Khóa buổi sáng rất nhanh kết thúc, Tiểu Vũ hưng phấn tỏ vẻ muốn đi Thiên Đấu thành ăn gì đó, Thẩm Tu lười biếng dựa lên người Đường Tam, lẳng lạng ghét bỏ sự lười biếng gần đây của mình sau đó vẫn tiếp tục bình tĩnh dựa vào.
“Vậy đi thôi.” Nhìn bộ dang hưng phấn quơ chân mùa tay của Tiểu Vũ, Đường Tam không hổ là ca ca tốt, ôn hòa đáp ứng: “Tiểu Tu, đi chung?”
Thẩm Tu lười biếng giương mắt: “Ngh.”
“Aiz, gần đây sao ngươi lại lười như vậy. Có thể nằm liền không ngồi, có thể ngồi tuyệt không đứng, ngồi còn muốn dựa vào vào tiểu Tam. Ngươi thật sự không sao?” Tiểu Vũ đột nhiên có chút lo lắng.
“Có thể có chuyện gì được.” Thẩm Tu bất bắc dĩ cười cười: “Không sao không sao, chỉ là có chút lười mà thôi. Ta vốn chính là Hồn Sư hệ Trị Liệu thì các ngươi lo lắng cái gì?”
Đường Tam khẽ nhíu mày: “Có vấn đề cần nói sớm thì nên nói, không cần đem bản thân ra đùa giỡn.” Bằng không, ta sẽ đau lòng.
Thẩm Tu liên tục gật đầu: “Được rồi được rồi. Không phải muốn đi Thiên Đấu thành sao, nhanh đi đi.”
“Quả nhiên chỉ có Tam ca trị được tiểu Tu.” Mã Hồng Tuấn và Áo Tư Tạp xem trò vui, Mã Hồng Tuấn cười ha ha còn Áo Tư Tạp thấp giọng bàn tán, không nghĩ tới giây tiếp theo Thẩm Tu lạnh lùng liếc mắt nhìn xuống: “Mập mạp, ngươi nói cái gì?”
“Ai, ta có nói gì đâu?” Mã Hồng Tuấn hết sức vô tội chớp mắt. Nhìn động tac của hắn ta, Thẩm Tu ghét bỏ dời đi tầm mắt.
Mã Hồng Tuấn: ●︿● muốn đánh sau à.
Lúc mấy người bọn họ hi hi ha ha, Thái Long lập tức đi tới: “Đường Tam, chúng ta tới.” Hắn chỉ ra bên ngoài, trầm mặt đi ra.
“Dây dưa không dứt mà!” Mã Hồng Tuấn tức giận. Từ khi ăn xong tiên thảo Đường Tam đưa việc tà hỏa trong lúc rèn luyện không còn là vấn đề, Mã Hồng Tuấn liền đối với Đường Tam rất kính nể, vốn xưng hô từ biến thành .
“A.” Đường Tam hướng Mã Hồng Tuấn lắc đầu: “Không sao, ta đi giải quyết với hắn trước.”
Kéo tay Thẩm Tu đi theo Thái Long và đám tùy tùng của gã vào rừng cây nhỏ sau học viện, Thái Long dừng bước chân. Một phen kéo những quần áo bị độc tố ăn mòn không còn nguyên hình, triều Đường Tam ngoắc ngón tay: “Đến đây đi.”
Gần đây luôn vì chuyện của Thẩm Tu khiến trong lòng Đường Tam bực bội mà bây giờ lại bị Thái Long khiêu khích, tươi cười của Đường Tam nhiếm vài phần lạnh băng. Xoa đầu Thẩm Tu, tiến lên.
Thẩm Tu nghiêng người dựa lên thân cây. Không chờ y kịp tập trung, đến lúc hoàn hồn thì trận đấu bên này đã kết thúc. Đường Tam không chút trì hoãn chiến thắng. Thái Long không hề có lực chống cự đối mặt với Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ và Khổng Hạc Cầm Long, hơn nữa còn bị đánh đến mặt mũi bầm dập.
Đạm mạc nhìn lướt qua biểu tình như gặp quỷ của đám tùy tùng Thái Long, Thẩm Tu tiền lên kéo ta Đường Tam: “Tam ca, đi thôi. Tiểu Vũ ở bên ngoài chờ nãy giờ rồi.”
“Ừm.” Ôn nhu cười nhạt quay đầu, Đường Tam nhìn Thái Long đâu đến nhe răng trợn mắt trên mặt đất: “Nếu còn muốn tìm đánh, lần sau ta sẽ không lưu tình.”
“Tiểu Tam! Tiểu Tu! Xong chưa vậy!” Tiểu Vũ ở bên ngoài gọi vọng vào một tiếng, Đường Tam ứng thanh, hai người đi ra rừng cây.
“Ha ha, tên ngốc to con này.” Tiểu Vũ vui sướng khi có người gặp họa cười: “Lúc trước tìm chết đi đùa giỡn tiểu Tu, hiện tại còn tới khiêu khích tiểu Tam ngươi, tỷ tỷ còn đánh hắn một trận rồi mà trí nhớ vẫn không tốt lên được.”
“Đừng nói hắn nữa. Đi thôi, đi Thiên Đấu thành.” Đường Tam có chút bất đắc dĩ.
“Đi thôi đi thôi.” Tiểu Vũ vui vẻ nhảy ở phía trước. Trong lòng Thẩm Tu vừa chuyển: “Tam ca!”
“Ừm?” Đường Tam khi hoặc quay đầu liền thấy Thẩm Tu ý cười rạng rỡ duỗi tay: “Mệt, muốn cõng ~”
Đường Tam lắc đầu bật cười, nửa ngồi xổm xuống: “Lên đi.”
Nhảy lên lưng Đường Tam, hai tay Thẩm Tu vòng qua cổ hắn, thân mật cọ cọ. Cơ thế Đường Tam không nhịn được có chút cứng đờ. Cảm giác tinh tế trên cổ, da thịt ấm áp cách một lớp vải đùi rõ ràng truyền tới tay làm tim hắn không tự giác nhanh lên.
Đi một bước, trong lòng Đường Tam một mảnh an bình. Chỉ cần trên lưng có người này, hắn liền có cả thế giới.
Đi một vòng Thiên Đấu Thành, nhìn đến một vài nhà hàng đã kín chỗ, Tiểu Vũ oán giận than: “Cái gì vậy, toàn là người. Đều do tên Thái Long kia làm trễ giờ! Mệt chết. Tiểu Tu ngươi lại thật nhẹ nhàng… Aiz, tiểu Tam, đó là gì?”
Thẩm Tu tự đắc thản nhiên dựa lên lưng Đường Tam. Đường Tam sủng nịch cười, nhìn theo hướng Tiểu Vũ chỉ: “Là phòng đấu giá.”
“Phòng đấu giá?” Đôi mắt Tiểu Vũ sáng lên, hứng thú chậm rãi dạt dào: “Tiểu Tam, tiểu Tu, chúng ta đi xem được không?”
“Còn chưa ăn cơm trưa mà.” Mắt Thẩm Tu trợn trắng, hơi nghiêng đầu: “Nhìn bên kia, ăn trước rồi tính.”
Đó là một xe đẩy hàng của một lão bá, Đường Tam thấy vậy đi qua: “Tiểu Vũ, ăn cái này một chút đi. Ngươi không phải muốn vào phòng đâu giá sao, ăn xong chúng ta vào.”
“Lão bá, có cơm hộp không?” Đường Tam ôn hòa hỏi.
“Có có!” Lão bá cười ha ha, lấy ra hộp cơm: “Hai đồng một phần, các ngươi vẫn còn là học sinh nhỉ?”
“Cảm ơn lão bá ~” Tiểu Vũ luôn nói ngọt lấy ra sáu đồng đưa qua: “Đúng vậy, bọn ta đều là học sinh.”
Lão bá cho họ thêm đồ ăn: “Học sinh à, ăn nhiều một chút.”
Hướng lão bá cảm kích, Đường Tam phân một phần cho Tiểu Vũ. Thẩm Tu từ trên lưng hắn trượt xuống, khuôn mặt tinh xảo không nữ khí lộ ra khiến cho ngươi qua đường phải quay đầu. Lão bá hòa ái nở nụ cười: “Thật là một chàng trai xinh đẹp, so với các cô gái từng gặp còn thanh tú hơn nhiều!”
Thẩm Tu tuy rằng không mừng khi người khác nói mình xinh đẹp, nhưng lúc này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười. Đường Tam khẽ nhích chắn trước mặt Thẩm Tu: “Tiểu Tu, ăn nhanh đi.”
Cái miệng nhỏ ăn đồ ăn. Đồ ăn chỉ hơi ấm nhưng vị cũng không tệ. Thẩm Tu mím môi, buông hộp cơm. Đường Tam nuốt thức ăn trong miệng, lo lắng hỏi: “Tiểu Tu, sao vậy? Chỉ ăn có một chút?”
Mắt nhìn thức ăn gần như không bớt đi, Thẩm Tu cũng có chút buồn bực. Nhưng y chỉ an ủi mỉm cười: “Tam ca, không có gì. Gần đây không có hứng ăn uống. Chỗ này còn ít đồ ăn, ngươi ăn đi. Phần cơm của ngươi còn chưa đủ no.”
Bởi vì lúc trước trong nhà Đường Tam luôn chia cho y rất nhiều đồ ăn, Thẩm Tu ăn dư Đường Tam sẽ tiếp nhận ăn hết. Ban đầu y rất ngại, mỗi lần đều cố gắng ăn rồi lại mỗi lần đều no căng. Đường Tam sau này biết thì cười Thẩm Tu giải thích, nói bọn họ không phải huynh đệ sao. Dần dần hai người cũng tập thành thói quen. Hơn nữa, trong tâm Thẩm Tu càng hưởng thụ loại thân mật này.
“Trở về để lão sư khám xem.” Đường Tam hoàn toàn không phát hiện được Thẩm Tu có chỗ nào không đúng, sắc mặt hơi ngưng trọng: “Không được để thân thể mình có chuyện.”
“Được rồi, đã biết, ta sẽ.” Thẩm Tu làm ra bộ mặt xin tha thứ: “Tam ca, nhanh ăn đi, thức ăn sẽ lạnh hết. Hơn nữa ta còn có Tương Tư mà, ngươi lo cái gì?”
Tương Tư Đoạn Trường Hồng… Trong lòng Đường Tam chấn động lại nổi lên một trận chua xót. Hắn theo bản năng trốn tránh chuyện người Thẩm Tu thích. Chỉ là, có thể thoát thế nào. Tiểu Tu, người ngươi thích là ai? Là Tiểu Vũ hoạt bát rộng rãi, hay là Chu Chúc Thanh lãnh ngạo, hoặc cũng có thể là Trữ Vinh Vinh quý khí. Không đúng, xem biểu hiện của những người này, hẳn là đều không phải. Vậy ngươi thích đến cùng là ai?
Thẩm Tu không chú ý tới Đường Tam thất thần, chống cằm nhìn một bên hồ nước. Nhưng Tiểu Vũ lại để ý. Thầm than một tiếng. Hai người kia, còn định rối rắm tới khi nào. Bán ra một chút dũng khí cũng không có à. Quả nhiên vẫn phải dựa vào Tiểu Vũ tỷ ta xuất ngựa!
Chỗ tối, một đôi mắt tựa sói cao ngạo yên lặng thu hết nhất cử nhất động, mấy phần nhu tình chợt lóe rồi biến mất.
Giải quyết xong cơm trưa, Tiểu Vũ thúc giục hai người xuất phát đến phòng đấu giá.
Cổng phòng đấu giá là một chỉnh thể giống hình bán nguyệt, mỗi hai bên đứng hai thiếu nữ váy dài dáng người thướt tha mỹ lệ. Khuôn mặt khuôn khổ lễ phép mỉm cười gãi đúng chỗ ngứa. Thấy ba người Đường Tam đi lại, trong đó có một thiếu nữ dời bước tiến lên, tiếng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Chào ngài, xin hỏi các ngài có yêu cầu hỗ trợ gì không?”
“Tỷ tỷ, nơi này là phòng đấu giá đúng không, ta muốn vào xem ~” Tiểu Vũ cười hì hì nói.