dạng này củaThủy Dạng Hề, không biết có nên tiếp tục nói hay không.
"Nói là, bộ dáng củacon quỷ kia rất giống với nương của ta, sợ là nương ta bị chết oan uổng, nêntrở về đòi mạng, có phải thế không." Thủy Dạng Hề nói tiếp lời mà Tốngnương chưa nói xong, rồi bình tĩnh nói "Từ nay về sau những chuyện cóliên quan đến nương ta không cần sợ xem là lời nói bất kính, ngươi cũng khôngcần thiết phải kiêng dè khi nói ra, ta sẽ không trách tội ngươi." Dù sao,đó cũng không phải là nương của nàng, huống chi, trong lòng Tống nương cũng sẽkhông tồn tại ý tưởng bất kính gì.
"Tuân lệnh, tiểuthư." Tống nương cung kính đáp. Trước kia nàng vẫn nghe Vu Nhi nhắc tới,nói rằng tiểu thư có thể đoán được lời mà người khác chưa nói ra miệng, nàngcòn tưởng rằng là do Vu Nhi quá mức khoa trương. Hôm nay mới biết được, lời nóicủa Vu Nhi, quả thực không giả, xem ra, tiểu nha đầu kia ở trong tay tiểu thưchắc cũng ăn không ít mệt đây.
Bỗng nghe Thủy Dạng Hềcười nói: "Cái này thì dễ làm hơn."
Nàng đến kề bên tai củaTống nương nhỏ giọng thì thầm, chỉ thấy Tống nương liên tục gật đầu, trong chốclát nhíu mày, trong chốc lát kinh ngạc, cuối cùng, thì vẻ mặt cười xán lạn rồirời đi.
Thủy Dạng Hề nhìn thânảnh Tống nương rời đi , khóe miệng nở ramột ý cười thần bí. Nàng vốn định dựa vào Thủy Giác Hiên, để ra khỏi hoàng tửphủ. Bất quá, xem ra, cái phương pháp giả thần giả quỷ tựa hồ tốt hơn, nếukhông tận dụng hết mà dùng, dường như không phải là phong cách của nàng. Nhữngthứ hữu dụng, đương nhiên phải biết lợi dụng triệt để.
Đã nhiều ngày qua, ThủyDạng Hề tâm tình tựa hồ khá tốt, chỉ lẳng lặng chờ đợi tin tức từ trong tướngphủ truyền đến. Phải làm rất nhanh, vì tướng phủ nhất định sẽ tìm lý do, đểnàng về phủ một chuyến. Chắc không vì cái gì khác, chỉ vì chuyện ma quái thôi,mà phụ thân của nàng cũng không phải là chủ tử dễ lừa gạt như vậy.
Nghĩ đến đây ngay cả oánkhí đối với Nam Cung Ngự Cảnh cũng hơi giảm vài phần. Có lẽ vì nhìn thấy hắnquả thực có ý muốn bù đắp, nhưng mà sự kiên quyết và không hề hối hận vẫn hiệnlên trong ánh mắt của hắn, cuối cùng làm cho lòng nàng chợt lạnh. Thôi, hiệnnay, cứ tạm thời xem hắn như láng giềng ở chung nhà đi, như thế sẽ thuận mắthơn. Hành vi cử chỉ của nàng cũng không còn tùy ý như trước kia, mà mang theovài phần lễ phép và cố ý xa cách.
Nam Cung Ngự Cảnh tấtnhiên là phát hiện được, chẳng qua trong lòng hắn phần kiên quyết kia, cũngkhông từng buông lỏng ra. Vô luận như thế nào, nàng là người của hắn, cho dùkhông đầy đủ, nhưng cũng chỉ có thể thuộc về hắn.
Hắn tin tưởng, chỉ cầnnàng ở bên người hắn, thì hắn sẽ đợi cho đến ngày nàng yêu thương mình. Đếnngày đó, hắn sẽ nguyện dùng thời gian cả đời để chờ đợi.
Nhưng mà, hắn nào biếtđâu rằng, cái phương thức mạnh mẽ ép buộc này, dùng ở trên người Thủy Dạng Hề,chỉ có tác dụng hoàn toàn ngược lại, chữa tốt thành xấu. Thủy Dạng Hề không cótrở mặt lúc này với hắn, thì hắn đã được xem như đặc biết rồi. Nếu không phảisau đó đã phát sinh ra chuyện, sợ là, hắn sẽ làm cho Thủy Dạng Hề cách hắn càngngày càng xa, cho dù có đuổi tới chân trời, cũng với không tới lòng của nàng.
Thủy Dạng Hề đối với NamCung Ngự Cảnh cười ngọt ngào, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia giảo hoạt.
Nam Cung Ngự Cảnh hoàntoàn không hay biết gì, chỉ vì nụ cười của nàng, đã làm cho tim hắn đập loạnnhịp. Rốt cục, nàng đã đối với hắn nở nụ cười sao?
Người ta nói, người đangyêu đương đều là ngốc tử. Xem ra, thật đúng là không giả. Ngẫm lại, một tiểu tửthông minh như Nam Cung Ngự Cảnh vậy, lại không phát hiện bên trong bộ dạngtươi cười của Thủy Dạng Hề đang cất giấu nồng đậm tính kế, cho nên mới nóingười dính vào tình yêu thật đáng buồn hay là đáng thương.
Thủy Dạng Hề đối vớingười ta cười càng ngọt, thì đại biểu trong bụng nàng ý nghĩ xấu lại càngnhiều, trong lòng nàng đang nghĩ phải làm như thế nào để dùng những ý nghĩ xấutrong bụng, sử dụng hết lên người ở trước mặt đây. Lúc này, nàng cần người đểthử nghiệm, và đối tượng tốt nhất là Nam Cung Ngự Cảnh.
Quả nhiên, không quá bangày, Thủy Giác Hiên tự mình tới cửa, mang theo thư tay Thủy tướng tự viết, nóilà tưởng niệm nàng, nên xin tam hoàng tử cho phép Tam Hoàng phi hồi phủ thămthân nhân, để người một nhà có thể vui vẻ chơi đùa.
Tất nhiên Nam Cung NgựCảnh biết, sự tình khẳng định không đơn giản như vậy, nhưng mà, hắn lại tìmkhông ra lý do để cự tuyệt. Tuy trăm ngàn lần không muốn, nhưng thật sự cũngkhông thể không đồng ý. Vì vậy đành phải tự mình phái một đội người đi theo.Hắn cũng ở trước mặt Thủy Dạng Hề nói với Hoa Nhiên: "Nếu lại thất trách,sẽ không cho sống để hồi phủ ."
Thủy Dạng Hề khinh bỉnhìn hắn một cái, tên này không phải rõ ràng muốn uy hiếp nàng sao, nếu nàng cólòng muốn trốn đi, thì những người liên quan đến nàng sẽ mất đi tánh mạng.
Thủy Dạng Hề trong lòngcười lạnh, nếu nàng chân chính quyết định ra đi, thì chết sống của người khác,có quan hệ gì với nàng đâu. Nàng cũng không dư thừa lòng tốt cùng nhàn rỗi màđi lo lắng sinh tử của họ. Thiện lương, đó là cái cớ của kẻ yếu, ích kỷ, mới làvũ khí của kẻ mạnh.
Thủy Dạng Hề nhìn một độingười rồi chậm rãi cau mày nói: "Ta không thích nhiều người đi theo nhưvậy, có Hoa Nhiên là được rồi. Võ công của Hoa Nhiên ngươi còn không tin tưởngsao? Chẳng lẽ ta có thể không coi nàng vào đâu mà chạy thoát được à?"
"Cứ xem như vậy đi,vì nếu ngươi hạ quyết tâm muốn chạy trốn, mặc dù Hoa Nhiên võ nghệ mạnh hơnnữa, cũng không giữ được ." Nam Cung Ngự Cảnh thở dài nói, trong mắt lạidâng lên một mảnh sương mù, khi nào thì hắn lại trở thành người lo được lo mấtnhư vậy.
Thủy Dạng Hề nhìn cảm xúcđang di động trong mắt Nam Cung Ngự Cảnh, thì cười lạnh nói: "Nếu như thế,thì ngươi nên biết, có phái thêm nhiều người nữa cũng vô dụng." Ý tronglời nói là có nhiều người hơn nữa, nếu nàng có chút lòng phải rời khỏi, cũng sẽkhông ngăn cản nàng được, "Thôi bỏ đi, ta cam đoan với ngươi, nhất định sẽvề đến nơi này, như thế nào?" Đây chính là nhượng bộ lớn nhất của nàng, vàlà lần đầu tiên trong cuộc đời nàng phải cam đoan, nhưng lại không ngờ dướitình huống như vậy. Xem ra, uy tín của nàng trong mắt người khác, thật không cótrọng lượng.
Nam Cung Ngự Cảnh nhìnthấy trong mắt nàng sự kiên định cùng quật cường, đây là lần đầu tiên kể từ khihắn nói điều kiện với Hề Nhi ở Bích Ba đình mới nhìn thấy lại. Nên tâm tình hắncũng tốt theo, vì vậy gật gật đầu nói: "Tốt, ta đáp ứng ngươi, chỉ để choHoa Nhiên đi theo."
"Cám ơn." ThủyDạng Hề lễ phép cười, rồi xoay người rời đi.
Cuối cùng, bên người ThủyDạng Hề rốt cục chỉ có Hoa Nhiên, Tống nương, cùng Vu Nhi đi theo.
Nam Cung Ngự Cảnh mộtđường đưa nàng đến trước cửa phủ, rồi nhìn Thủy Giác Hiên nói: "Bảo vệ tốtnàng, những ngày này sợ là không an toàn."
"Tất nhiên, nàng làtỷ tỷ của ta mà, tam hoàng tử yên tâm đi." Thủy Giác Hiên cười nói.
Đoàn người lên xe ngựa,hướng về Thủy tướng phủ mà đi...