" Là nàng?" Triệu Minh trong lòng kinh ngạc. Sau đó là lại một lần nữa ôm đầu đau đớn. Mỗi khi hắn nhớ đến nữ tử này thì đầu hắn lại đau như chết đi sống lại, hơn nữa một cảm giác uất nghẹn từ trái tim làm cho hắn càng thêm khó chịu.
"Nữ Hoàng đời đầu chúng ta vì đem lòng yêu một nam nhân mà từ bỏ tất cả, từ bỏ cả ngai vị của mình mà theo hắn. Nhưng cuối cùng thì sau chứ, tên khốn đó vì mê luyến sắc đẹp của nữ nhân trong đất liền kia lại bỏ rơi nàng." Nữ Hoàng khinh bỉ nói.
" Khoan khoan, dừng lại chừng năm giây" Triệu Minh vội cắt lời nàng, hắn đang nghe cái quái gì đây chứ,
" Nữ Hoàng đời đầu của Hải tộc và Nữ Thần Biển?" Triệu Minh hướng về Nữ Hoàng nghi hoặc
" Là một" Nữ Hoàng ung dung đáp.
Triệu Minh nghe được lời này thì đầu óc như không dùng đủ nữa rồi.
" Nữ Thần Biển chẳng phải yêu Thủy Thần sao? Vậy tại sao nàng ta lại xuất hiện trong đầu hắn chứ. Chẳng lẽ hắn kế thừa truyền thừa từ Thủy Thần nên cũng kế thừa luôn ký ức của ông ta luôn hay sao? "
" Ngươi không sao chứ?" Nữ Hoàng thấy hắn thần sắc bất thường như thế quan tâm hỏi.
" Ta không sao?" Triệu Minh bình tĩnh trả lời.
Hôm nay hắn đã trải qua vô số bất ngờ, đầu tiên là về những bài Sấm phản ánh đúng những gì hắn đã trải qua. Tiếp theo là sự bỏ đi thần bí của mẫu thân Thủy Quân Dao. Cuối cùng là hình ảnh của nữ thần biển cứ quanh quẩn trong đầu khiến hắn không sao giải thích được.
Tạm thời gác lại dòng suy nghĩ này, Triệu Minh hướng về Nữ Hoàng nói.
"Hải Tộc các nàng đã đầu quân cho ta, thật sự ta cũng không muốn để cho các nàng chịu thiệt. Nhưng mà hiện tại công pháp mà ta có cao nhất chỉ là Hư Cấp Công Pháp, mà theo ta được biết thì cấp bậc công pháp này Hải Tộc các nàng cũng không thiếu. Vì thế cho nên…" Nói đến đây Triệu Minh nở ra một nụ cười xảo trá, " ta khỏi cho nhé"
Thấy tên này định quỵt đi thù lao của mình, " Hừ! Đâu dễ dàng như thế", Nữ Hoàng bất mãn nói.
Nàng phất tay áo, quay mặt đi, sau đó mở miệng, " Tạm thời ta cho ngươi thiếu, sau này trả cho Hải Tộc ta gấp đôi"
" Ok luôn" Triệu Minh mỉm cười đáp ứng.
Nhìn về phía Hắc Nam Hải Đảo, Triệu Minh chậm rãi lên tiếng,
" Ngay mai, ta sẽ tổng tấn công Hán Linh Nhất Tộc"
"Ngày mai? Có quá vội vàng?" Nữ Hoàng ngạc nhiên hỏi.
Triệu Minh lắc đầu, " Đêm dài lắm mộng, nếu để cho chúng có thời gian chuẩn bị hậu chiêu thì mệt lắm"
Nữ Hoàng mỉm cười, " Bọn này thì có Hậu chiêu gì chứ?"
" Không được khinh địch" Triệu Minh nghiêm giọng, " Ngày mai ta sẽ để Đại Trưởng Lão, vợ chồng Hoàng Thiên Đức, và Sùng Hạo tiên phong đánh trước. Nàng cùng ta quan chiến, nếu có gì không ổn, lập tức xông ra giải quyết"
" Được" Nữ Hoàng gật đầu
Sỡ dĩ Triệu Minh chọn ngày mai là vì khi đó có lẽ Đại Trưởng Lão đã đem những vây cánh của Hán Linh Nhất Tộc diệt hết. Đến khi đó ông ta có thể quay về tiếp ứng
Hơn nữa để cho bọn chúng không kịp trở tay thì ngày mai tấn công là thời điểm hợp lý nhất.
Tối hôm đó trong Đại Điện Thủy Tinh Cung, lúc này đây Sùng Hạo, vợ chồng Hoàng Thiên Đức đều đã có mặt đầy đủ.
" Đại Nhân đêm khuya bí mật cho gọi chúng ta đến không biết có chuyện gì căn dặn" Sùng Hạo chắp tay cung kính nói.
Triệu Minh gật đầu, sau đó chậm rãi lên tiếng, " Ban ngày đại điện rất đông long xà hỗn tạp, để tránh tai mách mạch rừng cho nên đến tối ta mới bí mật gọi các ngươi đến đây".
Bọn người Sùng Hạo nghe vậy thì thầm tán đồng, đúng là ban ngày khi ấy không thích hợp bàn chuyện đại sự. Bởi chỉ cần một động tĩnh khác thường thôi cũng sẽ dễ dàng khiến người khác sinh nghi.
Triệu Minh nhìn đám người Sùng Hạo sau đó hỏi, " Sùng Hạo, ban ngày ngươi bảo ba người các ngươi là đủ để diệt đi Hán Linh Nhất Tộc chuyện này là thật"
Sùng Hạo gật đầu, " Đúng vậy Đại Nhân, bây giờ Hán Linh Nhất Tộc chỉ còn có hai tên Cực Hạn Linh Thần, chúng ta có thể cầm chân bọn họ. Khi ấy những người khác có thể dễ dàng đem toàn bộ tộc nhân của bọn chúng giết chết"
Triệu Minh lắc đầu, " Sùng Hạo ngươi không hiểu ý ta? " Nói đến đây sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, " Ý của ta là đem toàn bộ Hán Linh Nhất Tộc trên dưới tất cả giết hết, kể cả hai tên lão già kia."
"Chuyện này...chuyện này" Sùng Hạo cười khổ, " Đại nhân, diệt đi thế lực bọn chúng thì chúng ta có thể làm được, nhưng nhổ cỏ tận gốc như ngài nói thì thật sự rất khó a"
" Đúng vậy Đại Nhân! Cực Hạn Linh Thần một khi đã muốn tẩu thoát thì cho dù có mười người như chúng ta bao vây thì vẫn không chắc là có thể bắt được" Hoàng Thiên Đức một bên giải thích.
Triệu Minh gật đầu, " Ta biết các ngươi làm không được nên mới bí mật gọi các ngươi đến đây."
" Người đâu, mang ba tên kia vào? " Triệu Minh hướng mấy tên thuộc hạ bên ngoài ra lệnh.
Bọn người này chính là đám người Đại Sư Huynh mà Đại Trưởng Lão đem cho hắn sai khiến.
Bọn này lúc trước thì ganh ghét Triệu Minh, nhưng hiện tại thì trở nên vô cùng phục tùng hắn.
Chuyện này cũng dễ giải thích, một người ganh ghét ngươi là bởi vì họ xem ngươi ngang họ.
Nhưng nếu địa vị và thực lực ngươi viễn siêu họ, đạt đến mức độ mà họ cả đời cũng không đuổi kịp thì lúc đó bọn họ sẽ không ganh ghét ngươi nữa mà sẽ trở nên khâm phục ngươi, ngưỡng mộ ngươi, xem ngươi là mục tiêu phấn đấu.
Sau khi Triệu Minh ra lệnh không bao lâu, thì đám người Thủy Chấn Lôi đã đem người vào. Thủy Chấn Lôi là tên của Đại Sư Huynh mà Triệu Minh vừa mới hỏi.
" Sùng Hạo! Ngươi nhìn xem bọn họ là ai" Triệu Minh lạnh nhạt nói.
Sùng Hạo xoay người nhìn lại thì hai mắt trợn to, hắn như không thể tin vào mắt mình nữa. Đây chẳng phải là Trương Liêu, Lý Bưu, Lưu Tín, thuộc hạ của hắn hay sao. Mà giờ đây cả ba người họ đã bị người ta định trụ, hơn nữa đầu óc cũng không còn bình thường.
" Đại nhân, đây là…? " Sùng Hạo đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Triệu Minh.
Triệu Minh khoé miệng vểnh lên, lạnh nhạt nhìn về Sùng Hạo rồi lên tiếng, " Bọn này chính là người của bọn Hán Linh Nhất Tộc cài vào?"
"Cái gì? Chuyện này sao có thể? " Sùng Hạo kinh ngạc thốt lên, sau đó là sợ hãi mà quỳ mọp xuống, " Đại nhân, thuộc hạ là không biết a, bọn này đã quy phục ta mấy trăm năm nay rồi, nhưng ta không ngờ bọn chúng lại là người của bọn ngoại tộc đó, mong Đại Nhân suy xét"
" Ngươi thật là không biết" Triệu Minh gặng hỏi
" Thuộc hạ thật sự không biết"
Dứt lời Sùng Hạo một chưởng bắn ra đánh về phía ba người Trương Liêu
" Dừng tay" Triệu Minh vội vã hét lên ngăn cản, lúc này Sùng Hạo mới vội vang thu lại lực đạo. Nhưng ba tên kia vẫn bị hắn đánh cho còn nửa cái mạng. Tứ chi đã không còn nguyên vẹn.
"Ngươi.. cái tên này?" Triệu Minh tức giận không thôi. Xém chút là tên này đã phá hỏng đại sự của hắn.
Phải biết những tên này gia tộc đều lưu giữ Bổn Mệnh Lệnh Bài.
Nếu bọn chúng xảy ra chuyện gì thì kế hoạch của hắn sẽ bị bọn người kia phát giác ra ngay.
" Đại Nhân, ta thật sự trong sạch a" Sùng Hạo lúc này liên tục biện minh.
" Haizz, ngươi đứng lên đi" Triệu Minh thở dài, " Ta đã biết ngươi trong sạch, nếu không ngươi đã không còn mạng đứng ở đây rồi"
" Đa tạ đại nhân" Sùng Hạo thở phào nhẹ nhõm sau đó đứng lên, " Đại Nhân, bước kế tiếp chúng ta định làm gì? Xin Đại Nhân sai bảo"
"Ngươi trở về đem toàn mọi người tập hợp bí mật đóng quân ở phía Tây cách Hắc Nam Hải Đảo khoảng một ngàn dặm.
"Chuyện dùng Ẩn Thân Chi Thuật để tránh bọn chúng phát giác, ngươi không cần ta dạy chứ"
" Đại Nhân yên tâm, chuyện này chúng ta có thể làm được"
"Tốt" Triệu Minh gật đầu hài lòng,
" Các ngươi cứ đem quân đóng ở đó, khi nhận được tín hiệu của ta, lập tức xông vào Hán Linh Nhất Tộc.
Ngoài tên báo tin là chừa lại ra thì toàn bộ tộc nhân bọn chúng già trẻ lớn bé tất cả đều giết hết. Tên báo tin nhớ lựa tên có tu vi cao một chút."
Dứt lời Triệu Minh từ trong người lấy ra một vật thể, xung quanh nó ẩn chứa vô số trận văn huyền ảo.
"Đây là…?" Sùng Hạo nhìn vật thể trên tay Triệu Minh tò mò hỏi.
Triệu Minh đưa vật thể cho Sùng Hạo rồi nói:
" Đây là Bạch Đằng Sát Tiên Trận, ngươi sau khi giết sạch bọn người trên đảo thì hãy đem nó bày ra tại đó. Còn đây là cọc gỗ đã được liên kết với mắt trận, có nó trên tay ngươi có thể tự ý ra vào trận pháp."
"Nhưng đại nhân, Hán Linh Nhất Tộc vẫn có hai tên Cực Hạn Linh Thần toạ trấn a" Sùng Hạo lên tiếng nhắc nhở.
Triệu Minh liếc hắn một cái sau đó lạnh giọng nói, " Ngươi yên tâm, khi ngươi tiến vào hai lão già kia đã không có ở đó"
Thấy thái độ khó chịu này của Triệu Minh, Sùng Hạo chỉ đành nhận lệnh, tuy có chút khó hiểu nhưng hắn cũng không dám hỏi thêm.
" Được rồi ngươi mau đi đi" Triệu Minh ra lệnh.
"Thuộc hạ cáo lui"
Đợi khi Sùng Hạo rời đi, Triệu Minh mới hướng về phía hai vợ chồng Hoàng Thiên Đức nói
" Hai vị Đảo Chủ, ngay đêm nay phiền hai người đem theo một nhánh quân nhỏ đi vòng qua phía Nam Hắc Nam Hải Đảo đến phía Đông sau đó đóng quân cách Hắc Nam Hải Đảo hai ngàn dặm. Nhớ trên đường đi phải tỏ ra thần bí, làm ra bộ dáng y như là các ngươi bí mật hành quân vậy. Nhớ là phải cách Hán Linh Nhất Tộc ít nhất 2000 dặm. Khi có tín hiệu của ta thì sẽ lập tức nhanh chóng tấn công bọn chúng"
"Thuộc hạ tuân mệnh" Vợ chồng Hoàng Thiên Đức nhanh chóng nhận mệnh rồi rời đi.
Hắc Nam Hải Đảo, trung tâm nơi này, một toà đại điện cao to sừng sững hiện ra. Bên trong đại điện, lúc này một đám lão già đang ngồi cùng nhau rầu rĩ.
" Khốn kiếp, tại sao bây giờ các tên kia còn chưa đến nữa" Một tên đầu tóc bợm trộm, gương mặt như hùm như báo nổi giận chửi.
Tên này là một trong hai vị lão tổ của Hán Linh Nhất Tộc, tên của hắn là Lưu Giác, biệt danh là Thiết Huyết Lão Nhân.
Hắn chính là một tên khát máu nhất vùng Đông Hải này. Những nơi hắn đi qua thây chất thành núi, máu chảy thành sông, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
"Nhị đệ, đừng quá nôn nóng" Lão già đạo bào trắng xoá hai mắt khép hờ khuyên nhủ.
Tên này chính là Minh Không Lão Quái, là một trong hai Lão Tổ còn lại. Hắn một thân tu vi Cực Hạn Linh Thần, đầu óc vô cùng gian xảo, mọi mưu toan, tính toán trong tộc đều phải được hắn thông qua thì mới được thi hành. Vì thế có thể nói lão già này chính là đầu não của bọn Hán Linh Nhất Tộc.
" Nhưng sư huynh, tín hiệu mà chúng ta phát đi cũng đã gần một ngày rồi mà bọn hắn vẫn chưa đến. Lỡ tên tiểu tử kia kéo người đánh tới thì phải thế nào?" Thiết Huyết Lão Nhân lo lắng hỏi.
"Nhị đệ đừng căng thẳng, ta đã cho ba tên tâm phúc trà trộn vào Thủy Tinh Cung. Không bao lâu nữa mọi kế hoạch của tên tiểu tử kia sẽ được truyền về" Minh Không Lão Quái vuốt chòm râu cười nói.
" Thật à?" Thiết Huyết Lão Nhân vui mừng ra mặt đưa ngón tay cái lên mà tán thưởng.
Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Chỉ cần kế hoạch của Triệu Minh lọt vào tay bọn hắn thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng.
Nhưng sao đó tên này bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó,
" Sư huynh ba tên kia liệu có bị phát giác"
Lão già vuốt râu cười đắc ý, " Nhị đệ yên tâm, ba tên này ta đã cài vào Long Tộc suốt mấy trăm năm qua, ngay cả tên cáo già Sùng Hạo kia còn không nhìn ra được huống chi là tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đó"
" Haha, sư huynh nói đúng là đệ lo lắng dư thừa" Thiết Huyết Lão Nhân cười nói.
Đúng lúc này, một tên thuộc hạ từ bên ngoài hớt ha hớt hải chạy vào.
" Bẩm báo nhị vị Lão Tổ, bên ngoài có Trương Hoá con trai của Trương Liêu, Lục Trưởng Lão cầu kiến."
" Mau cho hắn vào đây" Minh Không Lão Tổ vui mừng ra lệnh.
Tên thuộc hạ chắp tay nhận lệnh sau đó vội vàng rời đi.
Không lâu sau một thiếu niên da mặt ngăm đen, mặt như hổ báo hùng hổ bước vào,
" Điệt nhi Trương Hoá khấu kiến hai vị Lão Tổ, các vị thúc thúc" Trương Hoá nhanh chóng hành lễ với mọi người nơi đây.
" Hoá nhi, cha con có tin tức gì truyền về à" Thiết Huyết Lão Nhân nôn nóng hỏi.
Trướng Hoá gật đầu,
" Bẩm lão tổ đúng là như vậy!
Cha con nhờ con chuyển lời với người rằng tên họ Triệu kia đã bí mật kéo quân về phía Đông Hán Linh Nhất Tộc chúng ta."
"Nhanh như vậy!" Minh Không Lão Nhân có chút bất ngờ, hắn không ngờ tên kia lại hành động gấp gáp đến như thế. Hắn cứ tưởng là sẽ vài ngày nữa cơ chứ.
"Vâng!" Trương Hoá đáp lời,
" Bọn chúng dự định cho chúng ta một đòn bất ngờ. Cha con nói bọn chúng sẽ đóng quân cách Nhân Ngư Tộc chúng ta khoảng một nghìn dặm.
Đợi sau khi trời sáng, chúng sẽ tổng tấn công, đánh cho chúng ta trở tay không kịp."
"Khoan đã" Minh Không Lão Nhân vội cắt lời.
Hắn trầm ngâm trong giây lát, sau đó mở miệng hỏi " Tại sao cha ngươi lại không đến đây mà sai ngươi đến?"
" Bẩm Lão Tổ, cha con bảo vì đã bị triệu tập đi ngay trong đêm, nên cha con không dám rời khỏi vì sợ bọn chúng nghi ngờ" Trương Giác đem hết những lời mà cha hắn truyền tin nói ra
Cách đây một canh giờ Trương Giác nhận được một bức thư kèm theo tín vật mà cha hắn truyền đến, nên hắn đã vội vàng y như những lời mà cha hắn căn dặn mà nhanh chóng đến đây.
Minh Không Lão Tổ nghe được lời này thì không nghi ngờ gì nữa mà khen ngợi,
" Cha ngươi làm rất tốt"
"Lục Trưởng Lão trước giờ vô cùng cẩn thận, hắn làm như thế cũng không có gì lạ" Một tên trưởng lão nơi đây cũng lên tiếng xác nhận.
Hắn chính là nhị Trưởng Lão của Hán Linh Nhất Tộc, tu vi Linh Thần Hậu Kỳ. Từ khi cha con Lưu Huyền mất hắn đã thay Lưu Huyền quản lý toàn bộ trên dưới Hán Linh Nhất Tộc. Còn vị trí tộc trưởng cũng là do con trai hắn đảm nhiệm.
Đám người nơi đây nghe được lời này thì không còn nghi ngờ gì nữa mà triệt để tin tưởng.
Nhưng bọn hắn đâu biết rằng tính cách này của Trương Liêu cũng đã bị Triệu Minh khai thác thông qua biện pháp sưu hồn.
" Haha" Minh Không Lão Tổ ngửa mặt lên trời cười lớn, " Đúng là trời cũng giúp ta, haha"
Đám người còn lại thấy vậy cũng cười phá lên. Bầu không khí âm u sau khi thiệt hại ba Cực Hạn Linh Thần lúc trước cũng theo đó mà biến mất.
Cười hả hê, Minh Không Lão Quái hướng về Thiết Huyết Lão Nhân nói, " Nhị Đệ! Chúng ta ngay lập tức đi đến phía Đông mà bố trận.
"Ý Đại Ca là cái Sát Thần Trận kia" Thiết Huyết Lão Nhân hưng phấn hỏi.
" Đúng vậy!" Minh Không Lão Quái gật đầu, đôi mắt híp lại, " Ta sẽ cho tên tiểu tử kia biết thế nào là rừng càng già càng cay"
Ngay trong đêm đó, Minh Không Lão Quái
Và Thiết Huyết Lão Nhân đã rời khỏi Hán Linh Nhất tộc, đi đến vị trí cách Hán Linh Nhất Tộc đúng một ngàn dặm về phía đông mà bày ra Nam Hán Sát Thần Trận.
Đây là trận pháp mà năm xưa tổ tiên hắn để lại. Chỉ cần lọt vào vào trận địa thì cho dù là Thần Nhân cũng không thể sống sót.