“Không có một ai có quyền tước đoạt đi mạng sống của người khác, dù cho đó có là mạng sống của là chính mình…”
Bên tai Khúc Tri Tịch văng vẳng tiếng giảng bài của giáo viên, nàng lười biếng lót tay nằm trường xuống bàn, khuôn mặt hướng về phía cửa sổ không khỏi ngắm nhìn mây trắng trên trời. Thời gian trôi qua đã được một tuần, nhưng nàng vẫn chưa nghe bất kỳ thông báo nào về kết quả cuộc thi.
Nghe nói, bên cấp trên sẽ gửi danh sách học sinh bị loại về đầu tiên. Nên chỉ cần tên của nàng không có trong danh sách, nàng vẫn có hy vọng. Ông trời quả nhiên không phụ lòng người, chỉ trong một buổi trưa liền nhận được đường link danh sách.
“Bạn học Khúc, giáo viên Dương gọi em có việc…”
Khúc Tri Tịch chỉ vừa ngẩng đầu, nghe được thông báo liền bật dậy chạy đi ngay. Việc gì nàng cũng có thể chậm trễ, duy chỉ có đi gặp Dương Diên Vĩ là không. Bước vào trong phòng giáo viên, Khúc Tri Tịch cẩn thận chào hỏi các giáo viên xung quanh.
Chỗ làm việc của Dương Diên Vĩ vốn dĩ hướng vào tường, là nơi khuất mắt khó nhìn thấy nhất. Nhìn thấy nàng, cô liền ra hiệu cho nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Sau đó Dương Diên Vĩ nhanh chóng nhấn vào một đường link đang hiện hữu trên màn hình. Chẳng mấy chốc, một danh sách phức tạp hiện lên.
“Cô Dương, là danh sách học sinh bị loại sao?”
Dương Diên Vĩ gật đầu, chậm rãi lia chuột đến thí sinh dự thi môn toán. Mặc dù tin chắc rằng bản thân sẽ không có tên trong danh sách này, nhưng phần nhiều nàng vẫn cảm thấy lo sợ. Cô và Khúc Tri Tịch cắm mặt vào màn hình, dò tên từng thí sinh một, cho đến khi dò hết danh sách cũng không nhìn thấy ba chữ “Khúc Tri Tịch”. Trong lòng nàng khấp khởi mừng thầm, để chắc chắn liền cùng giáo viên đại nhân dò thêm một lần.
Môn thi này trường nàng có ba người, nhưng chỉ có một người bị vướng lại. Điều đó có nghĩa là Khúc Tri Tịch và một bạn học khác đã đạt được giải như mong muốn, có điều là giải gì phải đợi bên trên dán thông báo, sau đó đến tận nơi thi mới biết được.
Khúc Tri Tịch cảm thấy có chút phấn khích, lại lén lút đưa mắt nhìn Dương Diên Vĩ. Thật sự muốn biết bản thân đã đạt được thành tích nào, vậy nên nàng bây giờ bắt đầu có dáng vẻ đứng ngồi không yên.
“Nghe nói ngày mai kết quả sẽ được dán ở bảng thông báo, ngày mai chúng ta đi…”
“Thật sao?”
Dương Diên Vĩ và Khúc Tri Tịch đều tỏ ra vô cùng kích động. Một người nóng lòng muốn xem thành quả mà mình đã tốn công bồi dưỡng, một người lại lo lắng không biết bản thân có đạt được kỳ vọng mà mình mong muốn hay không.
…
Buổi sáng hôm đó, bên ngoài nơi diễn ra cuộc thi tụ tập rất đông. Khi Dương Diên đưa theo Khúc Tri Tịch đến, ở chỗ thông báo đã đông nghẹt không còn lỗ trống. Dương Diên Vĩ muốn nàng tự mình vào trong, để cho nàng trải nghiệm cảm giác hồi hộp.
Nàng cầm sẵn điện thoại trong tay, dùng thân hình nhỏ bé của mình cố chen qua đám đông. Phải tốn rất nhiều công sức, Khúc Tri Tịch mới đứng được trước bản thông báo, lại dịch mắt tìm kiếm bản danh sách của môn toán.
“Tìm thấy rồi.”
Khúc Tri Tịch hơi siết chặt bàn tay, cảm thấy trong lòng hồi hộp, mặt mày thoáng chốc liền đỏ bừng. Không hiểu vì lí do gì, nàng bắt đầu tìm kiếm tên mình từ ở cuối danh sách. Mỗi môn chỉ có vỏn vẹn sáu giải thưởng, nhưng trong trường hợp đồng điểm, số giải tối đa sẽ là mười.
Sau khi dò xong danh sách trước mắt, biểu cảm trên mặt Khúc Tri Tịch liền thay đổi, chụp lại danh sách xong xuôi, nàng từ trong đám đông chen ra. Bộ dạng thẫn thờ của nàng khiến cho Dương Diên Vĩ cũng phải cả kinh. Nàng đây là đang thất vọng hay sao?
Hai mày cô chợt nhíu lại, nhìn Khúc Tri Tịch, hỏi:
“Làm sao vậy? Sao lại thẫn thờ như vậy? Lẽ nào… không tốt sao?”
Dương Diên Vĩ nghi ngờ giải thưởng của Khúc Tri Tịch không cao, cho nên nàng mới bày ra dáng vẻ khó coi như vậy. Nàng đem ảnh vừa chụp được từ bảng thông báo cho Dương Diên Vĩ xem.
Ánh mắt cô nhìn nàng có phần ngờ hoặc, nhưng rồi cũng quyết định dò xem Khúc Tri Tịch rốt cuộc đạt giải gì. Thật ra, biểu cảm của Dương Diên Vĩ ngay sau khi xem xong danh sách giải thưởng cũng có phần thất thần.
Nàng ngẩng đầu nhìn cô, cô cúi đầu nhìn nàng, sau đó cả hai kích động ôm chầm lấy nhau, nụ cười trên môi rạng rỡ hơn bao giờ hết.
“Khúc Tri Tịch, em làm tôi sợ chết đi được. Có ai đạt được giải nhất lại có biểu cảm đáng sợ đó như em không?”
Khúc Tri Tịch không khóc nổi, cũng không cười nổi, chỉ biết nàng hiện tại vô cùng kích động.
“Em cũng không hề biết là bản thân lại đạt được giải cao nhất.”
“Nghịch ngợm. Đúng thật là nghịch ngợm.”
Mà một màn này của cả hai, sớm đã bị mọi người xung quanh nhìn thấy, có người cảm thấy ngưỡng mộ, cũng có người cảm thấy ganh tị với nàng.
Lẩn khuất sau đám đông, Khúc Tri Tịch nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Khóe môi nàng nhếch lên, nở nụ cười đắc chí, cuộc chơi này ngay từ lúc đầu, nàng vốn dĩ đã thắng rồi. Người nọ thẹn quá hóa giận, chỉ có thể tức giận rời đi.