Khúc Tri Tịch ngồi trên giường ngủ, cơ thể nữ nhân vốn luôn che giấu trong những lớp áo bây giờ lại triệt để phô bày trước mắt cô. Dương Diên Vĩ càng nhìn càng thấy vô cùng thuận mắt, nhìn đến khi mặt mày Khúc Tri Tịch đỏ bừng cũng chưa có ý định dừng lại.
Dương Diên Vĩ vuốt ve eo nhỏ, đem đầu lưỡi chà sát ở nơi nhũ hoa. Các dây thần kinh của Khúc Tri Tịch bị kích thích đến cực đại, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp. Cảm giác cả người tê rần như có luồng điện chạy qua thật khiến cho nàng sướng đến điên người.
Âm thanh nỉ non khe khẽ bên tai khiến Dương Diên Vĩ không sao bình tĩnh được. Cô khẽ cúi đầu, thổi “phù” vào tai nàng một luồng hơi mỏng. Khúc Tri Tịch cảm nhận rất rõ luồng khí ấm áp đó, hòa huyện với hương rượu phảng phất, men rượu trong người nàng lúc này triệt để bạo phát.
“Tôi cảm thấy… hình như em rất có hứng thú với chuyện này…”
Dương Diên Vĩ nói xong liền lập tức hôn sâu vào cổ nàng. Khúc Tri Tịch thuận thế ngưỡng cao cổ, một tay đặt lên lưng cô liên tục chà sát, vẻ mặt tuy thả lỏng nhưng đôi mắt đó tựa hồ có phần run rẩy.
“Em… không có…”
Dương Diên Vĩ rõ ràng biết là nàng đang ngượng ngùng, nhưng vẫn không có ý định buông tha cho nàng.
“Thật sự không có…”
Khúc Tri Tịch thầm nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói như run lên.
“Thật sự… không có…”
Cái miệng nhỏ đó vẫn cố chấp như vậy. Sau khi nhận được câu trả lời của nàng, mọi động tác của Dương Diên Vĩ liền triệt để ngừng lại. Cô dùng hay ngón tay nâng lấy cằm của Khúc Tri Tịch, cười giảo hoạt.
“Bạn nhỏ, trước mặt tôi đừng nghĩ đến chuyện nói dối…”
Đáy mắt nàng có hơi thất vọng, ngay lập tức liền duỗi tay ôm chặt lấy cô, tham lam ngửi lấy mùi hương trên người đối phương càng khiến đầu óc nàng thêm phần mù mịt. Bàn tay nàng vuốt nhẹ lên eo nhỏ, ánh mắt càng không che đậy được sự kích động của bản thân.
Dương Diên Vĩ đem ngón tay khẽ chạm vào hoa nguyệt đang ẩm ướt rồi mới chậm rãi trượt đến hạt đậu nhỏ đang trương cứng. Cảm giác tê rần lại truyền đến, hai chân Khúc Tri Tịch kẹp chặt lấy cánh tay đối phương, bên dưới bị kích thích khiến hai đùi nàng thoáng chốc run rẩy, kỳ thực vô cùng ngứa ngáy nhưng lại không muốn Dương Diên Vĩ dừng tay.
Khúc Tri Tịch ngả người xuống giường, những ngón tay run rẩy duỗi ra siết chặt lấy gối. Dưới sự kích thích không ngừng của Dương Diên Vĩ, nàng không nén được dục vọng của bản thân, từ trong cổ họng trào ra âm thanh rên rỉ khoái lạc của nữ nhân.
Dương Diên Vĩ quả nhiên vẫn không buông tha, chậm rãi cúi đầu cắn nhẹ vào tai đối phương, đem câu hỏi lúc đầu hỏi thêm một lần nữa.
“Bây giờ em nói xem… em có hứng thú hay là không có?”
Khúc Tri Tịch không nén được cơn thở dốc của chính mình, chỉ có thể cố gắng rên rỉ trong cổ họng: “Có… ưm… em có… có hứng thú.”
Cảm thấy câu trả lời của nàng vô cùng chân thật, Dương Diên Vĩ mới thích thú hôn nhẹ lên má nàng một cái.
“Rất tốt. Làm người vẫn phải nên thành thật một chút…”
Ngón tay cô chà sát một vòng tròn xung quanh hạt đậu, sau đó trường xuống chậm rãi đưa vào hoa nguyệt. Biểu cảm trên mặt Khúc Tri Tịch có phần biến đổi khi mơ hồ cảm nhận có vật thể lạ đang từ từ xâm nhập vào bên trong.
Không kịp ngăn cản, nàng uốn căng người, so với những lần trước thì cảm giác lần này hoàn toàn lạ lẫm. Dương Diên Vĩ không ngừng thâu tóm hoa nguyệt nhỏ nhắn, càng khiến bên dưới kích thích thêm bội phần,
“Cô Dương… chỗ đó… chỗ đó sao lại… ưm…”
Không kịp để nàng nói hết câu, ngón tay cái Dương Diên Vĩ liền bắt đầu hoạt động, vừa không ngừng náo loạn bên dưới vừa không ngừng kích thích hạt đậu nhỏ. Một trận này thật khiến đầu óc Khúc Tri Tịch mơ hồ, dường như không còn cảm nhận được bất cứ chuyện gì xung quanh.
“Thấy rất lạ sao?”
Dương Diên Vĩ hoàn toàn đem Khúc Tri Tịch trấn dưới thân, cô ở phía trên nàng, chiếm thế thượng phong vô cùng càng quấy, mà nàng chỉ có thể cam chịu nằm dưới, thả lỏng người hưởng thụ khoái lạc.
“Ưm…”
Một tay Dương Diên Vĩ ôm lấy đùi nữ nhân, tham lam hôn lấy đùi trong, để lại những vết hôn đỏ mắt. Bên dưới Khúc Tri Tịch bắt đầu co giật, con ngươi giương lên cao, cơ thể thoáng chốc liền trở nên căng cứng.
“Ha… ha… cô Dương, em… em…”
Khoảnh khắc đó, đầu óc nàng triệt để mất trí, chỉ cảm thấy bên dưới trướng lên, từ trong hoa nguyệt trào ra một dòng vẩn đục. Không mất nhiều thời gian, Khúc Tri Tịch nằm trường trên giường, bụng nhấp nhô vì những trận thở dốc.
Dương Diên Vĩ cúi đầu bên tai nàng, ôn hòa hôn nhẹ vào cổ đối phương.
“Bạn nhỏ, mệt rồi sao?”
Khúc Tri Tịch mím chặt cánh môi, duỗi tay vuốt ve bờ vai nhỏ của Dương Diên Vĩ.
“Nghỉ ngơi một lát, có thể tiếp tục…”
Đêm xuân vốn dĩ ngắn ngủi, nhưng lại trôi qua vô cùng nồng nhiệt.