Bởi vì ám ảnh cưỡng chế nên họ không chỉ cãi nhau một lần, lý do thường xuyên nhất luôn là vấn đề trong cách sắp xếp đồ đạc.
Chử Qua có thói quen vứt đồ lung tung, nhưng vì Khương Cẩm Vũ bị ám ảnh cưỡng chế nên cô đã chú ý hơn rất nhiều rồi, nhưng mà...
Cô vừa đặt sách lên giá sách trong chung cư của anh thì anh đã kêu lên: "Chử Qua."
"Dạ?"
Gương mặt Khương Cẩm Vũ rất cố chấp: "Sách phải đặt vào chỗ cũ"
Gương mặt cô hiện rõ vẻ vô tội: "Em để rồi mà."
Cô lấy một quyển truyền kỳ danh nhân ra xem, nhưng đọc được hai trang đã cảm thấy chán nên đã đặt về chỗ cũ rồi. Xếp theo thứ tự từ lớn đến bé mà.
"Em đặt sai chỗ rồi."
Anh bỏ đoạn code đang viết dở được một nửa lại đó để sửa lại cô: "Quyển em vừa lấy dài hơn quyển phía trước 0.5cm nên em phải đặt nó ở phía trước mới đúng"
0.5 centimet ư?
Chử Qua cạn con m* nó lời.
Cái bệnh ám ảnh cưỡng chế này!
Cô nổi khùng luôn: "Anh vô tình!"
"Anh vô nghĩa!"
"Anh kiếm cớ gây chuyện"
Khương Cẩm Vũ vẫn nhẹ nhàng dỗ dành côn không tức giận chút nào: "Ngoan, đặt lại đi, phải tập thói quen tốt chứ"
Chử Qua càng điên hơn.
Cái này có đúng là thói quen tốt không?
Cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn đặt sách lại chỗ cũ.
Trừ bệnh ám ảnh cưỡng chế khá nghiêm trọng thì Khương Cẩm Vũ còn rất hay ghen. Có lần ở thư viện, Chử Qua bị một bạn nam lạ mặt nhét cho một tờ giấy.
Bởi vì tò mò nên Chử Qua mở ra xem, sau đó Khương Cẩm Vũ lập tức kéo cô đi ra khỏi thư viện.
"Anh giận à?"
Anh không thèm nhìn cô mà đi ở phía trước: "Không"
"Anh có mà"
Đúng, anh tức giận rồi đấy: "Cậu ta muốn xin Wechat của em"
Chử Qua lại càng vô tội: "Nhưng em có cho đâu.
Khương Cẩm Vũ buông tay không nắm cô nữa, quay đầu lại với gương mặt ủ dột: "Em xem mảnh giấy cậu ta đưa rồi"
Ghen hơi bị nghiêm trọng.
Chử Qua cười hi hi giải thích: "Em không xem thì sao biết được người ta muốn gì. Cô nói tiếp: "Ngộ nhỡ có chuyện quan trọng thì sao"
Khương Cẩm Vũ tức không kể xiết mà hừ một tiếng: "Truyền giấy trong thư viện thì có thể có việc quan trọng gì chứ"
Cô bật cười rồi chủ động kéo lấy tay anh: "Ghen gì mà ghen dữ dội vậy."
Anh rút tay ra, vùng vằng như một đứa trẻ:
"Anh không ghen"
Vậy mà còn không chịu thừa nhận!
Cả người cô sáp tới gần rồi ôm lấy eo anh: "Ngoan nào, đừng giận nữa mà"
Cô ngước đầu nhìn bạn trai đang dỗi của mình rồi dỗ dành anh: "Sau này ai đưa giấy cho em thì em cũng không xem nữa.
Anh xoay đầu, hừ hừ.
Cô ra sức dỗ anh: "Vậy em lên mạng đặt người ta làm một cái thẻ khắc bốn chữ Đã có bạn trai lên đó, xong rồi ngày nào cũng đeo trên cổ nhé"
Khương Cẩm Vũ quay đầu lại nhìn cô một cách rất nghiêm túc: "Bây giờ đi mua cái thẻ đó luôn"
Chử Qua dở khóc dở cười.
Cô mở web mua sắm ra cho anh chọn: "Anh thích kiểu dáng nào?"
Khương Cẩm Vũ chọn một cái hình đầu con husky, bởi vì đó là kiểu to nhất.
Chử Qua không còn biết nói gì nữa.
Cửa hàng ghi chú: Kích thước lớn nhất là thẻ tên của chó.
Anh giải thích: "To một chút thì khắc chữ mới dễ đọc.
Chử Qua phớt luôn gu thẩm mỹ khó đỡ của trai thẳng mà chọn một cái hình đầu thỏ: "Em thích cái này."
Rồi chọn thêm một cái hình đầu mèo nữa: "Cái này cũng đẹp"
"Vậy khắc chữ gì đây?"
"Bạn gái của Khương Cẩm Vũ?"
"Không được, không đủ thân mật"
"Bạn gái thân ái của Khương Cẩm Vũ!"
Khương Cẩm Vũ bị những lời thủ thỉ liên tục của cô thuyết phục nên bỏ qua cái thẻ hình đầu chó để chọn một cái khác. Cuối cùng Chử Qua mua hai cái, mỗi người một cái, coi như là vòng tình nhân.
À, không phải chỉ Khương Cẩm Vũ mới biết ghen mà Chử Qua cũng vậy, chỉ có điều tình địch lớn nhất của Chử Qua không phải con gái, mà là máy tính. Mỗi lần đến cuối tuần nếu không ra ngoài hẹn hò thì Khương Cẩm Vũ nhất định sẽ ở nhà nghịch máy tính, mỗi lần nghịch năm cái, cái laptop còn lại thì để cho Chử Qua xem phim.
Cô đã xem "Đế Hậu" được bốn lần rồi: "Cẩm Vũ, anh đã viết code suốt buổi chiều rồi."
Khương Cẩm Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình, hai bàn tay nhảy múa trên bàn phím: "Còn một chút xíu nữa thôi"
"Anh để ý đến em đi"
Anh vẫn chỉ nhìn máy tính: "Sắp viết xong rồi."
Chử Qua chán chẳng buồn nói.
Cảm giác đánh không lại 'tình địch rất bực bội.
Chử Qua gấp laptop lại nhích cái ghế lại gần anh: "Anh đang viết cái gì vậy?" Nếu tách đám ký tự code dày đặc cả màn hình kia ra thì cô có thể đọc hiểu, nhưng khi ghép lại với nhau thì chẳng thể hiểu nổi nó là cái khỉ gì.
Khương Cẩm Vũ giải thích cho cô biết: "Là một phần mềm phát hiện nói dối"
Anh kéo màn hình lên trên rồi chỉ cho cô xem: "Nhập số liệu về biểu cảm và tâm lý vào đây, sau đó kết hợp với bộ phận cảm biến nữa. Nếu người thử máy nói dối thì chương trình sẽ tự động căn cứ theo những số liệu đã nhập để phán đoán tỷ lệ đúng sai của câu nói đó"
Nghe siêu nhỉ...
"Là đơn hàng anh mới nhận à?"
"Không phải"
Khương Cẩm Vũ lại bắt đầu gõ code: "Không có việc gì làm nên anh viết ra chơi thôi."
Chử Qua tức điên người.
Ting ting, nàng tiên nhỏ của anh đã bật chế độ tức giận nhé.
Cô kìm nén sức mạnh hồng hoang muốn
đóng toàn bộ máy chủ lại: "Anh rất chán à?"
Động tác nhập code của Khương Cẩm Vũ dừng lại, bên tai, tiếng bạn gái anh vang lên, câu sau thì nặng nề hơn câu trước.
Cô tức giận: "Nghịch máy tính vui không?"
Cô rất tức giận: "Còn vui hơn ở cùng bạn gái à?"
Cô vô cùng tức giận: "Vậy anh ở cùng với máy tính đi!"
Lửa giận của cô bốc lên tận mái nhà: "Sau này anh cứ ôm máy tính mà ngủ đi!"
Lửa giận của cô bốc lên ra khỏi trái đất: "Rồi kết hôn với máy tính luôn!"
Lửa giận của cô bốc lên ra khỏi vũ trụ: "Để máy tính sinh con với anh luôn!"
Cô hừ mạnh một tiếng: "Máy tính sẽ bầu bạn với anh đến khi tóc bạc da mồi!"
Hất đầu: "Em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa!" Cô mà lại không quan trọng bằng cái máy tính à? Tức quá, sắp chết rồi đây!
Khương Cẩm Vũ tắt máy tính, quay lại, cúi đầu: "Anh sai rồi"
Thái độ mỗi lần nhận sai đều rất tốt xong rồi đến lần sau lại tiếp tục lên cơn nghiện máy tính không dứt được.
Chử Qua cảm thấy cần phải giận anh lâu hơn một chút nên mặt vẫn hầm hầm: "Anh sai ở đâu?"
Khương Cẩm Vũ nghĩ một lát: "Chơi máy tính, không chơi với bạn gái"
Anh kéo giọng thấp xuống nên nghe có vẻ ngoan kinh khủng khiếp, khiến cô không thể tức giận với anh được nữa: "Nếu anh đã biết sai rồi thì em tha thứ cho anh vậy."
Cô rất chờ mong, "Chúng ta chơi cái gì bây gio?"
Khương Cẩm Vũ dẫn cô ra ghế sofa... chơi trò hôn hít.
Sau đó, khi đã ở bên nhau lâu rồi thì Chử
Qua mới phát hiện là Khương Cẩm Vũ không chỉ bị ám ảnh cưỡng chế nặng, thích ghen, thích nghịch máy tính mà còn rất không có cảm giác an toàn.
Còn hai tuần nữa là thi cuối kỳ, Chử Qua đúng kiểu nước đến chân mới nhảy, nên lúc này phần lớn thời gian rảnh rỗi đều chui trong phòng tự học để ôn bài. Có lần cô không nghe điện thoại của Khương Cẩm Vũ khiến anh gọi liên tục 108 cuộc.
Chử Qua ôn bài xong nhìn số cuộc gọi nhỡ mà sợ hết hồn phải nhanh chóng gọi lại.
"Sao em không chịu nghe điện thoại?" Giọng anh rất tức giận, cũng rất lo lắng.
"Em để chế độ im lặng nên không biết." Cô giải thích : "Em vừa ở phòng tự học"
"Em đứng yên đó, không được nhúc nhích. Anh qua đó tìm em."
Anh lại nói như ra lệnh: "Sau này khi em ôn bài thì phải để điện thoại trên bàn, không được phép không nghe điện thoại của anh"
"Vâng"
Cô thu dọn đồ đạc của mình, vừa bước ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy anh. Anh cúp máy rồi chạy tới, cũng không thèm để ý có ai hay không đã dùng sức ôm chặt lấy cô.
Cả trái tim của cô bị anh làm cho mềm nhũn: "Anh sao vậy?"
"Anh đã gọi rất lâu rồi nhưng em không nghe máy khiến anh rất lo sợ. Thân phận của cô hơi đặc biệt, anh luôn lo lắng sẽ đánh mất cô, cũng giống như người lữ khách đang cô độc đi giữa sa mạc, một khi đã có bạn đồng hành thì sẽ không thể đi một mình được nữa.
"Anh lo sợ gì?"
Cô vòng tay quanh eo anh: "Em là người lớn lên ở thị trấn Xisu cơ mà, ai có thể làm gì được em chứ."
Khương Cẩm Vũ vùi đầu vào vai cô rất lâu mà không chịu nói gì. Người qua lại rất nhiều, ai nấy dường như đều đang nhìn trộm bọn họ nên Chử Qua vội vàng kéo anh đi khỏi đó.
Anh ngoan ngoãn đi theo phía sau, đi đến cửa cầu thang thì đột nhiên hỏi cô một câu:
"Em sẽ mãi yêu anh chứ?"
Hả? Thì ra anh cũng sẽ lo được lo mất à?
Chử Qua trả lời không chút do dự: "Có chứ"
Giọng cô rất kiên định: "Em sẽ mãi yêu anh."
Khương Cẩm Vũ nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú, trong đôi mắt như chứa cả biển lớn và bầu trời sao, vừa sâu vừa rộng.
"Cái phần mềm phát hiện nói dối của anh đã dùng được chưa?"
Anh gật đầu.
Giọng cô rất trịnh trọng giống như đang thề ước: "Em sẽ dùng phần mềm đó để nói với anh, Chử Qua em không biết nói dối. Đã nói sẽ mãi yêu anh thì em nhất định sẽ mãi yêu anh"
Đầu lông mày của Khương Cẩm Vũ giãn ra, anh dắt cô xuống tầng hầm, chọn một chỗ
không người qua lại rồi hôn cô thật sâu, thậm chí tay cũng thò cả vào trong quần áo của cô.
Đây là lần duy nhất anh hôn nhiệt tình đến mức quá đà như vậy.
Giọng anh đã hơi khàn khàn, anh chỉnh lại quần áo cho cô rồi ôm cô vào lòng: "Chờ đến tuổi luật pháp quy định thì chúng ta kết hôn luôn nhé?"
Anh vẫn chưa tròn 22 tuổi, vẫn còn thiếu vài tháng nữa.
Chử Qua không cần nghĩ ngợi nhiều: "Vâng"
"Anh đã cắt đứt quan hệ với mẹ mình nên hộ khẩu chỉ có mình anh thôi, sau này thêm em rồi thì không thể đi được nữa đâu."
Đây là lần đầu tiên Khương Cẩm Vũ nhắc tới mẹ mình.
Chử Qua biết người phụ nữ đó, một người táng tận lương tâm.
Cô ôm anh chặt hơn: "Vâng, không đi nữa. Cả đời này chỉ ngồi trong hộ khẩu nhà anh thôi"
Cô do dự một chút: "Anh còn liên lạc với mẹ anh không?"
Ích kỷ mà nói thì cô hy vọng Cẩm Vũ đừng quan tâm đến người phụ nữ lòng lang dạ thú kia nữa, nhưng cho dù anh vẫn quan tâm thì cô cũng hiểu được, dù sao đó cũng là mẹ ruột của anh.
Trên thế giới này có mấy người con có thể thật sự cắt đứt hoàn toàn quan hệ với bố mẹ đẻ của mình đây.
"Bà ta ở viện dưỡng lão, anh chỉ liên lạc với nhân viên làm việc ở đó thôi chứ không liên lạc gì với bà ta cả."
Nói tới Ôn Thư Hoa là ánh mắt của anh lại có nhiều thêm vài phần mất mát.
Như vậy cũng tốt, nếu không thể coi như không có thì đừng gặp nhau là hơn.
Cô nhón chân hôn lên khóe môi đang mím lại của anh: "Khương Cẩm Vũ, em rất thích anh"
Rất muốn đối xử tốt với anh một chút, tốt hơn một chút nữa....
Bọn họ cứ vậy mà định đoạt luôn việc chung thân đại sự của mình, cách ngày Khương Cẩm Vũ đủ tuổi kết hôn chỉ còn không tới 3 tháng.
Một buổi trưa nào đó, Chử Qua ngủ trưa dậy thì nhìn thấy Biên Lạc Lạc ngồi ôm gối cười.
"Lạc Lạc, cậu xem cái gì vậy?" Chử Qua trèo xuống giường: "Cười tươi phơi phới vậy"
"Mình đang xem tiểu thuyết ngôn tình"
Biên Lạc Lạc rất ngại ngùng, mặt đỏ ửng như quả cà chua chín, cô bé nhỏ giọng nói với Chử Qua: "Truyện sắc đấy"
Truyện sắc...
Chử Qua đột nhiên được khởi động, cô với Cẩm Vũ đã chọn xong ngày cưới thì có phải cũng nên tiến thêm một bước rồi không? Cô ôm mặt rồi tự tưởng tượng một lúc: "Lạc Lạc, có bộ nào lộ lộ một chút không?"
Biên Lạc Lạc đờ người. Cô ấy nhặt những miếng khoai tây chiên vừa rớt xuống bàn vì sợ hãi lên nhét vào miệng: "Có, mình có Phúc lợi của Cố Tổng, để mình gửi cho cậu!"
Cố Tổng là tác giả của một tiểu thuyết dài kỳ mà Biên Lạc Lạc đang theo dõi gần đây, là một vị tài xế lâu năm trong việc lái xe tốc độ cao mà không có giấy phép.
Thế là, Chử Qua không đi ôn tập buổi chiều mà trốn trong phòng ký túc xá coi Phúc lợi không liêm sỉ, không hạn chế, không ngại ngùng thẹn thùng. Cô cảm thấy cô vừa tìm ra thế giới mới. Chiều tối, cô thu dọn đồ đạc rồi quay về Ngự Cảnh Ngân Loan.
Buổi tối, Chử Qua vẫn sang nhà Khương Cẩm Vũ ngủ ké như thường. Nội dung bộ Phúc lợi cứ mặt dày mày dạn mà lởn vởn trong đầu cô, khiến cô có cảm giác cả đầu toàn cảnh nóng, kích động như chú mèo đến kỳ phát tình, không được tỏ ra quá lộ liễu, thế là cô ôm quyển toán cao cấp giả vờ học.
11 giờ, Khương Cẩm Vũ lấy quyển toán cao cấp đi: "Đi ngủ thôi."
"Vâng"
Cô bỏ quyển toán cao cấp xuống rồi dùng tốc độ nhanh gấp 2.7 lần so với bình thường để bò lên giường. Một lúc sau, Khương Cẩm Vũ nằm xuống bên cạnh cô rồi tắt đèn.
Người khác thì cô không biết, nhưng con cá vàng nhà cô khi ở trên giường thì rất đàng hoàng tử tế. Cô cũng biết mỗi lần ngủ anh đều cố gắng nằm sát mép giường nhất có thể. Cá vàng nhỏ bé nhà cô rất trong sáng nhé.
Cô xoay người rồi lặn về phía anh. Khương Cẩm Vũ hơi dịch người ra ngoài.
Cô bèn giơ tay lên ôm lấy anh.
Anh thấy vậy không dám động đậy nữa mà nằm thẳng đơ như khúc gỗ.
Ngoan quá đi mất! Tiếp sau đó cô giơ tay lên luồn vào áo ngủ của anh, vừa chạm đến cơ bụng thì cả người anh đã cứng lại: "Chử Qua, đặt tay ngay ngắn lại"
Tay Chử Qua không động nữa mà lên đặt trên bụng anh: "Em đặt tử tế rồi mà"
Khương Cẩm Vũ không nói thêm gì nữa, chỉ có hơi thở là đã nặng nề hơn một xíu. Cái tay đặt trên bụng anh cũng chỉ ngoan ngoãn được một lúc liền mò xuống dưới.
Anh khẽ hừ một tiếng, nửa đau khổ nửa sung sướng, trong giọng nói có lẫn hơi thở: "Đừng sờ nữa mà"
Chử Qua không chịu, bàn tay khua loạn lên ở lưng quần anh. Đã vậy lại còn ra vẻ đắc chí: "Em là bạn gái của anh mà không được sờ à?"
"... Được"
Vì một chữ mà anh phải kiềm chế rất khổ sở. Cuối cùng không nói gì nữa mà cứ để cho cô sờ. Nhưng cô mà lại có thể ngoan ngoãn như vậy à?
Cô sờ ngoài quần áo một lúc liền chui hẳn vào trong chăn rồi trèo lên người anh, cởi sạch áo anh ra rồi bắt đầu hôn lên cơ thể anh.
Cơ thể của Khương Cẩm Vũ đã căng cứng: "Chử Qua, đừng."
Chữ phía sau kia sao lại có nét kiều mỵ của con gái nhà lành thế chứ... Chử Qua có cảm giác như mình đang phạm tội ấy, nhưng cô không quan tâm nữa, bởi vì đúng là cô muốn phạm tội thật mà, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Em là bạn gái của anh mà không được hôn à?"
Đêm ấy, chỉ có ánh trăng.
Đôi mắt của Khương Cẩm Vũ đã hơi đỏ lên, anh thở dốc một hơi: "... Được"
Chử Qua nghe thấy giọng anh đã khàn cả rồi: "Anh không thoải mái à?"
"Khó chịu lắm."
Anh kéo cô gái đã chui vào trong chăn lên, dùng hơi thở hỗn loạn mà nói vào tai cô: "Đừng hôn xuống dưới nữa, anh sẽ không nhịn được đâu"
"Vậy thì đừng nhịn nữa."
Cô duỗi tay xuống dưới rồi luồn vào trong quần anh. Rõ ràng đã thẹn thùng đến mức đỏ cả mặt nhưng vẫn to gan lớn mật nói: "Em đã đủ tuổi để làm người lớn rồi".