"Em đã đủ tuổi để làm người lớn rồi"
Hơi thở anh nặng nề, lùi người lại, giữ bàn tay của cô, nói: "Em còn nhỏ, thời gian chúng ta hẹn hò rất ngắn."
Giọng nói của anh rất hổn hển: "Đợi lấy được giấy hôn thú rồi hẵng..."
Cả người anh nóng hổi, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai chữ sau như ép ra từ trong lồng ngực.
"Làm sau."
Nói xong, anh lăn qua một bên giường.
Chử Qua nghẹn lời!
Cô không để ý mà
Cô tiếp tục nhích qua.
Khương Cẩm Vũ vén chăn lên, nói: "Em ngủ trước đi"
Sau đó, anh chạy vào phòng tắm như chạy trốn.
Chử Qua buồn bực.
Tức thật đấy, tức quá đi mất! Cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, bèn tung một cước đá chiếc gối nằm của Khương Cẩm Vũ xuống giường.
Thoáng một cái đã đến ngày đông giá rét.
Buổi tối chủ nhật, Giang Bắc đón trận tuyết đầu mùa. Ngày hôm sau là sinh nhật của Chử Qua, một ngày tuy bình thường nhưng lại không tầm thường chút nào.
Sáng sớm, Thiên Bắc mặc một bộ áo vest đến gõ cửa phòng của Chử Qua, tặng cho cô một chiếc bánh kem nhỏ, nói: "Chị Chử, sinh nhật vui vẻ"
Bánh cupcake được làm rất tinh xảo.
Chử Qua mỉm cười đón lấy: "Cảm ơn em"
"Không có gì ạ."
Cô nếm thử một miếng, mùi vị rất ngon: "Đây là bánh kem mà Thiên Bắc làm ở trường sao?"
Trường mẫu giáo tổ chức một hoạt động gia đình, có liên quan đến nấu ăn. Đỉnh Đỉnh và Khoát Khoát mang về rất nhiều
bánh kem có hình thù kỳ lạ, nhưng không đẹp như cái của Thiên Bắc.
"Em chỉ thêm nước vào trong lúc nhào bột thôi, còn lại đều là ba làm ạ." Ngữ khí của cậu đầy vẻ tự hào: "Bánh kem ba em làm là đẹp nhất, ngon nhất
Cái tên nhóc cuồng ba này!
Chử Qua vuốt ve khuôn mặt mềm mại trắng trẻo của cậu: "Thiên Bắc của chúng ta cũng rất giỏi mà, nếu như không phải do em thêm đủ nước thì sao mà làm ra được chiếc bánh kem đẹp như thế này."
Tên nhóc cuồng ba không lúc nào quên khen ngợi công lao của ba mình: "Ba em càng giỏi hơn ạ"
Chử Qua bật cười: "Ừ, ba của Thiên Bắc cũng rất giỏi"
Thiên Bắc rất vui, còn vui hơn khi mình được khen, cậu cười đến cong cả khóe mắt:
"Cảm ơn chị ạ."
Buổi sáng Chử Qua không có giờ học, nên không đến trường. Trường của Khương Cẩm Vũ có chút chuyện, khoảng 10 giờ anh ra ngoài, 11 giờ, Yan đến một chuyến.
Anh ta ngập ngừng một lúc lâu rồi nói: "Cô Chuge, sau này tôi muốn ở lại Giang Bắc"
Chử Qua đã lường trước được việc này:
"Chắc chắn rồi chứ?"
Yan hơi xấu hổ, người đàn ông cao 1 mét 9 đỏ mặt nói: "Ừm, tôi muốn cầu hôn cô giáo Diep."
Như vậy cũng tốt.
Tính cách của Diệp Thanh hơi yếu đuối, chồng trước của cô ấy lại là kẻ mềm nắn rắn buông, nắm đấm của Yan cũng trấn thủ được.
Chử Qua đến phòng ngủ lấy một tấm thẻ đưa cho Yan, nói: "Đối xử tốt với cô giáo Diệp nhé, cô ấy là một người phụ nữ rất tốt"
Yan không nhận: "Cô Chuge, bản thân tôi có tiền" Anh ta và King đều là thân tín của ba Chử Qua, trên phương diện tiền bạc, trước giờ ông chưa từng bạc đãi bọn họ.
Chử Qua cũng không lỗi qua kéo lại với anh ta, vứt chiếc thẻ xuống: "Anh không nhận thì tôi không thả cho anh đi."
Nhận tấm thẻ này rồi thì từ nay về sau, anh ta không còn chút quan hệ nào với thị trấn Xisu nữa. Anh ta chỉ là một người bình thường có gia đình, có vợ và con. Thế thôi!
Yan im lặng một lúc lâu rồi nhận lấy tấm thẻ, đứng dậy khom người xuống. Anh ta nói bằng tiếng địa phương của thị trấn Xisu: "Cô Chuge, Yan vĩnh viễn là vệ sĩ của cô, vĩnh viễn có thể đỡ đạn cho cô"
Người nhà của anh ta và King đều không còn nữa, người duy nhất có thể xem là người nhà chính là Chử Qua. Từ lúc cô 11 tuổi cho đến khi cô 21 tuổi, bọn họ đã cùng cô tung hoành trong vũng bùn ở trấn Xisu này.
Mắt Chử Qua hơi nóng lên: "Trước hết anh phải là chồng của cô giáo Diệp, là ba của Đỉnh Đỉnh và Khoát Khoát đã, cuối cùng mới là vệ sĩ của tôi"
Ngữ khí của cô rất trịnh trọng: "Anh nhớ kỹ chưa?"
Rất lâu sau Yan mới nặng nề gật đầu.
Buổi trưa, Chử Qua đến trường học, vừa mở cửa phòng ngủ thì một nắm cánh hoa hồng được tung lên.
"Sinh nhật vui vẻ."
Biên Lạc Lạc mỉm cười đưa cho cô một món quà vô cùng lớn.
Chử Qua hỗn mạnh lên gương mặt mũm mĩm của cô ấy, nói: "Cảm ơn cậu nhé."
Cô mở hộp quà ra, bên trong là hai ngọn đèn hình trái tim, to bằng cỡ một nắm tay.
Trên đèn có đường vân nhám, vừa đẹp vừa tinh xảo: "Lạc Lạc, đây là đèn gì thế, có sạc điện không?"
Biên Lạc Lạc gật đầu, rút từ bên dưới ghế ngồi ra một sợi dây sạc điện, cắm vào ổ điện.
"Cái này gọi là một sợi dây nối liền duyên phận ngàn dặm"
Sau khi cắm điện, chiếc đèn vẫn chưa sáng, cô giơ tay chạm nhẹ vào một trong hai chiếc đèn, cả hai chiếc đều sáng lên cùng lúc.
"Cậu chỉ cần chạm nhẹ vào một chiếc, bất kể chiếc đèn còn lại ở đâu đi chăng nữa cũng sẽ sáng lên."
Biên Lạc Lạc để Chử Qua thử một chút: "Chẳng phải cậu nói lúc ở quê thì không thể dùng mạng điện thoại sao? Cậu có thể dùng cái này để liên lạc với thầy giáo Khương đấy"
Chử Qua vô cùng thích món quà này, giang tay ôm chầm lấy cô ấy: "Cảm ơn cậu, Lạc Lạc."
Biên Lạc Lạc xấu hổ đỏ cả mặt: "Không cần cảm ơn."
"Lạc Lạc, cậu gầy đi rồi này" Chử Qua vòng tay ôm eo cô ấy: "Gầy đi nhiều ấy"
Cô ấy cười xấu hổ, nói: "Gần đây mình đang giảm cân.
Con gái làm đẹp vì người mình yêu, đương nhiên Chử Qua biết Lạc Lạc là vì ai.
Tên ngốc King này!
"Thầy Khương đâu, sao anh ấy vẫn chưa hẹn cậu đi chơi?"
Nhắc đến Khương Cẩm Vũ, Chử Qua hơi chán nản: "Đúng vậy, anh ấy vẫn chưa gọi điện thoại cho mình nữa chứ"
Cô sắp tức giận rồi: "Từ sáng tới giờ, đến một cú điện thoại cũng không có"
Cô hừ một tiếng: "Tôi đã đợi anh ấy cả nửa ngày rồi"
Chử Qua suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy buồn bã: "Chắc anh ấy sẽ không quên đâu nhỉ?"
Cô rất tức giận: "Nếu như anh ấy quên thì mình sẽ không tha thứ cho anh ấy, đồ trai thẳng!"
Chử Qua mắng xong thì điện thoại của cô reo lên, may quá, là Khương Cẩm Vũ.
Chử Qua lập tức nghe máy, oán trách anh: "Sao bây giờ anh mới gọi cho em?"
Khương Cẩm Vũ nói: "Anh đang ở bên ngoài, có chút việc"
Có lẽ là việc rất quan trọng, cô cũng không gây sự với anh nữa, bản thân buồn bực không vui, buồn bã hỏi anh: "Vậy khi nào anh mới trở về?"
"Lúc hoàng hôn"
"Ừm."
Anh không nhắc câu nào đến chuyện sinh nhật, Chử Qua rất thất vọng, hình như anh quên mất rồi... Vừa nghĩ như vậy, cả người cô lập tức ỉu xìu.
"Chử Qua"
Khương Cẩm Vũ dặn dò trong điện thoại: "Em đừng về trước, ở trường học đợi anh nhé"
Mọi u ám bỗng chốc tan biến, mặt Chử Qua rạng rỡ nói: "Vâng ạ"
Khương Cẩm Vũ cúp điện thoại.
Nhân viên bán hàng trong quầy đã gói xong: "Anh ơi, nhẫn của anh đây ạ."
"Đã khắc chữ lên chưa?"
"Đã khắc rồi ạ, anh có thể kiểm tra lại một chút"
Nhân viên bán hàng đeo một đôi găng trắng, lấy chiếc nhẫn ra: "Anh tặng cho bạn gái phải không ạ?"
"Ừ."
Bên hông chiếc nhẫn, ở mặt trong có thể nhìn thấy chữ khắc trên đó, là tên của anh và Chử Qua được viết nhỏ.
"Ý tưởng thiết kế của cặp nhẫn này này chính là duy nhất, toàn thế giới chỉ có một cặp" Nhân viên bán hàng không kìm được nhìn anh thanh niên trẻ tuổi tuấn tú thêm vài lần: "Chắc chắn bạn gái của anh sẽ rất vui"
Trước giờ Khương Cẩm Vũ không thích nói chuyện nhiều, hiếm khi tiếp lời người khác: "Đây là nhẫn đính hôn"
"Hóa ra là sắp đính hôn rồi, chúc mừng anh"
"Cảm ơn."
Chạng vạng, lúc Biên Lạc Lạc trở về sau khi ăn xong bữa tối thì nhìn thấy Chủ Qua hùng hổ chạy ra ngoài, trong tay còn ôm cặp đèn cô tặng cô ấy.
Cô gọi với theo sau: "Chạy chậm một chút."
Chử Qua quay đầu, nhoẻn miệng cười với cô: "Chậm không được, tôi phải đi gặp thầy giáo Khương nhà tôi."
Biên Lạc Lạc bật cười, dặn cô ấy bên ngoài tuyết rất trơn, phải cẩn thận một chút.
Nhưng người đang chạy ở phía trước đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Bên ngoài, bông tuyết tung bay, khắp nơi được nhuộm trắng xóa, hàng cây thông hai bên con đường nhỏ cũng bị tuyết đè đến cong cả cành. Chử Qua và Khương Cẩm Vũ đã hẹn ở hồ Nhuận Khê. Cô vội vã ra ngoài, chỉ nhớ mang theo cặp đèn của Biên Lạc Lạc mà quên mang theo dù, chỉ một chốc lát, trên vai đã phủ đầy bông tuyết.
Chử Qua khẽ phải bông tuyết đi, đội mũ của áo lông vũ lên, tay ôm hai ngọn đèn, cười híp mắt đứng dưới tán cây đợi anh. Trong lòng cô rất vui vẻ, không nhịn được khẽ đá tuyết dưới chân.
Điện thoại của Khương Cẩm Vũ gọi đến, cô tháo găng tay ra nghe điện thoại: "Cẩm Vũ, em đến chỗ cây anh đào bên hồ Nhuận Khê rồi, anh đang ở đâu thế?"
"Anh đang đi về phía đó, khoảng 5 phút nữa là tới.
"Vậy em đợi anh"
"Vâng ạ."
Chử Qua cúp máy rồi ngồi xổm trên đất, nặn một nắm tuyết tròn nhỏ, rồi lấy ngọn đèn của Biên Lạc Lạc ra, dựa theo đó nặn một trái tim. Phía sau lưng cô vang lên tiếng bước chân, cô lập tức quay đầu lại:
"Cẩm Vũ.."
Lời nói bỗng im bặt.
"Cô Chuge, lâu rồi không gặp"
Nụ cười nơi khóe môi cô cứng lại, ánh mắt lập tức lạnh đi: "Anh đến đây làm gì?"
Người đàn ông rất cao, da trắng, mắt xanh, Chử Qua nhận ra anh ta, là A Gui.
Phía sau anh ta còn có mười mấy người, tay cho vào túi, trong túi có súng.
A Gui nói: "Ông Hai mời cô."
Ông Hai trong lời nói của anh ta chính là chú hai của Chử Qua, Win, Chử Trí Bằng"
Lúc Khương Cẩm Vũ đến dưới tán cây anh đào, Chử Qua đã không còn ở đó nữa. Trên đất có một ngọn đèn hình trái tim lớn cỡ một nắm tay, còn có một đôi găng tay màu hồng phấn.
Đó là găng tay anh tặng cho Chử Qua.
Anh tìm khắp hồ Nhuận Khê cũng không tìm thấy cô, điện thoại cũng gọi không được, Chử Qua cứ thế mà đột ngột mất tích.
"Anh rể" Anh gọi điện thoại cho Thời Cẩn, giọng nói run lên: "Giúp em với."
Chử Qua mất tích, King cũng mất tích rồi, đến Yan cũng không biết tung tích của họ. Trấn Xisu không có mạng thông tin, Khương Cẩm Vũ không điều tra ra bất cứ tin tức nào.
"Chị..."
Khương Cẩm Vũ dừng lại một lúc: "Em muốn đến thị trấn Xisu"
Khương Cửu Sênh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đợi sau khi có tin tức chính xác rồi hẵng đi"
Thị trấn Xisu là sào huyệt ma túy, nếu như không có chuẩn bị gì mà xông vào thì rất nguy hiểm.
Khương Cẩm Vũ không chút nghĩ ngợi, lập tức nói: "Em không thể đợi nổi, chắc chắn là Chử Qua đã xảy ra chuyện rồi. Anh lo lắng không yên, có một dự cảm không lành.
"Không cần đi nữa."
Thời Cẩn cúp điện thoại, từ phòng sách đi ra, nói: "Bây giờ trấn Xisu không có ai cả"
Xisu không có ai cả!?
"Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?"
"Chử Trí Bằng, em trai của Chử Nam Thiên đoạt quyền, sau khi giết chết anh trai và chị dấu thì phóng lửa thiêu trụi cả trấn."
Thời Cẩn suy đoán: "Đám người lần trước tập kích hai người ở công viên giải trí có lẽ là do Chử Trí Bằng phải đến"
Như vậy xem ra Chử Trí Bằng đã sớm có âm mưu rồi.
Khuôn mặt của Khương Cẩm Vũ trắng bệch: "Vậy Chử Qua thì sao?"
"Trốn rồi, hoặc là..." hoặc là mất mạng rồi.
Nửa câu sau, Thời Cẩn không nói rõ, Khương Cẩm Vũ cũng đã đoán được.
Thời Cẩn vận dụng tất cả mọi mối quan hệ, tìm kiếm tung tích của Chử Qua ở khắp các nước. Nhưng núi cao hoàng đế lại xa, vẫn không có chút manh mối nào, ở nước ngoài tìm một người không phải là chuyện dễ dàng gì.
Khương Cẩm Vũ xin nghỉ, từ hôm Chử Qua mất tích đến nay, anh không đến trường nữa. Anh không ăn không ngủ, lắp camera thông tin trên các tuyến đường bộ, đường biển và đường hàng không đến trấn Xisu, nhưng đều không phát hiện ra thông tin Chử Qua xuất cảnh.
Anh tự nhốt mình trong căn hộ đã được 5 ngày rồi.
"Cậu ơi"
Thiên Bắc đẩy cửa bước vào, hai tay ôm một hộp cơm lớn: " Cháu đưa cơm đến cho cậu đây."
Khương Cẩm Vũ vẫn chăm chú nhìn màn hình máy tính, một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì.
"Cậu ơi." Hai tay Thiên Bắc không thu về, vẫn cầm hộp cơm, nói: "Tay cháu mỏi quá."
Lúc này anh mới đón lấy hộp cơm, tiện tay đặt lên bàn.
Thiên Bắc đứng đó một lúc, hộp cơm vẫn bị vứt một xó, cậu bèn kiễng chân kéo tay áo của Khương Cẩm Vũ, nói: "Cậu ơi, cậu ăn cơm trước đi"
"Cậu không đói"
Anh không ăn sáng, cũng không ăn trưa. Thiên Bắc sợ anh đói, bèn đi khiêng một chiếc ghế nhỏ đến, lót giấy dẫm lên rồi mở hộp cơm ra, lại nhét đôi đũa vào tay anh.
"Cũng phải ăn chứ ạ."
Giọng nói của đứa trẻ giòn giã, ngây ngô, rất dễ thương: "Ăn no rồi mới có sức đợi chị Chử về được"
Cậu khẽ vỗ vào vai của anh, giọng nói già dặn như một người lớn: "Cậu đừng buồn nữa, ba cháu đang giúp cậu tìm chị Chử. Thiên Bắc tin tưởng ba, cũng tin tưởng chị Chử, chắc chắn sẽ tìm thấy chị ấy thôi"
Những lời an ủi dịu dàng êm ái vừa nói xong, chiếc đèn hình trái tim trên bàn bỗng sáng lên.
Anh biết, chính là cô.
Một tháng sau, Khương Cẩm Vũ nhận được một lá thư được gửi đến từ Barce, trên thư chỉ có hai chữ: Đợi em.
Ngày hôm sau, anh bay đến Barce, nhưng không tìm được người. Anh ở đó 6 tháng, từ tháng Một đến tháng Bảy, Thời Cẩn và anh nói chuyện điện thoại ba lần.
Lúc anh mới đến Barce là mùa đông lạnh giá, Thời Cẩn nói với anh, Chử Qua không nằm trong tay Chử Trí Bằng, cô được thân tín của ba cô cứu đi rồi.
Vào thời điểm cuối năm, Thời Cẩn nói đã tìm ra được nơi Chử Qua từng xuất hiện, nhưng không tìm thấy cô. Thậm chí anh tìm được mấy người thân tín, cũng không hỏi ra được tung tích của Chử Qua.
Lần cuối cùng là đầu năm sau, Thời Cẩn nói: "Địa chỉ điều tra được lúc trước là giả, cô ấy không muốn để em tìm thấy cô ấy"
Chử Trí Bằng vẫn đang dòm ngó, cô không muốn lôi anh vào vũng nước đục này.
Khương Cửu Sênh bảo anh về nước nhưng Khương Cẩm Vũ không đồng ý, anh chỉ nói là muốn tìm tiếp, đi thêm nhiều nơi nữa. Hôn lễ của Yan và Diệp Thanh bị hoãn lại, Yan cũng ra nước ngoài tìm kiếm Chử Qua nhưng vẫn không có chút tin tức nào.
Cho đến khi King về nước, Khương Cẩm Vũ và Yan mới lần lượt quay về.
Lúc ấy đã là giữa mùa hạ rồi, King không về chỗ ở trong Ngự Cảnh Ngân Loan, mà lại thuê một căn phòng dưới hầm, Khương Cẩm Vũ về nước thì đến gặp anh ta ngay.
King mất đi chân trái, là bị cưa mất.
Ngữ khí của anh ta rất bình thản, nói: "Bị bom nổ ấy mà" trong lúc vận chuyển ma túy! Nếu không phải vì như vậy, anh ta sẽ không để lại một mình Chử Qua ở Tam giác vàng.
Ngoài chuyện này ra, King không hề nói gì đến những chuyện khác.
Khương Cẩm Vũ hỏi: "Cô ấy đâu?"
King không giống như lúc trước, đôi mắt u ám, không còn ánh sáng nữa: "Tôi không thể nói với cậu, tôi đã thề với cô Chuge rồi"
King quay lưng lại.
Khương Cẩm Vũ giữ lấy cây gậy của anh ta, nói: "Tôi cầu xin anh."
King vẫn lắc đầu: "Cô Chuge cũng từng cầu xin tôi, nói rằng cho dù cậu có nói gì, tôi cũng không được tiết lộ một câu."
Anh ta dừng một lúc rồi nói tiếp: "Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, việc cô ấy làm rất nguy hiểm, nếu như cậu biết rồi, cô ấy sẽ càng nguy hiểm hơn."
Sau đó, King không nói gì nữa, không tiết lộ thêm bất cứ điều gì.
Khương Cẩm Vũ rời đi không lâu sau thì có người đến gõ cửa.
King chống gậy đi mở cửa, là một cô gái trẻ tuổi, để tóc như học sinh, thanh tú và nhã nhặn, trông cô rất quen, rất giống một người. King hỏi: "Xin hỏi cô tìm ai?"
Cô gái ấy nói: "Tôi tìm anh, thầy giáo Kim."
Là cô ấy, là Biên Lạc Lạc đã gầy đi 30 kilogam, cô đến tìm anh rồi. Cô không còn như trước nữa, và anh cũng vậy.
King khẽ nghiêng người, giấu cái chân bị cụt ra sau. Anh không nhìn cô đang ở cửa, dùng thứ tiếng Anh ngọng nghịu của mình nói: "Cô nhận nhầm người rồi"
"Không nhầm."
Cô bước đến, khẽ kiễng chân, ngón tay vuốt từ đuôi mày đến gương mặt anh: "Em nhận ra vết sẹo này của anh."
Buổi tối.
11 giờ, Khương Cẩm Vũ vẫn còn ở trong phòng sách của Thời Cẩn, Thời Cẩn vừa cúp điện thoại xong thì anh hỏi: "Có tin tức gì không anh?"
"Ừm."
Anh dựa vào manh mối là King, quả thực đã tìm được một ít tin tức.
"Cô ấy đang ở đâu?"
Thời Cẩn nói: "Tam giác vàng"
Sắc mặt của Khương Cẩm Vũ khẽ thay đổi, trong mắt là màu mực đậm không sao phai đi được: "Cô ấy làm gì ở đó?"
"Buôn ma túy"
Thời Cẩn lấy tài liệu trong máy tính ra: "Nói chính xác hơn là giả vờ buôn ma túy"
"Nghĩa là sao ạ?"
"Nếu như anh đoán không sai, thì có lẽ cô ấy đang làm gián điệp cho cảnh sát. Ẩn núp dưới tập đoàn của Chử Trí Bằng, giúp lão ta buôn lậu ma túy"
Chẳng trách cô không để anh tìm được cô.
Tháng Tám, Khương Cẩm Vũ đến Tam giác vàng một chuyến.
Tam giác vàng có một con phố thương nghiệp, tên là phố Wagu. Đó là một nơi rất hẻo lánh, cũng là nơi giao nhau của ba nước, bởi vì một số vấn đề chính trị nên rất khó quản lý. Cũng chính vì điều đó, nơi đây tập hợp rất nhiều người vượt biên từ các nước, còn có cả mấy tập đoàn buôn ma túy cũng hoạt động mạnh ở đây.
Lúc hai giờ chiều, một đoàn người hùng hổ tiến vào một cửa hàng.
Trong đám người đó có cả nam lẫn nữ, người đi đầu là một cô gái trẻ tuổi, mặc chiếc áo khoác da, tóc tết thành những bím tóc nhỏ buộc ở sau đầu, để lộ ra vầng trán nhẵn bóng. Khuôn mặt tròn trịa rất xinh đẹp, đôi mắt hạnh, con ngươi màu nâu hạt dẻ. Cô gái trông rất trẻ, trên cổ có hình xăm, giống hình dây mây màu đen.
Vừa bước vào cửa hàng, người đàn ông phía sau cô gái lập tức kéo ghế, ngữ khí vừa nịnh bợ vừa sợ hãi: "Lão đại, mời ngồi."
Cô ngồi xuống, một chân đạp lên ghế, lấy một bao thuốc từ trong túi ra, rút một điếu, cắn trên miệng. Người đàn ông phía sau lập tức bước lên châm thuốc cho cô.
Ngoài hai người đàn ông trên mặt có hình xăm ngồi hai bên cô, những người còn lại đều ngồi ở một bàn khác.
Giờ này không phải giờ cơm, cô gái rít vài hơi thuốc lá rồi mà vẫn chưa có ai ra tiếp khách.
"Sao vẫn chưa có ai ra thế?"
Người đàn ông trên mặt có hình xăm hình đầu rồng đá một cước làm đổ chiếc ghế nhỏ rồi đứng dậy đập bàn, vẻ mặt hung dữ lớn tiếng hét một câu: "Có phải không muốn làm ăn nữa không!"
Người trong tiệm nghe thấy tiếng lập tức chạy từ trong nhà bếp ra, nhìn thấy một đám người côn đồ thì vội vã lắp ba lắp bắp xin lỗi.
Người đàn ông có hình xăm đầu rồng mắng chửi vài câu mới hỏi cô gái bên cạnh mình: "Lão đại ăn gì ạ?"
Cô không có chút hứng thú nào, nói: "Các anh gọi đi, tôi thế nào cũng được."
Cô gái nói một câu như vậy rồi im lặng, chỉ ngồi đó phì phèo thuốc lá, động tác rất thành thạo. Cô ngửa cổ, thở ra từng vòng khói thuốc.
Bỗng nhiên ở phía sau có người nói một câu tiếng Trung.
"Ông chủ, cho một bát mì"
Cô quay phắt đầu lại, thuốc lá trong tay rơi xuống đất.
Khương Cẩm Vũ kéo ghế ra, ngồi xuống, rút một tờ khăn giấy lau đũa. Anh cụp mắt xuống, từ đầu đến cuối không hề ngước mắt lên.
"Lão đại"
"Lão đại"
Người đàn ông có hình xăm đầu rồng gọi hai tiếng. Thấy cô vẫn không có phản ứng, hắn bèn giơ tay ra lắc lư trước mắt cô gái: "Lão đại?"
Cô bỗng đứng dậy, ánh mắt không biết đang nhìn chăm chú một nơi nào đó, hốc mắt đỏ ửng: "Không ăn nữa."
Thủ hạ còn tưởng là cô tức giận, toàn bộ đứng lên hết.
"Sao thế lão đại?"
Người đàn ông xắn tay áo lên, để lộ ra cơ bắp rắn chắc: "Ai làm cô chướng mắt, có cần tôi đập nát cái tiệm này không? Hay là trói chủ quán lại đánh một trận nhé?"
Cô gái đá một cước, giống như tức đỏ cả mắt: "Động một tí là đòi đập tiệm đánh người, anh sợ người ta không biết anh làm gì à!"
Người anh em trên mặt có hình xăm đó rõ ràng là rất sợ cô gái, hắn ta rụt cổ lại, cũng không dám tránh đi, vội vã cúi đầu nhận lỗi: "Xin lỗi lão đại, tôi biết sai rồi, cô đừng tức giận."
Cô đá lật chiếc ghế: "Cút!"
Sau đó lại hét lên với đám thủ hạ ở bàn phía sau: "Cút hết đi!"
Người đàn ông có hình xăm đầu rồng nhanh chóng dẫn đám thủ hạ đi ra ngoài.
Lúc này cô gái mới quay đầu lại nhìn người ở phía sau.
"Chử Qua."
Khương Cẩm Vũ đứng lên, định đi về phía cô.
Cô lắc đầu, trong mắt ầng ậc nước, cô khẽ mở miệng nhưng không phát ra tiếng, chậm rãi bất lực: "Đừng tới gần em"
Anh đành đứng yên tại chỗ, ánh mắt sáng rực nhìn khuôn mặt khiến anh ngày nhớ đêm mong ấy. Cô gầy quá cũng đen đi, những vì sao trong mắt cũng ảm đạm nhạt màu.
Bốn mắt nhìn nhau, như cách cả một đời.
Rất lâu sau, cô mới thu lại ánh mắt, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, quay phắt đầu đi. Khương Cẩm Vũ không đi theo, không phải anh không muốn, là anh không dám, cô tính toán từng bước, anh sợ anh đi theo sẽ làm loạn bước chân của cô.
Đám côn đồ đợi ở bên ngoài nhìn thấy lão đại nhà mình bước ra thì nhanh chóng đi theo.
Người da đen cao gầy phía sau nhỏ giọng thì thầm: "Sao mắt của lão đại đỏ thế nhỉ?"
Người đàn ông có hình xăm đầu rồng hơi rụt rè, không dám đi quá gần. Hắn ta khẽ gãi đầu, rất sợ hãi: "Tôi đâu có biết"
"Anh chọc lão đại tức đến phát khóc chứ gi?"
"C*t chó ấy!"
Người đàn ông có hình xăm đầu rồng vội vã hạ thấp giọng nói: "Cô ấy mà biết khóc ư? Người nổ một phát súng bắn nát đầu A Gui đến mắt cũng không chớp một cái mà lại biết khóc ư?"
"Cũng đúng nhỉ, nếu không sao có thể làm lão đại của chúng ta được"
Ngày hôm sau, Khương Cẩm Vũ về nước.
Anh tìm Thời Cẩn, lời ít ý nhiều, chỉ nói hai từ: "Giúp em."
Thời Cẩn ngước mắt: "Nói thử xem"
"Sắp xếp em vào Ban tình báo của Cục phòng chống ma túy"
Anh phải nhúng tay vào vũng nước bẩn Tam giác vàng này.
Đương nhiên Thời Cẩn biết rõ anh định làm gì: "Nếu như anh không đồng ý thì sao?"
Dường như Khương Cẩm Vũ đã dự đoán được, anh thẳng thắn nói ra kế hoạch của mình: "Vậy thì em chỉ có thể quay lại nghề cũ thôi."
Chẳng sao cả, hacker vẫn là hacker.
Thời Cẩn bảo anh cút ra ngoài.
Một tháng sau, Khương Cẩm Vũ được Ban tình báo của Cục phòng chống ma túy tuyển làm cố vấn đặc biệt.
Ba tháng sau, Khương Cẩm Vũ tiếp nhận vụ án ma túy quốc tế, anh phụ trách điều khiển tin tức và công việc đột phá trinh sát của vụ án. Chỉ mất thời gian hai tháng, anh đã tóm gọn mạng lưới thông tin của tập đoàn ma túy.
Một năm sau, Yan và Diệp Thanh đi đăng ký kết hôn, nhưng vẫn chưa tổ chức hôn lễ, nói rằng đợi Chử Qua trở về rồi làm.
Một năm bốn tháng sau, King và Biên Lạc Lạc đã ở bên nhau, ba mẹ của cô ấy là giáo viên trung học, họ kịch liệt phản đối. Nhưng Biên Lạc Lạc trộm sổ hộ khẩu, nói với ba mẹ là sau khi tốt nghiệp sẽ đi đăng ký kết hôn. Ba mẹ không cố chấp bằng con gái, chỉ đành đồng ý cho bọn họ qua lại.
Hai năm sau.
Mùa khai giảng tháng Chín, hoa quế của Đại học Tây Giao đã bung nở rực rỡ.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy giáo trẻ tuổi bước lên bục giảng, đặt sách xuống, giọng nói toát lên vẻ lạnh lùng: "Học kỳ này, môn Ngôn ngữ lập trình tổng hợp và Nguyên lý vi cơ sẽ do tôi phụ trách"
Anh dừng lại một chút rồi mở máy tính ra: "Tôi họ Khương, mọi người có thể gọi tôi là thầy Khương"
Bên dưới ồ một tiếng.
Ở Đại học Tây Giao, gần như không ai không biết lời đồn về Khương Cẩm Vũ. Ngoại trừ anh là thiên tài trong lĩnh vực công nghệ thông tin ra, được đồn nhiều nhất chính là những câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt của anh và bạn gái.
Nghe nói nữ chính trong câu chuyện đi đến một nơi rất xa, còn anh ấy, vẫn ở yên chờ đợi, hết ngày này qua tháng nọ, hoa nở rồi hoa tàn.
Đối với việc này, các sinh viên đều rất tò mò, có một sinh viên to gan hỏi: "Thầy Khương, thầy kết hôn chưa ạ?"
Ánh mắt anh lạnh lùng: "Đừng hỏi những vấn đề không liên quan đến chuyên ngành"
Trong đôi mắt kia, như chất chứa một câu chuyện dài.
"Thầy Khương, thầy có điểm danh không a?"
"Không điểm danh"
"Cuối kỳ có nội dung ôn tập không ạ?
"Không có.
Vẫn có cô gái trẻ không bỏ cuộc, lấy hết dũng khí rào trước đón sau: "Thầy Khương, vậy thầy có bạn gái chưa ạ?"
Khương Cẩm Vũ chau mày, vừa định mở miệng.
Ở cửa ra vào, giọng nói của một cô gái được gió thổi tới: "Thầy ấy có bạn gái rồi.
Trong phút chốc, hơn một trăm cặp mắt trong phòng học nhìn về phía cửa, bao gồm cả Khương Cẩm Vũ.
"Cạch".
Cốc nước trên bục giảng bị anh vô ý đánh rơi.
Cô gái ngoài cửa mặc chiếc váy trắng, tóc cắt ngắn, hơi gầy. Khuôn mặt cô rất tròn, đôi mắt cũng tròn. Cô mỉm cười, khóe mắt cong cong, trong con người màu nâu nhạt như chứa đựng những vì sao sáng lấp lánh.
"Thầy Khương của các bạn đã có bạn gái rồi."
Cô lặp lại một lần nữa.
Sau đó, cô quay đầu nhìn Khương Cẩm Vũ, nói: "Xin lỗi, em định đợi anh dạy xong tiết học, nhưng không kìm được."
Anh nhặt cốc nước bị đánh rơi trên đất, đặt lên bàn, nói: "Tiết này tự học"
Nếu lắng nghe kỹ sẽ thấy giọng nói của anh hơi run rẩy.
Khương Cẩm Vũ bước xuống bục giảng, dẫn người ở cửa đi. Ra khỏi tòa nhà dạy học chính, anh mới buông cô ra.
"Thầy Khương"
Chử Qua khoanh tay, tươi cười nhìn anh: "Tiết học đầu tiên của ngày khai giảng mà lại vô cớ cúp tiết, cẩn thận bị học sinh tố cáo đẩy"
Anh im lặng, nhìn cô một lúc lâu rồi ôm chầm lấy cô.
"Anh đợi em rất lâu, rất lâu rồi." Giọng nói của anh nghẹn ngào, hốc mắt đỏ ửng.
Chử Qua giơ tay, vòng qua eo anh: "0524, em trở về rồi"
Hóa ra cô biết.
0524 là số hiệu lúc Khương Cẩm Vũ và gián điệp liên lạc với nhau.
Cuối tháng trước, Chử Trí Bằng lọt lưới, Tập đoàn WIB chiếm giữ vùng Tam giác vàng gần một trăm năm đã bị Cục phòng chống ma tuý phá tan sào huyệt thành công.
"Chử Qua, chúng ta kết hôn nhé."
"Vâng"
Anh lấy chiếc nhẫn vẫn móc trên dây chuyền ở cổ xuống, đeo vào ngón áp út của cô.