Từ biểu cảm của anh ta thì có thể thấy Trịnh Thành không nói dối.
Hoắc Nhất Ninh chau mày, đặt bút xuống: “Lời khai của anh hiện giờ đều chỉ từ một phía, anh có bằng chứng mang tính xác thực không?”
Trịnh Thành lập tức nói: “Tôi có bản ghi âm, tôi giấu nó trong tủ giữ đồ của một trung tâm thương mại.”
Có bằng chứng xác thực, hướng đi càng lúc càng rõ ràng rồi.
Hoắc Nhất Ninh hỏi câu cuối cùng: “Ai là người liên lạc với anh?”
“Tưởng Bình Bá.”
Lão Tưởng ư.
Là người thân tín duy nhất bên cạnh ông cụ Từ.
Hoắc Nhất Ninh day trán, bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
“Đội trưởng.”
Thang Chính Nghĩa ấp a ấp úng, biểu cảm rất nghiêm trọng. Anh ở phòng bên cạnh nên đều nghe thấy hết cả, nhà họ Từ là nhà đẻ của chị dâu, người nhà họ Từ cũng là người nhà của đội trưởng.
Hoắc Nhất Ninh không nói gì nhiều, ánh mắt càng trở nên nặng nề: “Chính Nghĩa, cậu đưa Trịnh Thành đi lấy bản ghi âm.”
Có cần động chân động tay vào không đây?
Cuối cùng, Thang Chính Nghĩa vẫn nuốt lời nói vào trong: “Vâng ạ.”
“Đằng Phi, giúp tôi điều tra chủ sổ tiết kiệm nhà họ Từ, tất cả các khoản giao dịch qua lại nữa.”
Hoắc Nhất Ninh đã nói đến chữ ‘giúp’, Triệu Đằng Phi liền đoán được ý định của anh, phải điều tra một cách kín đáo.
Anh không phải là người nhiều lời, cũng không hỏi han gì, tuyệt đối vâng lệnh: “Em biết rồi ạ.”
“Ngoài ra, vụ án này,” Hoắc Nhất Ninh liếm môi, hiếm khi bộ dạng anh lại long trọng trước mặt anh em thế này, trong lời nói còn mang vài phần khẩn khoản: “Tạm thời giữ kín giúp tôi, trước khi điều tra rõ ràng thì đừng vội đưa bản thẩm vấn khởi tố lên viện kiểm sát.”
Dẫu sao, nó không chỉ là việc công mà còn là việc nhà nữa.
Thang Chính Nghĩa là người đầu tiên gật đầu: “Đội trưởng yên tâm, bọn em đều hiểu cả.”
Bên ngoài trời đã sập tối. Hoắc Nhất Ninh quay trở lại phòng làm việc, thấy có một người đang ngồi yên lặng trên ghế dựa. Nhìn thấy anh bước vào, cô lập tức đứng dậy, tươi cười chạy đến trước mặt anh: “Đội trưởng.”
Hoắc Nhất Ninh giơ tay đón lấy cô, một tay vòng quanh eo Cảnh Sắt: “Sao em lại tới đây?”
Cô cười tít mắt nói: “Em đến đợi anh mà.”
Anh kéo cô vào lòng, dang tay ôm lấy cô, cúi đầu đặt cằm lên vai cô, im lặng rất lâu, cứ ôm chặt lấy cô như vậy thôi.
“Anh sao thế?” Cô không động đậy chỉ nghiêng đầu nói nhỏ vào tai anh:: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không anh?”
Hoắc Nhất Ninh lắc đầu, một tay vòng lấy ôm chặt chiếc eo nhỏ nhắn của cô, tay còn lại thì nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô: “Anh hơi mệt, muốn ôm em một chút thôi.”
“Vâng ạ.”
Cô không làm ồn nữa, chỉ im lặng để anh ôm mình.
“Bảo bối ngoan.”
Ngoại trừ những lúc ân ái, anh rất ít khi gọi cô như vậy.
Trái tim Cảnh Sắt bị anh làm cho tan chảy rồi: “Dạ?”
Anh trầm lặng một lúc, hơi thở hơi rối loạn, nói bên tai cô: “Nếu có một ngày, anh bắt người nhà của em thì em sẽ làm thế nào?”
Cảnh Sắt nhíu đôi lông mày thanh tú, cô không thích giả thiết này lắm.
Nhưng cô vẫn nghĩ rất lâu và trả lời anh một cách đặc biệt nghiêm túc: “Em tin người thân của mình, em cũng tin anh. Họ sẽ không làm việc xấu, anh cũng sẽ không tùy ý bắt người. Em sẽ đi tìm bằng chứng chứng minh họ vô tội.”
Quả nhiên, là người con gái xuất thân trong gia đình cao quý, vừa hiểu chuyện, vừa có chính kiến. Mặc dù trước mặt bạn trai cô rất mềm yếu nhưng tính cách rất trưởng thành, vừa thông minh lại trong sáng.
Anh lại tiếp tục giả định: “Nếu em không tìm được thì sao?”
Cảnh Sắt nhăn mặt.
Một giả thiết vô cùng tồi tệ, cô không nghĩ tiếp được nữa rồi.
Một bàn tay to đặt lên đỉnh đầu Cảnh Sắt, vuốt ve mái tóc cô, bên tai là giọng Hoắc Nhất Ninh vỗ về: “Thế thì em nói với anh, anh giúp em.”
Cô ngẩng đầu: “Nếu anh cũng không tìm được thì sao?”
Anh không suy nghĩ nhiều, đáp ngay: “Anh sẽ dùng toàn bộ năng lực của mình, vì tình riêng mà làm trái pháp luật.”
Vì tình riêng mà làm trái pháp luật.
Cảnh Sắt vốn nghĩ rằng đội trưởng nhà cô là người quang minh chính đại lại công chính liêm khiết, sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế. Cô nghĩ, có lẽ vì điều kiện ban đầu là người nhà của cô nên anh mới phá vỡ nguyên tắc.
“Anh là cảnh sát, có thể làm như vậy sao?” Mặc dù trong lòng cô thích việc anh có thể vì cô mà đi vào con đường đó, nhưng cô lại không đành lòng. Cô biết rằng, anh rất tôn trọng nghề cảnh sát.
“Sắt Sắt à,” anh vuốt ve gương mặt cô, nhẹ nhàng thủ thỉ: “Trên đời này không có sự công bằng tuyệt đối. Không phải tất cả người ngồi tù đều là kẻ xấu, cũng như không phải tất cả người bên ngoài đều là người tốt. Nhưng nếu anh có thể phân biệt chính xác phải trái đúng sai thì anh sẽ cố gắng hết sức để bẻ thẳng nó, thậm chí có phải dùng đến những thủ đoạn không ngay thẳng, thậm chí có phải trút bỏ cảnh phục.”
Cô hiểu ý anh.
Anh nói anh tin cô, tin người nhà cô. Anh sẽ dùng bộ cảnh phục này để bảo vệ cô và người nhà.
Lời nói của anh khiến cô cảm động tới mức hơi buồn lòng, sầu muộn vùi đầu vào lòng anh: “Anh đừng nói đến chuyện này nữa, em sẽ lo lắng mất.”
Hoắc Nhất Ninh cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ ôm cô thêm một lát.
Điện thoại đổ chuông, anh liếc mắt nhìn số gọi đến rồi nhận điện: “A lô.”
Là Thời Cẩn.
Anh nói: “Ra ngoài gặp mặt đi.”
Không có việc gì sẽ không tìm đến đây. Tin tức của tên này nhanh nhạy thật.
“Được.” Hoắc Nhất Ninh nói: “Gửi địa chỉ cho tôi, 40 phút nữa tôi tới.”
“Ừ.”
Đầu dây bên kia tắt máy trước.
Cảnh Sắt hỏi: “Ai thế anh?”
“Thời Cẩn.” Hoắc Nhất Ninh với lấy túi xách của cô: “Một lúc nữa anh phải đi gặp anh ta.”
Cô hơi tò mò: “Muộn thế này rồi anh rể còn tìm anh làm gì nữa?” Bình thường vào giờ này anh rể nhất định sẽ ở bên cạnh chị Sênh Sênh. Cô nghe ông ngoại nói, từ sau khi chị Sênh Sênh mang thai, việc gì anh rể cũng không làm, khách sạn và bệnh nhân đều vứt sang một bên, chỉ theo sát chị Sênh Sênh một bước không rời.
“Không có chuyện gì đâu, anh đưa em về trước đã.”
Anh không nói, cô cũng ngoan ngoãn không hỏi nữa: “Vâng ạ.”
Trăng ló trên lầu Tây, không gió không mưa, cũng không có sao. Hàng cây ngân tùng bên ngoài Ngự Cảnh Ngân Loan bị đèn đường nhuộm thành một màu trắng xóa.
Khương Cửu Sênh bước ra khỏi phòng tắm, thấy Thời Cẩn cầm áo khoác đi từ phòng thay đồ ra.
“Anh đi ra ngoài à?”
Anh vắt áo khoác lên cánh tay mình, lấy chìa khóa xe, bước tới trước mặt cô: “Ừ, anh có chút việc công.”
Bình thường cô cũng không hỏi han gì việc công của anh, chỉ dặn dò: “Bên ngoài vừa tạnh mưa, nhiệt độ lại thấp, có khi mặt đường đóng băng rồi. Anh lái xe cẩn thận nhé.”
“Ừ.”
Khương Cửu Sênh tiễn anh ra cửa.
Thời Cẩn chỉnh lại áo khoác len của cô: “Em ngủ trước đi, anh gọi Cẩm Vũ và Tần Tả đến.”
Để tiện chăm sóc bà bầu Khương Cửu Sênh, Tần Tả đã chuyển đến Ngự Cảnh, cùng một tầng nên việc qua lại cũng rất thuận tiện.
Cô lắc đầu từ chối: “Đừng đánh thức họ, em ngủ ngay bây giờ đây, không có việc gì đâu.”
Thời Cẩn không đồng ý cũng không phản đối. Anh đứng dưới bậc cửa, vừa đúng cao bằng cô. Anh ôm cổ cô, hôn tạm biệt. Vốn anh chỉ định hôn nhẹ một cái thôi nhưng rồi lại không nỡ buông ra, liền kiên nhẫn hôn lên môi cô mặt cô một hồi lâu.
Hơi thở dần trở lên rối loạn, nụ hôn tạm biệt đã không còn đủ khiến anh thỏa mãn, anh ôm lấy eo cô, càng hôn càng sâu.
Chiếc áo khoác trên cánh tay rơi xuống mặt sàn.
Khương Cửu Sênh cúi đầu.
Anh nâng gương mặt cô lên, không để cô phân tâm, đầu lưỡi ẩm ướt và đôi môi hơi lạnh quấn lấy cô không rời.
Cô hơi đẩy anh ra, đôi môi bị anh hút lấy, chỉ hỏi được một cách không rõ ràng: “Anh không vội sao?”
“Không vội.”
Hoắc Nhất Ninh đưa vợ về nhà, không thể nào nhanh như thế được.
Thời Cẩn tiếp tục hôn cô, mở mắt, ánh đèn trên đầu rơi xuống đuôi mắt cô, hàng mi run rẩy để lộ sự ướt át. Bàn tay anh vuốt dọc theo chiếc eo nhỏ nhắn của cô, hướng lên trên.
Anh ngậm môi cô, nói: “Hình như to lên rồi.”
Cô mở mắt, nhìn vào cặp mắt đang cười của anh: “Anh nói cái gì cơ?”
Lòng bàn tay của Thời Cẩn hơi nóng lên, anh chạm vào ngực cô qua một lớp áo ngủ: “Chỗ này này.”
Gương mặt Khương Cửu Sênh hơi nóng lên, cô vùi đầu vào lòng anh: “Chắc tại vì em mang thai đấy.” Giọng nói cô càng ngày càng nhỏ lại: “Mạc Băng nói vẫn còn nhỏ cơ.”
Người cô rất nhỏ nhắn, khung xương cao gầy mảnh khảnh, theo như lời Mạc Băng nói, cái gì cũng ổn chỉ mỗi ngực là nhỏ thôi.
Thời Cẩn cười nhẹ bên tai cô: “Đúng là rất nhỏ.”
Cạn lời với anh.
Cô giận rồi, liền cắn vào cổ anh một phát: “Không cho anh nói nữa.”
Cô không nỡ cắn mạnh, răng sượt qua cổ anh như gãi ngứa. Thời Cẩn cảm thấy hơi rạo rực, anh không nói gì nữa mà ôm lấy cô đợi cơ thể trở lại bình thường.
Khương Cửu Sênh cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi một câu không cam lòng: “Vậy anh thì thích như thế nào?” Cô đang nghĩ không biết có phải các bà bầu thường hay kiếm chuyện vô cớ không, nếu là trước kia thì nhất định cô sẽ không hỏi những câu như vậy.
Thời Cẩn nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn tai cô: “Như em là được.”
Thế là cô được dỗ xong, hài lòng mãn nguyện ôm lấy anh.
“Sênh Sênh này.”
“Dạ?”
Sau phút giây im lặng, Thời Cẩn nói: “Anh đưa em ra nước ngoài nhé.”
Khương Cửu Sênh bất ngờ, lùi ra khỏi vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao phải ra nước ngoài ạ?’
Lý do của anh rất đơn giản: “Để em dưỡng thai.”
Cô không hỏi lý do tại sao nhất quyết phải đi nước ngoài dưỡng thai mà hỏi anh: “Thế anh có đi cùng không?”
Thời Cẩn không trả lời ngay, anh còn đang suy nghĩ.
Anh phải ở lại để giải quyết chuyện nhà họ Từ, nhưng anh cũng không yên tâm để cô đi.
Khương Cửu Sênh vuốt ve đôi lông mày đang nhíu lại vì do dự và căng thẳng của anh: “Anh không cần phải suy nghĩ nữa.” Thái độ của cô rất rõ ràng, kiên định: “Anh ở đâu thì em ở đó.”
Cứ coi như cô đang mang thai mà kiếm chuyện vô cớ đi. Cô không muốn rời xa anh, dù chỉ là một ngày.
Họ hẹn nhau ở một tiệm trà, lúc Hoắc Nhất Ninh tới thì Thời Cẩn đã ở đó rồi. Bình trà còn nóng, anh đã uống vơi nửa tách trà, bên cạnh khay trà còn đặt một tệp tài liệu.
Hoắc Nhất Ninh ngồi xuống, cầm tệp tài liệu lên.
Đúng như anh dự đoán, Thời Cẩn gọi anh tới là vì vụ án rửa tiền của nhà họ Từ.
Anh đóng tệp tài liệu lại, nhìn Thời Cẩn: “Vụ án này vẫn được chưa công bố ra ngoài, làm sao mà anh biết được?”
Thời Cẩn nâng tách trà, dùng nắp tách gạt những lá trà bồng bềnh phía trên, bình tĩnh đọc ra một cái tên: “Lâm An Chi.”
Thiết nghĩ, Lâm An Chi cũng đoán ra rồi.
Hoắc Nhất Ninh hỏi thẳng: “Điều tra hết rồi à?”
“Đúng vậy.”
Anh lại hỏi tiếp: “Đáng tin không?”
“Đáng tin.” Thời Cẩn uống một ngụm trà nhỏ rồi đặt tách xuống, cổ chiếc áo len mỏng màu trắng vừa hay che đi yết hầu nhẹ nhàng di chuyển trong lúc nói chuyện của anh: “Đống văn bản đó được chuyển giao ở viện bảo tàng nhà họ Từ, khoản tiền rất lớn, chia thành ba lần rửa tiền tại ngân hàng Lâm Thị.”
Thời Cẩn đã điều tra rồi thì gần như có thể xác định nhà họ Từ có tài khoản đang rửa tiền, bất luận có phải do người nhà họ Từ làm hay không.
“Vấn đề nằm ở đâu?”
Một tay Thời Cẩn cầm bình, một tay giữ nắp rót trà cho Hoắc Nhất Ninh. Bình trà màu đen nhánh trong suốt, càng làm nền cho đầu ngón tay trắng muốt của anh. Bằng một động tác chậm rãi, anh từ tốn đặt bình trà xuống.
“Tưởng Bình Bá.” Thời Cẩn nói: “Trong tay ông ta có văn bản ủy thác của ông cụ.”
Có nghĩa là, Tưởng Bình Bá đang cố tình đẩy ông cụ Từ làm lá chắn, chí ít là tất cả chứng cứ hiện giờ đều hướng về suy luận đó.
Hoắc Nhất Ninh bưng tách trà lên, thưởng thức một ngụm, là trà đắng, vị chát đắng, không hiểu tại sao Thời Cẩn có thể uống được bình thường như thế. Anh đặt tách xuống: “Liệu có khi nào ông cụ không biết chuyện không?”
Thời Cẩn gật đầu: “Có khả năng đó, viện bảo tàng nhà họ Từ đều do Tưởng Bình Bá thu xếp, ông cụ rất tin tưởng ông ta.” Trên danh nghĩa thì Tưởng Bình Bá là tài xế của ông cụ Từ, nhưng kỳ thực là bạn chiến hữu, tình bạn hơn 30 năm trời. Không chỉ ông cụ Từ, mọi người trong nhà đều không coi Tưởng Bình Bá là người ngoài, trước nay đều không phòng bị gì. Nếu ông ta thật sự có ý đồ xấu xa thì dễ như trở bàn tay, một văn bản ủy thác vốn không thành vấn đề.
Trong mắt người ngoài, Tưởng Bình Bá như là đại diện cho ông cụ Từ vậy.
“Cũng có nghĩa là,” Hoắc Nhất Ninh dựa vào ghế, đáy mắt tối sầm: “Trừ phi Tưởng Bình Bá chịu buông tay, nếu không thì nhà họ Từ không thể thoát khỏi liên lụy?”
Thời Cẩn nhấp trà, nói: “Ông ta không nhận thì cũng bắt ông ta phải nhận.”
Hoắc Nhất Ninh hiểu ý anh.
Thái độ của Thời Cẩn rất bá đạo, bất kể trắng đen, bất kể sự thực thế nào, anh đều muốn nhà họ Từ vô can hoàn toàn. Nếu không còn cách nào khác thì e rằng anh sẽ nghĩ cách để một mình Tưởng Bình Bá gánh tội, bất kể ai đúng ai sai.
Hoắc Nhất Ninh bình thản nhìn người đối diện: “Anh tin tưởng nhà họ Từ ư?”
“Không tin.” Anh trả lời rất nhanh, âm thanh rất nhẹ, đáy mắt giống như một vùng biển sâu thẳm, vừa vắng lặng vừa lạnh lẽo, không hề gợn sóng.
Lòng người khó đoán, đến bản thân mình anh còn chưa từng tin tưởng.
Anh nói: “Tôi không cần chân tướng.”
Hoắc Nhất Ninh hỏi: “Thế thì anh cần cái gì?”
“Kết quả.” Thời Cẩn nói rất điềm nhiên và tùy ý, như lý ra phải thế: “Một kết quả khiến Sênh Sênh nhà tôi tiếp nhận được, thật giả không quan trọng.”
Hoắc Nhất Ninh im lặng.
Thời Cẩn không phải người bình thường. Cái nhìn đúng sai của anh rất cực đoan, đạo đức càng không cần nhắc tới, nhưng thực ra cũng rất dễ đoán, mọi việc anh làm chỉ quẩn quanh Khương Cửu Sênh, việc gì tốt cho cô thì Thời Cẩn cứ thế mà làm.
Hoắc Nhất Ninh không có ý kiến gì về việc này.
Thời Cẩn chạm nhẹ thử nhiệt độ của tách trà, nó đã nguội rồi, anh rút tay lại: “Không cần công khai việc này, bí mật tạm giam Tưởng Bình Bá.”
Không cần nói cũng đồng ý kiến, đều là con rể nhà họ Từ nên tất sẽ tự bênh vực người nhà mình rồi.
Hoắc Nhất Ninh gật đầu: “Tôi cũng có ý như vậy.”
“Nhưng trước đó phải giải quyết một người đã.”
Hoắc Nhất Ninh nhướng mắt: “Ai?’
Thời Cẩn đẩy tệp tài liệu qua, giọng nói nhàn nhạt: “Ôn Thi Hảo.”
Hoắc Nhất Ninh liếc nhìn.
Trong bao đựng vật chứng chỉ có một chiếc điện thoại.
Anh liếm răng hàm, đúng rồi, con người này, tâm địa độc ác, không biết xấu hổ, cũng nên nếm mùi vị đau khổ rồi.
Ngày hôm sau, tại đồn cảnh sát thành phố Giang Bắc.
Ôn Thi Hảo bị dẫn vào phòng thẩm vấn, phong thái nhàn hạ, vẻ mặt thách thức.
Cô ta ngồi xuống, nói: “Luật sư của tôi nói hung thủ đã nhận tội rồi.”
Hoắc Nhất Ninh ngồi phía đối diện, lười biếng dựa vào lưng ghế: “Thông tin nhanh thật đấy.”
“Nếu hung thủ đã đền tội,” giọng điệu Ôn Thi Hảo mạnh mẽ: “Phía cảnh sát các người có phải nên thả tôi ra rồi không?”
Hoắc Nhất Ninh khoanh tay, hất cằm, giọng nói biếng nhác: “Không vội.”
Ánh mắt Ôn Thi Hảo lạnh lùng: “Đội trưởng Hoắc, muốn tạm giam người khác thì cũng phải có lý do chính đáng chứ.”
Anh cong cong khóe môi, mỉm cười giễu cợt: “Tôi có.”
“Tách.”
Anh nhấn phím enter rồi xoay màn hình máy tính về phía Ôn Thi Hảo. Là clip lúc Lâm An Chi gặp nạn, góc quay là bên ngoài cửa phòng anh ấy, độ dài chỉ vài phút.
Đợi hết clip, Hoắc Nhất Ninh dừng lại rồi nói: “Phát hiện ra điều gì chưa?”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Ôn Thi Hảo nhìn anh một cách phòng bị: “Anh có ý gì?”
Anh từ tốn tua video đang dừng về trước một đoạn: “Sau khi Lâm An Chi bị thương, cô đã ở lại trong phòng 5 phút.”
“Thế thì đã sao chứ?”
Anh giương mắt, lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô đã làm những gì?”
“Tôi chẳng làm gì hết.” Ôn Thi Hảo chế nhạo, nét hoảng loạn vụt qua ánh mắt, sau đó được thay thế bằng sự khẳng định chắc chắn: “Đội trưởng Hoắc, không cứu người bị nạn không phạm pháp mà.”
“Xem ra luật sư của cô nghiên cứu pháp luật chưa đủ sâu rồi.” Hoắc Nhất Ninh đổi tư thế ngồi, đôi chân dài miên man, khuỷu tay đặt lên bàn, rướn người về phía trước: “Gặp nạn không cứu, có thể phân thành hai loại, một loại gọi là có nghĩa vụ thấy chết không cứu, loại còn lại gọi là không có nghĩa vụ thấy chết không cứu, nhưng không hành động gì cũng có thể cấu thành hành vi vi phạm pháp luật.”
Ôn Thi Hảo thất sắc, lập tức phản bác: “Không phải tôi hẹn Lâm An Chi đến căn phòng đó, tôi không có nghĩa vụ bắt buộc phải cứu anh ta.”
Hoắc Nhất Ninh không hề phủ định, ngược lại còn xác nhận: “Nhưng cô đã cản trở việc anh ta cầu cứu.”
Cô ta lớn tiếng: “Tôi không có.”
“Cô có.”
Ôn Thi Hảo trừng mắt chết lặng người.
Điệu bộ Hoắc Nhất Ninh vẫn thong dong, bình thản, giọng nói từ tốn, ung dung vạch trần cô ta: “Lúc cô bước vào, cửa đang mở, nhưng khi cô đi ra, cửa lại đóng. Thư ký của Lâm An Chi đã từng qua gõ cửa sau khi cô bước ra khỏi đó. Nếu không phải do cô cố ý đóng cửa lại thì Lâm An Chi đã sớm được phát hiện và tình trạng thương tích của anh ta sẽ nhẹ hơn.”
Phần đầu bị thương nặng, chỉ cần cấp cứu chậm một giây thôi thì có khả năng sẽ dẫn đến chết người.
Ôn Thi Hảo bật dậy: “Tôi không cố ý.”
“Cô cố ý.”
Cô ta mặt đỏ tía tai la lối: “Anh có bằng chứng gì chứ?’
Thần sắc hoảng loạn, lòng dạ rối bời.
Cuối cùng thì cô ta cũng không kiềm chế được nữa rồi.
“Cô mang điện thoại của Lâm An Chi đi.” Hoắc Nhất Ninh bỏ túi đựng vật chứng đặt lên bàn: “Điện thoại được tìm thấy trên xe cô, bên trên còn phát hiện dấu vân tay của cô. Trên mặt pháp luật thì điều này đã cấu thành tội danh cố ý gây thương tích rồi.”
Cô ta cảm thấy khó tin: “Như vậy mà cũng có tội ư?”
Đúng vậy, cô ta muốn Lâm An Chi chết đi. Anh chết rồi thì cô ta sẽ trở thành cổ đông lớn nhất trong ngân hàng, không ai có thể ngăn cản cô ta quay trở lại vị trí ban thành viên hội đồng quản trị. Vì thế, khi cô ta nhìn thấy Lâm An Chi nằm trong vũng máu, suy nghĩ đầu tiên của cô ta chính là để anh không sống sót nổi.
Cô ta mất 5 phút để lấy bình tĩnh, sau đó mang chiếc điện thoại cầu cứu của anh ấy đi và đóng cửa lại.
Đôi mắt lạnh lùng của Hoắc Nhất Ninh liếc nhìn người phụ nữ đang thất thần ở phía đối diện: “Tình tiết phạm tội không được xem là quá nặng, nhưng cô đừng quên rằng mình còn đang trong quá trình hoãn thi hành án.”
Trong quá trình hoãn án, cô ta chỉ cần tiếp tục vi phạm quy định pháp luật, dù tội danh nhỏ đến đâu thì cũng có thể khiến cô ta trở về hiện trạng ban đầu, cùng phạt hai tội, cô ta phải ngồi tù một lần nữa. Ôn Thi Hảo thở hổn hển, gương mặt trắng bệch ngồi rũ trên ghế.