Một bộ tư thái cao ngạotrong trẻo nhưng lạnh lùng, trong mắt không chứa bất kỳ cảm xúc gì, mát lạnhnhư nước, một mảnh thánh khiết như mưa, vân đạm phong khinh.
Thịnh Hạ quốc thái tửthấy vậy, hơi hơi sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục thái độ bình thường, ngảngớn cười nói: "Như thế nào, các hạ tưởng làm như vậy là phủi sạch quan hệsao? Các hạ sẽ không quên kế sách này là của ai chứ!" Nói xong còn tiệnthể nhắn nhủ, ngấm ngầm hại người, hay cho một chiêu tứ lạng bạt thiên cân,đúng là đem làm trách nhiệm phủi sạch không còn một mảnh.
Nam Cung Ngự Cảnh nghenói như thế, trong lòng tức giận không khỏi thăng thêm một tầng. Như thế nào?Chẳng lẽ, người hiến kế phía sau màn này là Thủy Dạng Hề? Hắn không chút nghĩngợi, liền nâng chân hướng về Thủy Dạng Hề rồi đi qua.
Thủy Dạng Hề đang ngưngmắt nhìn Thịnh Hạ quốc thái tử, nên chưa chú ý hướng đi của Nam Cung Ngự Cảnh.Lúc này, trong mắt của nàng đã gợn sóng, dữ dội mà bình tĩnh, nhưng lại tìmkhông nhìn ra một tia điềm báo tức giận , trong mắt tựa như vạn vật thế gianđều giai không, nhưng toàn thân khí thế lại biểu hiện rõ ràng nàng đang tứcgiận, giống như không khí chung quanh giải khai, dẫn phát từng bước từng bướcđể thành lốc xoáy.
"Thật không? Khálắm, biết thời biết thế, tương kế tựu kế, đúng là đem ta thiết kế vào trong đóluôn " Thủy Dạng Hề hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói, "Thiết kế, cũngđược thôi. Nếu có thể thành công, xem như đáng giá, nhưng mà, cố tình lại thấtbại thảm hại." Thanh âm thanh thúy lãnh liệt vang lên không trung, cũnglàm Nam Cung Ngự Cảnh dừng cước bộ.
"Bất quá, kế liênhoàn thoát xác này cũng thật sự cao minh, sớm sắp đặt một cái mũ, làm cho tachui vào. Xem ra, lần này, người thảm bại chỉ có ta ." Thủy Dạng Hề nhấcchân đi về phía trước vài bước, dáng đi tao nhã tự nhiên, như khổng tước baymúa, hết sức lãnh ngạo, "Tính toán được như vậy quả không tồi, cũng đủ lớnmật. Con dê thế tội như ta chắc đã định rồi."
Thịnh Hạ quốc thái tửthấy nàng nói như thế, biết nàng đã nghĩ ra tất cả, liền cười nói: "Phóngnhãn toàn bộ kinh đô, người thông minh thanh tú võ nghệ siêu quần như thế, thânphận tuyệt đối sẽ không đơn giản, có ngươi làm bùa hộ mệnh, thì phải làm chotốt. Tục ngữ nói phải, biết rõ trên núi có hổ, mà vẫn phải đi vào, tất nhiênphải có lòng can đảm mới được, " hắn pha trò cùng thâm ý nhìn Nam Cung NgựCảnh cùng Nam Cung Ngự Linh, nói: "Hơn nữa, hiện tại không phải so với tasuy đó cũng không kém sao? Thân phận của ngươi, sợ là so với trong tưởng tượngcủa ta còn không đơn giản hơn nhiều."
"Thân thế của nànglà gì, hiện tại ngươi không có khả năng để quan tâm" Nam Cung Ngự Cảnh độtnhiên lên tiếng, "Là chính mình ngoan ngoãn cùng bổn hoàng tử hồi kinh đô,hay là để cho người ta đem ngươi mang trở về?"
"Bản cung luôn luônlà người rất thức thời , hiện tại đương nhiên là chọn điều đầu tiên. Như vậy,phải làm phiền tam hoàng tử rồi." Thịnh Hạ quốc thái tử hướng tới Nam CungNgự Cảnh chắp tay, vẻ mặt mang ý cười thần bí.
"Hoànghuynh..." Thịnh Hạ quốc công chúa lôi kéo vạt áo của thái tử, không hiểurõ cho nên kêu lên, câu nói kế tiếp vì một cái trừng mắt tàn bạo của thái tử màthu ở trong miệng.
Nam Cung Ngự Cảnh caumài, đối sự khiêu khích của thái tử hắn làm như không thấy, khóe miệng nhếchlên, đáp lại cho hắn ta một chút lãnh khốc trào phúng.
Thủy Dạng Hề gặp cục diệnđã định rồi, suy yếu cười, toàn bộ thân mình đều nhuyễn xuống. Từ lúc bị thươngđến bây giờ, nàng vẫn đều cứng rắn chống đỡ, mất máu quá nhiều lại bị một phenxe ngựa xóc nảy đã làm nàng rơi vào tình trạng kiệt sức, hơn nữa vừa mới xuấtra nhất kích kia, đã tác động lên miệng vết thương, thân mình đã đến cực hạnchịu đừng, ngã người một cái, liền hôn mê bất tỉnh.
Cũng không biết nàng hônmê bao lâu, Thủy Dạng Hề chỉ biết là mình bị đau mà tỉnh lại, trên môi đau đớnnhư bị cắn xé , làm da đầu nàng có chút run lên. Nàng trợn mắt nhìn, thì đậpvào mắt là khuôn mặt hàn băng ngàn năm của Nam Cung Ngự Cảnh.
Giờ phút này, hắn đang rasức cắn môi của nàng, giống như cùng nàng có thâm cừu đại hận gì đó, còn mangtheo sự trừng phạt, hết sức chà đạp.
Thủy Dạng Hề cảm thụ đượccơn thịnh nộ, không khỏi đau rên thành tiếng.
Nam Cung Ngự Cảnh thấynàng tỉnh lại, lại làm trầm trọng thêm, cơn tức giận điên cuồng mang theo nhènhẹ run rẩy, nhất thời ùn ùn kéo đến đem nàng bao phủ bên trong.
Thủy Dạng Hề đã cảm nhậnđược hương vị của máu, nàng không khỏi hơi hơi nhíu mày. Hiện tại Nam Cung NgựCảnh có chút không giống ngày thường, hắn như là con hùng sư bị kích thích ,điên cuồng mà phẫn nộ . Cứ như vậy, không chừng hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Vì thế, nàng dùng sức lấyhai tay đẩy hắn ra, xoay người tránh đi thế công của hắn.
Không nghĩ tới Nam CungNgự Cảnh cảm nhận được nàng phản kháng, lại tăng thêm lực đạo. Hắn ngẩng đầulên, ánh mắt phẫn nộ nhìn nàng, một bàn tay rất dễ dàng liền đem hai tay củanàng khóa lên đỉnh đầu, mà tay kia thì càng không cởi ra quần áo của nàng.
Thủy Dạng Hề kinh hãi, đãbất chấp miệng vết thương trên vai lại bắt đầu đau, đối với hắn quát: "NamCung Ngự Cảnh, ngươi rốt cuộc có biết chính mình đang làm gì hay không?"
Nam Cung Ngự Cảnh vẫnkhông để ý tới, cúi đầu, lại một lần hôn lên môi của nàng, nhưng vẫn tràn ngậptức giận cùng khiển trách, một đường đi xuống, ở trên cổ nàng cắn xé khôngngừng. Nơi đi qua, đều lưu lại một hàng dấu răng thật sâu...
"Đau quá..."Thủy Dạng Hề không khỏi than ra tiếng, nàng trên vai đau xót, ngoài miệng cũngđau, bây giờ xem ra vết thương cũ chưa hết lại thêm vết thương mới. Thủy DạngHề có chút bất đắc dĩ nghĩ.
Nam Cung Ngự Cảnh vẫn đắmchìm ở trong cảm xúc của bản thân như cũ , nàng như thế nào có thể vứt bỏ hắncùng nam nhân khác rời đi? Hắn không cho phép, bất cứ lúc nào chỗ nào đều khôngcho phép.
Trong đầu lại xuất hiệnsắc mặt đáng giận của Thịnh Hạ quốc thái tử khi đi vào lao lý, hắn lại dám nóisẽ có một ngày hắn đến mang đi Hề Nhi, còn nói Hề Nhi vĩnh viễn cũng không chịudừng lại ở trong phủ hoàng tử. Hừ, hắn có tư cách gì, không phải cũng lợi dụngHề nhi sao? Cho dù không biết thân phận thì thế nào, lợi dụng thì cũng là lợidụng.
Thủy Dạng Hề nhìn hắnđiên cuồng, đã muốn không thể nhịn được nữa , hắn như thế nào lại không khốngchế được. Nàng nghĩ thế liền không chút nào do dự một ngụm cắn ở cổ hắn, hunghăng ra tay thẳng đến có máu chảy ra mới thôi.
Thình lình xảy ra đau đớnlàm Nam Cung Ngự Cảnh sửng sốt, bây giờ hắn mới nhìn Thủy Dạng Hề, ánh mắt hơihơi tỉnh táo một chút. Thủy Dạng Hề tức giận nói: "Nam Cung Ngự Cảnh,trừng phạt người cũng không phải như thế. Ngươi làm vỡ miệng vết thương củata."
Nam Cung Ngự Cảnh vừanhìn quả thực băng vải cột lấy miệng vết thương, đã chảy ra nhiều vết máu, hiểnnhiên, là vì động tác thô lỗ vừa rồi của hắn đã làm cho miệng vết thương củanàng lại một lần nữa nứt ra.
Nam Cung Ngự Cảnh bàn taynhanh chóng điểm ở miệng vết thương xong, nhíu mày đứng dậy. Quanh thân vẫn tứcgiận như cũ nhìn chằm chằm nàng.
"Ngươi muốn rời khỏita?" Cặp mắt kia vẫn gắt gao khóa trụ Thủy Dạng Hề như cũ.
"Đúng vậy, ta muốnrời đi nơi này." Thủy Dạng Hề gật gật đầu, bình tĩnh nói.
"Thật không? Ta đốivới ngươi còn chưa đủ tốt? Vì cái gì phải rời khỏi?" Nam Cung Ngự Cảnh đáymắt tức giận, lại một lần nữa điên cuồng tích tụ.
"Ta chỉ muốn tìmđược một cuộc sống thuộc về ta. Ta không nghĩ cả đời bị nhốt ở chỗ này."Thủy Dạng Hề dõi mắt nhìn hắn, gằn từng chữ.
"Ngươi có một điểmnào thích ta không?" trong mắt Nam Cung Ngự Cảnh lóe ra mong chờ, có chúthy vọng khi hỏi, nếu nàng nói thích, thì có thể sẽ không nghĩ ly khai?
Thủy Dạng Hề nhìn hắn,trừng mắt nhìn, thích không? Nàng thích hắn sao? Không biết, Thủy Dạng Hề theobản năng lắc lắc đầu.
Nam Cung Ngự Cảnh thấyvậy, lại nở nụ cười, nụ cười tươi sáng như ánh nắng mùa hè, gay gắt mà chóimắt. Hắn đi thong thả đến phía trước cửa sổ, tay mềm nhẹ vuốt ve hai má ThủyDạng Hề, ôn nhu nói: "Thật không? Nguyên lai, Hề Nhi vẫn không thể thíchthương ta sao? Cho nên, mới muốn cùng nam tử khác rời đi, phải không?" Hắncười, trong mắt ánh sáng lại rất tàn khốc, "Nhưng mà, làm sao bây giờ đây,Hề Nhi, ta thủy chung luyến tiếc thả ngươi đi rồi."
Dứt lời, vẻ mặt biến đổi,lạnh lùng cứng rắn, ra tay nhanh như điện, ở trên người Thủy Dạng Hề một trậnloạn điểm, nói: "Ta phong toả đi nội lực của ngươi. Như vậy, ngươi sẽkhông có thể ở tùy ý đi loạn rồi."
Thủy Dạng Hề nghe thấy,không khỏi kinh hãi nhìn hắn, cái gì, hắn sao lại che nội lực của nàng? Sao hắncó thể trong lúc nàng vừa có thói quen với võ nghệ, thì lại phong đi nội lựccủa nàng? Nàng ngầm, vận khí, muốn phá tan kinh mạch bị phong, nhưng mà mộttrận đau đớn dây lên từ đáy lòng. Thủy Dạng Hề không khỏi cuộn lại thân mình.
Nam Cung Ngự Cảnh thấythế, lúc này đè lại thân thể của nàng, nói: "Vô dụng . Ngươi không cầnvọng tưởng phá tan tầng trói buộc này. Nếu ngươi mạnh mẽ đột phá, cuối cùng sẽlàm cho nội lực cảu ngươi mất hết."
Thủy Dạng Hề nghe hắn nóinhư thế, ngẩng đầu thẳng tắp nhìn hắn, nàng không tin, hắn sao có thể đối xửnhư thế với nàng, vì cái gì, tại vì nàng một mình trốn đi sao? Nàng không phảiđã bị hắn bắt trở lại sao, hơn nữa, vai trái còn bị hắn vô tình đâm một kiếm.Không biết vì sao, lòng lại đau quá, nó cứ từ từ mà lan tràn...
Nam Cung Ngự Cảnh nhìnThủy Dạng Hề trong mắt dâng lên vẻ không thể tin, hai tay nhanh chóng nắm thànhquyền đầu, móng tay theo lực đạo, cắm vào lòng bàn tay, mà hắn không chút nàocảm giác. Hắn phải giữ lại nàng, cho dù nàng không thương hắn, cũng phải đemnàng giam cầm tại bên người. Cho nên, đành phải bẻ gãy hết cánh để nàng khôngthể bay, làm cho nàng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hắn.
Hắn bắt buộc chính mìnhkhông nhìn tới nàng, bắt buộc chính mình cứng rắn lên, bắt buộc chính mình xoayngười, rất nhanh ra khỏi phòng, đáy lòng tự nhủ, rồi sẽ tốt, hết thảy sẽ tốt.Chỉ cần Hề Nhi có thể yêu thượng hắn, hết thảy sẽ tốt.
Thủy Dạng Hề nhìn bóngdáng quyết tuyệt của hắn, nghe hắn đối với thị vệ phân phó: "Các ngươi đemTam Hoàng phi xem cẩn thận cho ta, nếu có bất kỳ tổn thương gì, mang đầu tớigặp."
Thủy Dạng Hề cười lạnh, đây là cái gì? Giam lỏng sao?Ngay cả tự do cơ bản nhất là thân thể nàng cũng không có ? Thôi, thôi, khôngphải là trở về thời điểm ban đầu sao? Nàng vẫn có thể chấp nhận. Nhắm mắt lại, ngưỡng mặt nằm ở trêngiường, một giọt lệ, lại theo khóe mắt lặng yên chảy xuống...