Duy Nhất Là Em

Chương 337



Lập án xong, Ôn Thi Hảo bị tạm giam hình sự.


Buổi chiều hôm ấy, Hoắc Nhất Ninh đến biệt thự nhà họ Từ. Lão Tưởng ra mở cửa, vừa nhìn thấy Hoắc Nhất Ninh, lão ta liền vui vẻ, nhiệt tình mời anh vào nhà.


“Tiểu Hoắc đến đấy à.”


Lão Tưởng tên là Tưởng Bình Bá, 30 năm trước là chiến hữu của ông cụ. Sau khi ông ta bị thương phải đổi nghề, ở quê vài năm. Ông cụ niệm tình chiến hữu, bảo ông ta tới nhà họ Từ làm tài xế, từ đó đến nay đã hơn 20 năm rồi.


Tưởng Bình Bá ngó nghiêng bên ngoài vài lần, hỏi Hoắc Nhất Ninh: “Sắt Sắt đâu, sao hai đứa không đến cùng nhau?”


“Ông Tưởng,” Hoắc Nhất Ninh đứng trước cửa: “Tôi đến là để thi hành công vụ.”


Nụ cười trên gương mặt Tưởng Bình Bá bỗng đông cứng lại.


Hoắc Nhất Ninh im lặng một lúc, sờ chiếc còng tay trong túi áo, nhưng cuối cùng anh vẫn rút tay lại: “Mời ông đi cùng tôi một chuyến.”


Ông ta cũng không hỏi tiếng nào, giống như đã có sự chuẩn bị từ trước, biểu cảm nhanh chóng trở lại bình thường: “Có thể để tôi nói vài câu với bộ trưởng không?”


Hoắc Nhất Ninh gật đầu.


Ông cụ Từ đang ở trong phòng sách gọi vọng ra.


“Lão Tưởng.”


“Lão Tưởng ơi.”


Gọi đến hai câu vẫn chưa thấy người đâu nên ông cụ bước ra khỏi phòng sách, trong tay vẫn còn cầm một quân cờ màu đen: “Ông đang làm gì đấy? Không thắng được tôi nên chơi xấu chứ gì.” Lúc này, ông cụ mới nhìn thấy Hoắc Nhất Ninh, vội vã ngó ra phía sau, gương mặt lập tức trở nên thất vọng: “Sắt Sắt đâu?”


Hoắc Nhất Ninh nói: “Ở nhà ạ.”
Ông cụ cảm thấy không vui chút nào, trách mắng anh: “Sao cháu đến mà không dẫn Sắt Sắt theo? Mấy hôm rồi ông không gặp nó đấy.”


Anh không nói gì cả.


Tưởng Bình Bá đứng bên lên tiếng: “Bộ trưởng, Tiểu Hoắc đến là để thi hành công vụ.”


Ông cụ Từ ngây người ra một lúc, nhìn Hoắc Nhất Ninh chằm chằm: “Thi hành công vụ gì?”


“Ông Tưởng bị tình nghi có dính líu đến một vụ án rửa tiền phi pháp.” Anh nói, giọng điệu nghiêm túc: “Cháu đến là để bắt ông ấy ạ.”


Ông cụ nghiêng đầu nhìn Tưởng Bình Bá rồi trợn mắt với Hoắc Nhất Ninh: “Thằng nhóc này nói cái quái gì thế, sao lão Tưởng có thể vi phạm pháp luật được chứ.” Rồi ông ngoảnh đầu lại an ủi Tưởng Bình Bá: “Lão Tưởng, ông đừng hoảng hốt, cứ đi tới đồn cảnh sát nói rõ ràng, xem ai dám hại ông…”


“Bộ trưởng,” Tưởng Bình Bá ngẩng đầu, hốc mắt đỏ ửng: “Lão Tưởng có lỗi với ông.”


Ông cụ Từ sững sờ.


Đồn cảnh sát thành phố Giang Bắc.


Tưởng Bình Bá bị áp giải đến đồn cảnh sát đã hơn 5 tiếng đồng hồ, cả thảy thẩm vấn sáu lần, đây là lần thứ bảy. Triệu Đằng Phi từ phòng thẩm vấn bước ra ngoài, sắc mặt không mấy vui vẻ.


“Ông ta chịu mở miệng chưa?” Hoắc Nhất Ninh hỏi.


Triệu Đằng Phi lắc đầu: “Không chịu khai gì cả.” Anh rất đau đầu, day day ấn đường, không biết phải làm sao: “Từ lúc bước vào đồn cảnh sát đến bây giờ, xét hỏi nhiều như thế nhưng ông ta không chịu khai lấy một chữ.”


Không nhận tội, cũng không phủ định.


Thái độ này còn khó giải quyết hơn cả trường hợp nói dối.


“Đội trưởng, bây giờ phải làm thế nào? Tưởng Bình Bá là mấu chốt của vụ án, ông ta không nhận tội cũng không chối tội, vậy thì chúng ta…,” Triệu Đằng Phi không tiếp tục hỏi nữa.


Căn cứ theo quy trình điều tra tội phạm thông thường, chỉ cần dựa vào bản ủy thác đó là có thể đến nhà họ Từ bắt người rồi nhưng đội trưởng lại có quan hệ đặc biệt với nhà họ Từ. Ngoài ra, nhà họ Từ cũng không phải gia đình bình thường, sự việc vô cùng phức tạp, rút dây động rừng, chẳng may có sai sót gì chỉ sợ chữa lợn lành thành lợn què.


Hoắc Nhất Ninh trầm ngâm rất lâu: “Cậu đi điều tra xem gần đây Tưởng Bình Bá hay qua lại với những người nào.” Anh ngừng lại một lúc: “Đồng thời điều tra xem ngoài nhà họ Từ ra, ông ta còn có mối quan hệ xã hội nào khác nữa không?”


Triệu Đằng Phi hiểu ngay: “Vâng ạ.” Nói rồi anh lại hỏi tiếp: “Thế phía nhà họ Từ thì sao ạ?”


Hoắc Nhất Ninh suy ngẫm, nói: “Điều tra trước đi rồi báo cáo.”


Ông Cả và ông Hai nhà họ Từ đều làm việc trong chính phủ, bảo tàng mang danh nghĩa của ông cụ. Vụ án này lại dây dưa đến các di vật văn hóa, liên quan đến viện bảo tàng nhà họ Từ, người trực tiếp chịu trách nhiệm
chính là ông cụ.


Tưởng Bình Bá bị tạm giam đến ngày thứ hai thì ông cụ lo lắng quá mà đổ bệnh. Ông cụ được đưa đến bệnh viện ngay ngày hôm đó, đến lúc tỉnh lại thì đã là buổi chiều.


Ba anh chị em và các cháu chắt nhà họ Từ đều có mặt, ông cụ vừa mở mắt ra đã nói: “Mọi người đi ra ngoài trước đi, ông muốn nói vài câu với Tiểu Hoắc.”


Hoắc Nhất Ninh đóng cửa, tiến về phía giường bệnh.


Ông cụ Từ vất vả ngồi dậy: “Đã điều tra chưa?”


“Đã điều tra rồi ạ.”


Tuổi tác đã cao, lại vừa lâm một trận bệnh nên nét mặt ông cụ xám ngoét: “Nguồn gốc của khoản rửa tiền là gì, tài khoản cuối cùng là của ai?”


Mặc dù đã về hưu nhiều năm nay, nhưng rốt cuộc thì ông đã lăn lộn trong chốn quan trường cả nửa đời người, làm sao ông cụ lại không hiểu những chuyện này cơ chứ.


Hoắc Nhất Ninh đáp lời: “Buôn lậu di vật văn hóa, tài khoản cuối cùng,” anh ngừng lại, giọng điệu hơi trầm xuống: “Là nhà họ Từ ạ.”


Ánh mắt ông cụ hốt hoảng, trầm mặc rất lâu mới nói: “Cứ theo phép tắc mà làm, không cần vì tình riêng mà làm trái pháp luật.”


Hiển nhiên, ông biết rõ cháu rể nể tình riêng, nếu không thì anh đã bắt ông già này cùng lão Tưởng đến đồn cảnh sát rồi.


Hoắc Nhất Ninh không trả lời.


“Danh tiếng nhà họ Từ đã bị hủy hoại rồi.” Ông cụ Từ thở dài, lời nói chân thành sâu sắc: “Cháu không được để nhà họ Hoắc cũng bị hủy theo.”


Bên ngoài phòng bệnh.


Khương Cửu Sênh kéo Thời Cẩn ra một bên, hỏi anh: “Có phải anh đã sớm biết trước rồi không?”


Anh gật đầu, không phủ định: “Đúng vậy.”


Cô nhíu mày: “Sao anh không nói cho em biết?”
Thời Cẩn đáp lại vẻ dĩ nhiên: “Em đang mang thai, không được lo lắng.” Suy nghĩ của anh và Hoắc Nhất Ninh đều giống nhau, âm thầm điều tra, vụ án này càng ít người biết càng tốt.


Khương Cửu Sênh không cho là đúng: “Việc nhà họ Từ rất quan trọng.”


Anh lại nói: “Em quan trọng hơn.”


Cô cạn lời đối đáp với anh.


Ý thức đề phòng nguy hiểm của Thời Cẩn quá mạnh, anh chỉ hận không thể bưng bít hết mọi thông tin xung quanh cô, càng muốn đem cô giấu đi mới chịu.


Thấy cô không nói gì, Thời Cẩn liền trở nên hốt hoảng.


Anh cúi người lại gần, kéo tay cô: “Em giận đấy à?”


Cô không biết nên nói gì nữa.


Thời Cẩn tưởng rằng cô giận rồi, anh sững người một lúc rồi quên bẵng hết mọi nguyên tắc, dịu dàng nhận lỗi với cô: “Là anh không tốt, em đừng giận nữa nhé.” Anh cúi đầu sát vào mặt cô, giọng điệu mềm mại, tìm đủ mọi cách dỗ dành” “Sau này, anh sẽ không giấu em điều gì hết, đừng giận anh nữa được không?”


Là anh không tốt, chỉ cần khiến cô tức giận thì đều là do anh không tốt.


Thời Cẩn ôm cô, tựa cằm lên đỉnh đầu cô: “Đừng giận anh nữa, nhé?”


Cô vốn chẳng bao giờ nổi nóng với anh, lấy đâu ra mà giận anh cơ chứ. Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Em không giận, bây giờ anh kể hết mọi chuyện cho em đi.”


Thời Cẩn nói được, cái gì cũng được.


Anh thành thực với cô: “Vụ nổ súng ở khách sạn không phải chuyện ngoài ý muốn, là do Tưởng Bình Bá sai người gây ra. Mục đích của ông ta là uy hiếp Lâm An Chi để anh ấy không tiếp tục điều tra tài khoản rửa tiền của nhà họ Từ nữa.”


Nghe xong, sắc mặt Khương Cửu Sênh tối xuống: “Số tiền phạm pháp từ đâu mà có vậy anh?”


“Buôn lậu di vật văn hóa.” Thời Cẩn bổ sung thêm: “Ở viện bảo tàng nhà họ Từ.”
Mũi nhọn hoàn toàn chĩa thẳng vào nhà họ Từ.


“Ông biết chuyện chưa anh?”


“Ông là người ký vào văn bản ủy thác.”


Khương Cửu Sênh không tin, cô không tin nhà họ Từ thực hiện mánh khóe buôn lậu rửa tiền. Nếu nhà họ Từ không biết chuyện, thế thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó là Tưởng Bình Bá tự đưa ra quyết định mà không được phép. Còn về văn bản ủy thác kia…


“Ông rất tin tưởng lão Tưởng, nếu là văn bản do ông ta đưa thì có nhắm mắt ông cũng sẽ ký.”


Thời Cẩn không tỏ thái độ.


Quả thực là như vậy, Tưởng Bình Bá hoàn toàn có thể đưa ông cụ Từ vào thế không hiểu rõ tình hình mà vẫn ký văn bản ủy thác.


“Có hai chuyện rất kỳ lạ.” Khương Cửu Sênh suy nghĩ: “Nếu thực sự muốn rửa tiền thì nhất định sẽ giấu giếm không cho ai biết, sao lại dùng tài khoản nhà họ Từ cơ chứ. Còn nữa, sau khi sự việc đã bại lộ lại còn đi uy hiếp Lâm An Chi, không phải sẽ càng khiến cảnh sát nhanh chóng nhúng tay vào vụ này hơn sao?”


Từ lúc Lâm An Chi gặp nạn, đến bây giờ khi phát hiện sự việc có liên quan đến nhà họ Từ càng giống như đã có sự sắp đặt từ trước. Thậm chí, cô nghi ngờ, việc Lâm An Chi gặp nạn không phải vì kẻ nào đó muốn uy hiếp anh mà là vì hắn muốn đẩy nhà họ Từ ra đứng mũi chịu sào.


Về cơ bản, cô có thể khẳng định: “Vụ án này nhất định có kẻ thứ ba nhúng tay vào.”


Mục đích của kẻ đứng phía sau chính là nhà họ Từ, hoặc là một người nào đó trong nhà họ Từ.


Thời Cẩn ôm chặt cô vào lòng: “Sênh Sênh, em cần dưỡng thai, không cần lo chuyện này, để anh đi điều tra là được.”


Đêm tối, trên trời trăng sáng rực rỡ, ánh sao thưa thớt.


Sâu trong ngõ, không có đèn đường, bốn bề tối đen như mực, tiếng gió gào thét, tiếng chó sủa không ngừng.


Không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn thấy bóng người xiêu vẹo tiến vào bên trong một ngôi nhà cũ. Hắn ta liên tục quay lại nhìn phía sau, không thấy người theo dõi mới đẩy cửa bước vào trong căn hộ cũ ấy.


Trong phòng bật đèn, lúc này mới chiếu rõ gương mặt của người đàn ông.


Hắn ta tiến lên: “Cô cả.”


Tô Phục vắt chéo chân một cách tùy ý, nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp một điếu thuốc. Chiếc gạt tàn thủy tinh trên bàn đã đầy ứ, đầu thuốc rơi cả ra ngoài.


Cô ta nhướng mắt, nhìn người vừa tới: “Thế nào rồi?”


Người đàn ông trả lời: “Tưởng Bình Bá đã bị bắt rồi ạ.”


Tô Phục thong thả nhả ra một làn khói thuốc: “Nhà họ Từ thì sao?”


“Đội hình sự che đậy vụ án này lại rồi, phía nhà họ Từ vẫn chưa có động tĩnh gì ạ.”
Cô ta cong môi, nở nụ cười: “Đúng lúc ghê, tặng cho chúng một phần quà nữa đi.” Cô ta ngồi dậy, nghiến điếu thuốc lá, lấy điện thoại ra gọi.


Chỉ reo một hồi chuông.


Đầu bên kia là giọng nói của một người đàn ông: “Bà Ba.”


Tô Phục nheo mắt, gạt tàn thuốc vào trong gạt tàn, giọng bị khói thuốc hun cho hơi khàn, giọng điệu lười biếng: “Cậu Ba, đến lượt cậu rồi đấy.”


Tần Vân Phi đáp lại: “Tôi hiểu rồi.”


Vừa tắt máy thì điện thoại của Tô Phục lại reo lên.


Cô ta liếc nhìn một cái, nhận điện: “Ba à.”


Tô Bính Nghiệp lập tức nói: “Rốt cuộc con đang làm cái gì đấy? Tại sao lại đi gây sự với người nhà họ Tần chứ?”


Cô ta đặt điện thoại ra xa một chút, thong thả trả lời: “Chúng sống thoải mái quá rồi, nhưng con lại phải trốn Đông trốn Tây, làm gì có chuyện sống dễ dàng như thế chứ.”


Con người cô ta, lòng dạ hẹp hòi, thù lâu nhớ dai.


Ở đầu dây bên kia, Tô Bính Nghiệp nổi trận lôi đình: “Nếu chú Tư phát hiện ra thì ba không dám đảm bảo chú ấy còn cho con trốn Đông trốn Tây nữa đâu!”


“Chú Tư ư?” Tô Phục cười lạnh một tiếng, giọng nói đột nhiên thay đổi, hùng hổ hăm dọa: “Chú Tư chú Tư, ba sợ chú ấy đến thế cơ à?”


Tô Bính Nghiệp bị cô ta nói cho nghẹn họng, bình thường chủ kiến của ông ta vẫn không bằng con gái, lời nói dịu dàng đi vài phần: “Hiện nay, nhà họ Tô đều do chú ấy làm chủ, con mà không nhịn thì…”
Cô ta cắt ngang: “Tại sao lại phải nhịn?” Cô ta gí đầu thuốc vào trong gạt tàn, đầu thuốc xì ra hai vòng khói rồi tắt ngấm: “Ba tưởng ba cứ nhịn mãi như thế thì nhà họ Tô sẽ đổi chủ sao? Tô Vấn không quản việc nhà họ Tô thì chú ta sẽ từ bỏ để chúng ta tiếp quản hay sao? Ba đừng mơ mộng hão huyền nữa, dù ông cụ có chết đi thì cũng không đến lượt chúng ta đâu.” Cô ta cười nhạo: “Ba có tin không, nếu ông cụ chết đi thật thì Tô Vấn sẽ đuổi toàn bộ chúng ta ra khỏi cửa ngay lập tức.”


Ít nhiều gì ông cụ vẫn còn để ý đến vài phần cốt nhục tình thâm, dù sao cũng là con trai ruột của ông cả. Hổ dữ không ăn thịt con, dù có không yêu thích đến mức nào nữa, ông cũng sẽ không động thủ, nhưng Tô Vấn thì khác. Nếu ông cụ mất đi thì anh ta sẽ không nhẹ tay mềm lòng đâu.


Thái độ của Tô Bính Nghiệp đã trở nên mềm mỏng rồi, nhưng vẫn do dự thiếu quyết đoán, lo trước lo sau: “Nhưng bây giờ cũng không thể đánh rắn động cỏ được.


Tô Phục hời hợt nói: “Đã đánh rắn động cỏ rồi, đâm lao phải theo lao thôi ba.” Khóe mắt cô ta nheo lại, vừa nguy hiểm lại vừa độc ác.


Ngày hôm sau, mưa nhỏ rả rích, gần đến giao thừa, thời tiết thay đổi, cục khí tượng dự báo sẽ có tuyết rơi trong vài ngày tới. Trong phòng làm việc của đồn cảnh sát có lò sưởi nhưng vẫn lạnh đến thấu xương.


Hoắc Nhất Ninh khoác áo quân đội màu xanh lục, bên trong còn mặc áo khoác bò, thêm sơ mi nữa. Anh không sợ lạnh, để mở khóa áo khoác, bộ dạng lưu manh, hỏi Triệu Đằng Phi vừa mới từ phòng thẩm vấn bước ra: “Vẫn không khai à?”


“Không khai gì hết.”


Tưởng Bình Bá sống chết không chịu khai, kín miệng như bưng khiến cho vụ án không hề có một chút tiến triển nào cả.


Hoắc Nhất Ninh quay sang hỏi Tưởng Khải: “Phía cậu điều tra thế nào rồi?”


Tưởng Khải cũng lắc đầu, biểu cảm rất thất bại: “Tưởng Bình Bá đã theo ông cụ Từ hơn 20 năm, ở quê cũng không có họ hàng thân thích, đã mấy chục năm không qua lại rồi. Ngoài nhà họ Từ ra, ông ta gần như không có các mối quan hệ xã hội khác.”


Lại đi vào ngõ cụt.


Cửa mở, một làn gió lạnh ùa vào.
Hoắc Nhất Ninh ngẩng đầu: “Đồn trưởng Dương.”


Đồn trưởng Dương của đồn cảnh sát bước đến phía trước, hai tay chắp phía sau, gương mặt nghiêm nghị, đằng sau vẫn còn một người nữa.


Hoắc Nhất Ninh đứng dậy: “Sao kiểm sát trưởng Vu lại tới đây vậy?”


Kiểm sát viên cấp cao của viện kiểm sát, Vu Phương Minh.


“Đội trưởng Hoắc, vụ án nhà họ Từ có phải nên trình báo tới viện kiểm sát không?” Vu Phương Minh mặc comple, đi giày da, phủi nước mưa trên vai, nói: “Chúng tôi nhận được tin tố giác, nhà họ Từ có liên quan đến buôn lậu và rửa tiền.” w๖ebtruy๖enonlin๖ez


Đ*ch!


Ai là người tố giác?!


Ai là người đâm sau lưng anh?


Vụ án được bàn giao cho viện kiểm sát ngay ngày hôm đó, đội cảnh sát hình sự số 2 kết hợp điều tra với đội phòng chống buôn lậu. Đây là lần đầu tiên vụ án của đội hình sự số 1 bị thay đổi trong quá trình xử lý.


Hoắc Nhất Ninh hiển nhiên không đồng ý, anh đến phòng làm việc của đồn trưởng Dương: “Đồn trưởng, để tôi điều tra vụ án này.”


Đồn trưởng Dương khó chịu, trừng mắt nhìn anh: “Không được, cả nước đều biết cháu ngoại nhà họ Từ là bạn gái của cậu, cậu phải tránh hiềm nghi.”


Hoắc Nhất Ninh nghiến răng, lùi một bước: “Đội 1 chúng tôi phụ trách giúp đỡ vậy.”


Đồn trưởng Dương đặt tách trà xuống, thái độ đặc biệt nghiêm khắc, không giống vẻ tươi cười hằng ngày: “Giúp đỡ cũng không được. Cậu biết chuyện mà không báo cáo, tự ý che đậy, không tước quân phục của cậu đã là may lắm rồi. Đừng có luyên thuyên với tôi nữa, nhanh chóng sắp xếp thông tin vụ án rồi giao cho đội 2 xử lý tiếp.”


Tên Hoắc chó điên này, quá hoang dã, hoàn toàn không chịu nghe sự quản giáo, đồn trưởng Dương quả thật đau đầu vô cùng.


Hoắc chó điên không chịu: “Đồn trưởng…”


Đồn trưởng Dương tiện tay rút một quyển sách ném về phía anh: “Cậu đủ rồi đấy, buổi chiều cút ra Cửu Lý Đề cho tôi, ở yên đó mà suy xét kiểm điểm bản thân.”


Hoắc Nhất Ninh tay không chụp lấy quyển sách, ném vào thùng rác rồi quay người bước đi.


Đồn trưởng Dương á khẩu.


Hừm! Tính khí không vừa đâu!


Thang Chính Nghĩa và Tưởng Khải đứng chờ ngoài cửa, thấy Hoắc Nhất Ninh mặt lạnh bước ra ngoài liền biết không hy vọng gì được nữa rồi. Hoắc Nhất Ninh chẳng nói chẳng rằng, chỉ bấm điện thoại gọi đi.


“Đội trưởng Hoàng.”
Gọi điện thoại cho đội trưởng đội 2 làm gì chứ?


Mấy anh em đều vểnh tai lên nghe ngóng.


Chẳng mấy khi trên trời rơi mưa đỏ, đoạt vụ án từ tay đội 1, ông đội trưởng Hoàng kia cực kỳ đắc chí: “Có chuyện gì thế đội trưởng Hoắc?”


Hoắc Nhất Ninh nói thẳng vào vấn đề: “Để tôi tham dự vào vụ án nhà họ Từ nhé.”


Đội trưởng Hoàng vòng vòng vo vo, dùng lông gà giả làm lệnh tiễn, nói rất nghiêm trang: “Không được. Đồn trưởng đã đặc biệt dặn dò tôi không được để anh nhúng tay vào.”


Hoắc Nhất Ninh đáp lời một cách đơn giản: “Lén lút thôi.”


Đội trưởng Hoàng cười khà khà: “Lén lút cũng không được.”


Hoắc Nhất Ninh liếm răng, dài giọng: “À, thế à.”


Đội trưởng Hoàng ra vẻ tiếc nuối: “Thật sự rất xin lỗi anh.” Ha ha ha, cướp được vụ án của tên chó điên họ Hoắc, quá đã! Đã vô cùng!


Đội trưởng Hoàng đang lâng lâng, bỗng nghe thấy một giọng nói lười biếng lưu manh cực kỳ gợi đòn: “Tôi vừa nhớ ra một việc, hai, ba năm trước có lần đội trưởng Hoàng làm mất súng công, sau này tìm được ở đâu ấy nhỉ?”


Đội trưởng Hoàng đang vui vẻ chợt á khẩu, một miếng nước bọt suýt nữa khiến bản thân sặc chết.


Đ*ch, tên chó điên này!


Anh ta nắm được thóp của mình từ lúc nào vậy?


Đều là cảnh sát với nhau, có thể đừng chơi xấu như thế được không?


Đội trưởng Hoàng cười ngượng nghịu, xuống nước thỏa hiệp: “Có gì từ từ nói mà.”


Hoắc Nhất Ninh cười nói: “Được thôi.”


Đều là anh em trong đồn cảnh sát cả, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hiểu hết ý nhau thôi. Đội trưởng thật là gian xảo.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv