Nguyệt Chiêu Lâm đánh hắn một cái lại cắn hắn một cái, cơn tức giận đã tiêu tan một nửa, cô cảm thấy rất choáng váng, sau đó nhắm mắt ngã gục ở trên người hắn, choáng quá.
Thấy cô đột nhiên không động đậy nữa, Vũ Văn Dụ đẩy đẩy cô: "Này!"
Nguyệt Chiêu Lâm lẩm bẩm một tiếng rồi vùi đầu lên vai hắn ngủ, lẩm bẩm: "Ta muốn về nhà, ngủ một giấc thì có thể về nhà rồi."
Vũ Văn Dụ tức giận không có chỗ để xả, say mềm xong liền đi ngủ, về nhà? Hừ, ngày mai tiễn ngươi về, cũng thật là kỳ quái, Tĩnh Hậu phủ là cái quỷ gì mà nhớ vậy chứ?
Vất vả đẩy cô sang một bên, nhìn cô nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, cô bất giác cuộn người lại, Vũ Văn Dụ dù tức giận đến mấy cũng không khỏi động lòng thương hại.
Chậm rãi cúi người xuống bế cô lên, cô như không trọng lượng, vết thương của hắn vẫn còn rất nghiêm trọng, nhưng lại không cảm thấy khó khăn khi ôm cô.
Hắn ôm cô đến bên giường, suy nghĩ một chút vẫn đắp chăn bông cho cô, nhìn gương mặt đỏ bừng sau khi điên cuồng của cô, hắn khẽ lắc đầu: "Thật là một người phụ nữ điên rồ."
Hắn đứng dậy mở cửa, Cố Thiểm và Hoằng Kỳ vội vàng bước đến, quan sát một hồi.
“Đừng nhìn nữa, ngủ rồi!” Vũ Văn Dụ tức giận nói.
“Vậy vương gia không sao chứ?” Từ Quá xoa lỗ tai hỏi.
“Có thể bị gì chứ?” Vũ Văn Dụ thấy hắn dùng sức xoa lỗ tai thì hỏi: “Ngươi có thù oán gì với lỗ tai hả?”
“Bị vương phi giẫm một phát, đau chết đi được.” Từ Quá oan ức nói.
Cố Thiểm và Hoằng Kỳ bật cười, nhìn Từ Quá đáng thương mà cảm thấy buồn cười.
Vũ Văn Dụ không nhịn được hỏi Hoằng Kỳ, "Rốt cuộc nàng đã uống bao nhiêu rượu ở Càn Khôn Điện?"
Cố Thiểm nói: "Nghe công công nói đã uống một ly rượu hoa quế."
"Cái ly này to bao nhiêu mà say thành như vậy?" Từ Quá trợn to hai mắt hỏi.
Cố Thiểm dang tay ra, miêu tả miệng ly, nói: “Cái ly…to như vầy ạ.” Lúc nói chuyện, cánh tay bỗng co lại, hai tay cuộn vào nhau tạo thành cỡ ly một tấc.
Từ Quá sững sờ: "Chỉ uống một ly nhỏ như vậy thôi sao? Một ly? Có phải rượu hoa quế không?"
"Thường công công nói như vậy."
Hoằng Kỳ cũng không tin: "Vậy không phải là giả say sao?"
Vũ Văn Dụ cảm thấy điều đó rất có khả năng, giả say làm loạn.
Cố Thiểm vẫn còn sợ hãi: "Không thể nào giả vờ say được đâu. Vương phi thật sự say mềm ở Càn Khôn Điện, người không biết đâu, khi ta đi vào, những món đồ trong phòng ngủ của thái thượng hoàng có thể đập đều đã đập hết, còn thái thượng hoàng thì đang trốn ở giường La Hán, công công bị vương phi ói vào người, trong khi vương phi thì đứng trên bàn la hét, chỉ là không biết vương phi đang chửi gì, hình như không nói bằng giọng Bắc Đường"
Cả ba người họ nhìn nhau, tất cả đều mang vẻ kinh hoàng.
Từ Quá chậm rãi giơ ngón tay cái ra, run rẩy nói: "Vương phi uy vũ."
Người dám làm càn trong Càn Khôn Điện trước nay chưa từng có, thái thượng hoàng không giáng tội lại còn sai thị vệ đưa cô trở về phủ, thật sự rất kỳ lạ!
Lồng ngực Vũ Văn Dụ chấn động, người phụ nữ xấu xí này rốt cuộc có điểm nào được hoàng tổ phụ coi trọng nhỉ? Lại còn hết lần này đến lần khác dung túng cô.
Sau này há chẳng phải càng vô pháp vô thiên sao?
Hoằng Kỳ dặn Hỷ ma ma và Kỳ ma ma khác chăm sóc cho Nguyên Chiêu Lâm, còn bốn người họ tìm một nơi khác để nói chuyện.
Cố Thiểm phẩy áo choàng, ngồi xuống, híp đôi mắt phượng dài:"Vương gia, chuyện nạp thiếp, ngài dự định như thế nào? Hôm nay Chử Thủ Phụ đã vào cung, nghe Tĩnh Hậu bên kia nói Nguyệt Chiêu Lâm đã đáp ứng thỉnh cầu, hôm nay Chử Thủ Phụ trả lời hoàng thượng, nói đồng ý chuyện hôn sự. Nào ngờ, hoàng thượng nói vì vương phi không đồng ý nên sẽ hủy bỏ hôn sự. Ta nhìn thấy khuôn mặt của Chử Thủ Phụ rất đen, còn chống đối với hoàng thượng hai câu."
Hoằng Kỳ nói: "Như thế há chẳng phải Chử Thủ Phụ càng hận Tĩnh Hậu sao?"
"Ông ta thấy vương phi là chỉ muốn chặt vương phi làm mấy khúc thôi." Cố Thiểm nhìn Vũ Văn Dụ nói: "Là vương phi không muốn hay là người không muốn?"
Vũ Văn Dụ lạnh nhạt nói: "Là bổn vương không muốn."
“Tại sao?” Cố Thiểm khó hiểu, nếu cưới nhị tiểu thư nhà họ Chử thì cho dù nhà họ Chử không trợ giúp hắn thì cũng sẽ không hạ thủ với hắn. Ít nhất có thể bớt đi một kẻ địch mạnh, hơn nữa cũng là kẻ địch mạnh nhất.
Dư Văn Dụ lạnh lùng nói: "Bổn vương chưa từng nghĩ tới việc cưới Chử Minh Dương."
“Nàng ta… nghe nói lớn lên trông rất giống Tề phi.” Cố Thiểm vừa nói vừa nhìn chằm chằm hắn.
Ánh mắt Vũ Văn Dụ lóe lên: "Giống hệt nhau thì sao? Rốt cuộc cũng không phải là nàng ấy."
Cố Thiểm nhịn không được nói: "Cho dù thực sự là nàng ấy thì cũng không thể nạp."
Vũ Văn Dụ im lặng vài giây, sau đó nhìn chằm chằm Cố Thiểm: "Ngươi nhiều chuyện quá đấy."
Cố Thiểm lắc đầu: "Nhiều chuyện cũng là có ý tốt. Nhớ người không nên nhớ sẽ khiến tình cảnh của ngươi trở nên nguy hiểm, hơn nữa sẽ làm tổn hại đến cảm tình của ngươi và Tề phi."
Hoằng Kỳ muốn vỗ tay khen ngợi, nhưng nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Sở vương, liền kìm chế lại.
“Buông tha cho mình đi!” Cố Thiểm nói.
Vũ Văn Dụ không nói lời nào, sắc mặt rất tệ.
Cố Thiểm biết mình nói không lọt tai hắn nên đứng dậy nói: "Được rồi, ta cũng nên trở về phủ, hôm nay có ca trực."
Nói xong, hắn vẫy tay ra hiệu rồi xoay người rời đi.
Hoằng Kỳ hy vọng hắn ta nói nhiều thêm vài câu, có một số lời, hắn nói không thích hợp, nhưng Cố Thiểm là bạn của vương gia, vương gia sẽ sẽ không giận hắn.
Vũ Văn Dụ tiếp tục im lặng một lúc lâu, hắn vuốt đầu, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng lại khiến đầu óc của hắn càng ngày càng sáng tỏ, mỗi một người mang ý đồ xấu xa lần lượt xuất hiện trong đầu, giống như đang chuẩn bị một vở kịch lớn.
Hắn không muốn dính dáng vào, nhưng hắn đã ở trong tâm của vòng xoáy, lần này hắn đem Nguyệt Chiêu Lâm ra để ngăn cản hôn sự, cho dù cố ý hay không thì hắn và cô đã dính vào nhau rồi.
Vốn tưởng cô cùng lắm chỉ ồn ào vài câu thôi, nhưng hắn không ngờ vì say mềm mà dám dùng dao phay để đòi công đạo, nghĩ đến gương mặt tức giận đến đỏ bừng của cô, hắn không nhịn được bật cười.
Cô đã từng thiết kế hắn một lần, bây giờ coi như hòa nhau.
Hoằng Kỳ thấy hắn rất tức giận nên đứng sang một bên không nói lời nào, nào ngờ hắn tức giận mà lại cười.
Hôm nay thực sự rất kỳ quặc.
Vũ Văn Dụ đứng dậy: "Mệt rồi, về phòng ngủ thôi, các ngươi nên làm gì thì đi làm đi, không cần phải trông nom bổn vương, thương thế của bổn vương đã không còn nghiêm trọng nữa."
“Không bằng ăn viên đan Tử Kim của Tôn Vương đi.” Hoằng Kỳ đề nghị.
"Không, giữ nó lại. Không biết khi nào lại có người lên kế hoạch ám sát ta lần nữa. Bổn vương bây giờ khắp nơi đều là địch." Vũ Văn Dụ chắp hai tay sau lưng, trông giống như một ông già.
Lời nói của hắn tuy rất nặng nề nhưng giọng điệu lại rất thoải mái, dường như đột nhiên có một loại sức mạnh, một loại sức mạnh chống lại được tất cả.
Ngay cả người có đầu óc đơn giản như Từ Quá cũng có thể nhìn ra được.
Vũ Văn Dụ trở về phòng, đi một vòng quanh phòng, cuối cùng nhịn không được ngồi trước giường nhìn Nguyệt Chiêu Lâm đang ngủ.
Mái tóc rối bù che gần hết khuôn mặt, miệng cô hơi mở ra, khóe miệng... Hể, cô gái xấu xí này nằm ngủ chảy cả nước miếng sao?
Cô nằm thành hình chữ bát, tư thế ngủ không đẹp mắt chút nào, thật muốn tát cho cô tỉnh, cô không biết mình là Sở vương phi hả? Tỉnh lại hắn sẽ cho cô xấu hổ.
Khi đang oán thầm, Nguyệt Chiêu Lâm dùng hai chân đá chăn, lật người lại, cánh tay thuận theo động tác xoay người đánh thẳng vào đầu Vũ Văn Dụ.
Vũ Văn Dụ tức đến điên rồi, trong tay áo cô có thứ gì đó, đánh rất đau.
Chợt nhớ ra ngày đó khi ở Càn Khôn điện, họ cùng nhau bước vào trong trướng, chiếc hộp kia của cô...
Ánh mắt Vũ Văn Dụ rơi vào ống tay áo cô, hắn do dự một chút, sau đó xắn tay áo cô lên lấy thứ đồ trong tay áo ra.