Đường Độc Là Một Đôi

Chơng 58: Đi học thôi nam chính!



Bảy người lục tục vào phòng học. Đường Tam Thẩm Tu Tiểu Vũ ngồi với nhau, còn mấy người khác cũng tự tìm chỗ ngồi xuống.

Nhìn thấy gương mặt của Đường Tam các đệ tử không không ong ong nghị luận. Đặc biệt là khi ngồi cùng với Thẩm Tu Tiểu Vũ. Thẩm Tu càng khỏi phải nói, đúng là khó phân nam nữ tuổi tác. Một khuôn mặt tinh xảo không yếu đuối, trông thanh lãnh hờ hững như một đóa hao cao lãnh. Chỉ có thể nhìn mà không thể chạm khiến người khác không dám tới gần; riêng Tiểu Vũ, thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp với khuôn mặt phấn nộn yêu kiều, tràn đây ngây thơ đọng lòng người. Tuy rằng có chút cá tính nhưng thỉnh thoảng lại nghịch ngợm giảo hoạt. Hơn nữa bộ dáng dậy thì không lả lướt làm sao không lọt vào mắt ban nam sinh được chứ. Có thể thấy, Đường Tam ngồi giữa hai người phải nhận bao nhiêu ánh mắt.
Một trận xôn xao, vài tên thanh niên không có thiện cảm tầm 24-25 tuổi trực tiếp đi tới chỗ Đường Tam.

Đường Tam bất động thanh sắc hỏi: “Các ngươi có việc?”

Tên gần Đường Tam nhất là một thanh niên cường tráng cao chừng 1m8. Vai rộng người to, mái tóc ngắn màu đỏ nhìn qua mười phần thần khí. Đáy mắt gã tinh quang lập lòe, ồm ồm nói: “Tiểu tử, ngươi mới tới?”

Đường Tam gật đầu: “Đúng vậy, chào các ngươi, ta tên Đường Tam.”

Thanh niên cường tráng nói: “Nếu mới tới, vậy xem ra ngươi còn chưa biết quy củ ban cao cấp chỗ bọn ta.”

“Quy củ?” Đường Tam sửng sốt một chút.

Thanh niên cường tráng gật đầu khẳng định: “Không sai, chính là quy củ. Ngươi không lẽ không biết Tiểu Vũ và Tu thiếu không thể ngồi kế ngươi? Ai cho phép ngươi ngồi chỗ này?”

“Ta.” Thẩm Tu thann lãnh ngước mắt: “Có ý kiến?”
Ánh mắt lạnh lùng liếc qua, thanh niên cả người run lên, vẻ mặt hàm hậu vò tóc: “Tu thiếu. Này, cái này không hợp quy củ…”

“Quy củ?” Thẩm Tu cười nhạt, Tiểu Vũ đập mạnh một cái lên bàn, đôi tay chống nạnh kiều man quát: “Tiểu Vũ tỷ ta chính là quy củ. Làm sao, các ngươi không phục?”

“Đây, Tiểu Vũ, đây là chuyện giữa nam nhân…” Thanh niên căng da đầu nói tiếp.

“Ta lại không biết, Tam ca không được ngồi chỗ này.” Thẩm Tu ôm hai tay, hơi ngẩn đầu. Thủy quang trong mắt hoa đào lạnh băng.

“…Tu thiếu, hắn là Tam ca của ngươi!?” Thanh niên vẻ mặt giật mình, sau đó ánh mắt càng không tốt: “Xin lỗi, Tu tiếu, hắn nếu trực tiếp ngồi bên cạnh ngươi chức thủ tịch học viện này ta cũng không làm nữa.”

Thần sắc Thẩm Tu càng lạnh, há mồm muốn nói Đường Tam lại mỉm cười đứng lên, xoa đầu Thẩm Tu, ôn thanh nói: “Một khi đã như vậy, vậy đến đi.”
Trên mặt Thẩm Tu hiện lên tia đỏ ửng, thần sắc lạnh băng dần mềm ấm. Đám đệ tử chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng mềm mại lại khiến người ta ngây người như vậy, giật mình trừng lớn.

Thanh niên lui về phía sau một bước, ánh mắt ngừng ở trên người Thẩm Tu. Đường Tam thấy vậy trong lòng nổi hỏa, ánh mặt lạnh xuống bước tới chắn trước mặt Thẩm Tu: “Đường Tam, Võ Hồn Lam Ngân Thảo, Hồn Tôn cấp 37 hệ Khống Chế, xin thỉnh giáo.”

Thấy Hồn Hoàn trên người Đường Tam là hai vàng một tím, sắc mặt mấy thanh niên nhất thời hơi đổi. Hiển nhiên không dự đoán được Hồn Hoàn Đường Tam lại phối hợp tốt như vậy.

Đồng tử thanh niên co rút lại, gầm nhẹ một tiếng. Thân thể nhanh chóng biến hóa, cơ thể vốn cực kì cường tráng lại bành trướng. Đặc biệt là cơ bắp cánh tay dường như lớn mạnh gấp đôi đồng thời kéo dài, rũ đến dưới gối. Những chỗ lộ ra ngoài đều lộ ra lông tóc màu đen.
“Thái Long, Võ Hồn Đại Lực Tinh Tinh, Hồn Tôn cấp 37 hệ cường công, xin chỉ giáo.”

Đều là cấp ba mươi bảy, trận chiến này liền không chút trì hoãn.

Đường Tam lập tực ném một cái Mạng Nhện Trói Buộc, không thèm liếc mắt nhìn Thái Long một cái, lập tức trở về chỗ ngồi. Thẩm Tu lười nhắc ngáp một cái, giống như bình thường dựa lên vai Đường Tam. Tiểu Vũ vui sướng khi có người gặp họa: “Đánh với tiểu Tam, đúng là các ngươi tìm chết mà~”

Thái Long liều mạng giãy giụa nhưng chỉ làm mạng nhện siết càng chặt. Lam Ngân Thảo mang thêm độc tốc nhanh chóng làm gã không còn chút sức.

Đúng lúc này lão sư đi vào phòng học, người đó chính là Hồn Sư Thiệu Hâm.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Thiệu Hâm vừa nhìn thấy mạng nhện, ánh mắt liền quay lại Đường Tam, nhíu nhíu mày hỏi: ” Tiểu Tam, sao ngươi mới ngày đầu tiên đi học đã khi dễ đồng học rồi? “
Phòng học một hồi yên tĩnh, ánh mắt các đệ tử nhìn Đường Tam không khỏi thay đổi.

Đường Tam bất đắc dĩ hướng Thái Long mà giơ tay phải lên, lam ngân thảo liền phiêu tán đi, tụ lại trên chu võng, dưới tác dụng của hồn lực chu võng bèn thu lại.

“Ta không phục.” Không còn chu võng trói buộc, Thái long từ trên mặt đất nhảy bật lên. Hắn hướng Thiệu hâm nói: “Lão sư, mới vừa rồi là ta hướng Đường Tam khiêu chiến. Chỉ là khinh địch mà đã bị hắn đánh bại. Đường Tam, ta không phục. Ta muốn cùng ngươi quyết đấu. “

Tiểu Vũ không nhịn được nói: “Ngươi vô công rồi nghề không có việc gì làm à, đầu ngươi có óc không vậy? Lực lượng hình hồn sư khiêu chiến với khống chế hệ hồn sư? Óc của ngươi toàn là bã đậu à? “

“Ta……” Nhớ tới chính mình không có chút khả năng nào chống cự lại mạng nhện, Thái Long sắc mặt không khỏi có chút biến đổi, hắn mặc dù thân thể cường hãn nhưng độc tố mà chu võng lưu lại vẫn chưa có biến mất hết. Hiện tại hắn trên người vẫn còn một trận tê dại đau nhức.
Nhưng khẩu khí này hắn làm sao có thể nuốt trôi được.

“Có bản lãnh, chúng ta không dùng Võ Hồn. Chỉ bằng vào thân thể mà đơn đã độc đấu.” Nói ra những lời này, Thái Long sắc mặt không khỏi ửng đỏ. Không ít đệ tử trên mặt cũng đều lộ ra vẻ khinh bỉ, một cái lực lượng hình Hồn Sư lại đề nghị ngạnh chiến thân thể với khống chế hệ hồn sư, cái này chẳng phải buồn cười sao?

Nhưng ngoài ý muốn của các đệ tử, Đường Tam lại điềm nhiên gật đầu nói: “Được.” Vừa nói xong, hắn vừa lại đứng dậy, hướng Thái Long đi đến.

Thiệu Hâm dụng sức dậm chân lên sàn mấy lần: “Các ngươi coi nơi này là chỗ nào? Đấu Hồn tràng sao? Muốn đánh thì hết giờ học đi tìm chỗ nào đấy mà đámh. Lúc này đang là giờ học. Nếu các ngươi không ngại bị phạt thì cứ tiếp tục đi. “
Thái Long trừng mắt nhìn Đường Tam một cái: “Hết giờ học, ta đợi ngươi.”

Đường Tam hướng Triệu Hâm xin lỗi rồi trở về vị trí, vẻ mặt Thẩm Tu không kiên nhẫn: “Tam ca, ngươi phải thu tập hắn cho tốt vào. Lúc trước ta vừa mới tiến ban bị hắn xem là nữ hài tử mà đùa giỡn, bây gờ cứ tới làm phiền ta. Nếu không phải ta là Hồn Sư hệ Trị Liệu ta nhất định… Hừ.”

Thẩm Tu phát hỏa. Y ghét nhất là bị người khác nhìn thành nữ sinh. Đường Tam nhìn Thẩm Tu thật sâu, ánh mặt dừng trên không mặt đỏ ửng vì phẫn nộ, lên tiếng: “Được.”

Thẩm Tu nhẹ thở một hơi, lại một bộ cười cong cả mắt: “Tam ca ngươi tốt nhất ~”

Người ngồi ở hàng trên xoay đầu nhìn thấy Thẩm Tu cả mặt cười mềm ấm, nhất thời trong lòng nổ tung. Hoa sát, kia có thật là đóa hoa lạnh băng cao ngạo của bọn họ không vậy!? Ngươi trả lại Tu thiếu cao lãnh cho ta!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv