Hoằng Kỳ nhìn thấy cô cầm con dao phay, trong lòng bị dọa một trận, vừa định mở miệng thì Vũ Văn Dụ chậm rãi đứng lên, tay vịn bàn, trầm giọng nói: "Các người ra ngoài trước đi, vương phi tìm bổn vương."
Cố Thiểm nhìn hắn: "Ngài chắc chứ?"
“Đi đi.” Vũ Văn Dụ nói.
Cố Thiểm gật đầu nói với Hoằng Kỳ: "Đi thôi."
Hoằng Kỳ rất lo lắng, Cố Thiểm đến nói vương phi say rượu trở về, sau đó liền cầm dao phay đến đây, thật sự không đề phòng trước được.
Một người phụ nữ say rượu rất nguy hiểm, nhưng mà cho dù thương thế của vương gia chưa lành thì việc đoạt lấy con dao từ trong tay vương phi cũng không thành vấn đề.
Hắn cùng Cố Thiểm đi ra ngoài.
“Đóng cửa lại!” Nguyệt Chiêu Lâm cầm con dao phay, lạnh lùng nói.
Hoằng Kỳ nhìn Vũ Văn Dụ, Vũ Văn Dụ nói: "Nghe theo vương phi đi, bây giờ nàng có vũ khí, tốt nhất không nên chọc nàng."
Cửa đóng lại, trong phòng vô cùng yên tĩnh, Nguyệt Chiêu Lâm thở gấp, lồng ngực phập phồng không ngừng.
Vũ Văn Dụ nhìn cô, trên mặt không có một chút tức giận nào.
“Ngươi chế giễu ta.” Nguyệt Chiêu Lâm nghe thấy câu vừa rồi của hắn thì càng tức giận hơn, cô có vũ khí, tốt nhất không nên chọc cô? Cô biết dù mình có cầm súng thì cũng vẫn thua trên tay hắn.
“Không chế giễu, ngươi say rồi.” Vũ Văn Dụ thử bước tới, giọng nhỏ nhẹ.
“Đừng đến đây, đứng tại chỗ cho ta, ngươi qua đây thì ta sẽ cảm thấy nguy hiểm.” Nguyệt Chiêu Lâm tức giận cầm con dao phay nói.
"Bổn vương không có vũ khí, thân thể lại bị thương nặng, bổn vương mới cảm thấy nguy hiểm mới đúng chứ." Vũ Văn Dụ nói.
Nguyệt Chiêu Lâm nheo mắt lại, cố gắng làm ra dáng vẻ dữ tợn, nhưng rượu ngấm vào khiến mắt cô trở nên mông lung, không có một chút tính sát thương nào.
Cô lung lay, sau đó cảm thấy trời đất quay cuồng. Vũ Văn Dụ ở trong mắt cô đang đong đưa, cô lẩm bẩm một câu chửi thề trong miệng: "Mẹ kiếp, ta cảnh cáo ngươi không được cử động."
Vũ Văn Dụ vô tội xua tay: "Bổn vương không nhúc nhích."
Nguyệt Chiêu Lâm cảm thấy mình phải giải quyết nhanh chóng thôi, cô đang rất buồn ngủ: "Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi nói ta không đồng ý cho ngươi nạp thiếp?"
Vũ Văn Dụ nhìn cô: "Không phải ngươi không đồng ý sao."
“Ta nói ta không đồng ý khi nào?” Nguyệt Chiêu Lâm hung dữ nói, con dao phay trong tay lại giơ lên, một miếng thịt từ phía sau con dao rớt ra dính vào tóc cô, cô thản nhiên vươn tay cầm lấy ném xuống đất, cô cảm thấy hành động này rất có khí phách, cho nên khi giằng co với nhau cũng tăng thêm chút tự tin.
Khóe miệng Vũ Văn Dụ co giật: "Khi chúng ta thành hôn, ngươi đã cảnh cáo bổn vương không được nạp thiếp."
Có sao? Nguyệt Chiêu Lâm nghiêng đầu suy nghĩ một hồi nhưng lại không nhớ ra, trong đầu không có mảnh ký ức như vậy.
"Không nhớ sao? Bổn vương sẽ cùng ngươi hồi tưởng lại lần nữa." Vũ Văn Dụ lặng lẽ đi tới, giọng nói vô cùng mê hoặc: "Ngươi còn nhớ rõ tình huống lúc đó không? Hôm đó bổn vương say sau đó trở về phòng tân hôn, ngươi..."
Nguyệt Chiêu Lâm ngơ ngác lắng nghe, cố gắng mở to hai mắt, nhìn thấy khuôn mặt của hắn đang đung đưa trước mặt, cô đột nhiên lùi lại một bước: "Ngươi cách xa ta ra, đừng đến đây, ta muốn nói lý lẽ với ngươi."
Vũ Văn Dụ suýt chút nữa đã nắm được cổ tay cô thì người phụ nữ nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn có chút ảo nảo nhưng vẫn lùi lại một bước, kiên định nhìn cô.
Bước chân Nguyệt Chiêu Lâm trở nên không ổn định, cầm dao phay chỉ vào hắn, mặt đỏ lên: "Lùi lại, tiếp tục lùi lại, tốt nhất là đứng ở bên giường, ta chóng mặt quá, phải ngồi xuống mới có thể nói chuyện với ngươi được."
“Được, được rồi, bổn vương lùi lại.” Vũ Văn Dụ chậm rãi lui về phía sau, lùi về phía giường, dứt khoát ngồi xuống giường.
Nguyệt Chiêu Lâm loạng choạng đi tới bên cạnh bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế đẩu, ngồi không vững liền ngã xuống đất, ghế cũng lật úp xuống va vào đầu gối của cô.
Cô thô bạo đá nó ra, nhưng cô không thể khôi phục lại dáng vẻ hung dữ được nữa, con dao phay này quả thực rất nặng, cô dùng hết sức mới cầm được. Con dao rớt xuống đất, tay cô vừa nâng tay lên thì đụng vào lưỡi dao, một vệt máu bắn ra tung tóe.
Cô thất thần ngồi trên đất hai giây, nghĩ đến mình cầm dao phay chém người, cuối cùng chỉ có bản thân mình bị thương, cơn tức giận trong bụng biến thành nỗi oan ức và phiền muộn, miệng cô nhếch lên, khóc một tiếng thật lớn.
Khi Vũ Văn Dụ thấy cô ngồi trên đất khóc lớn, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, trong lòng có một loại cảm giác khó tả, nhìn thấy tay cô vẫn còn đang chảy máu, lúc cô đưa tay lên lau nước mắt, máu dính trên mặt, nhếch nhác giống như một con chó hoang bị đánh bại.
Hắn trầm mặc bước tới, lấy một mảnh vải rồi ngồi xổm xuống băng bó vết thương cho cô, thở dài nói: “Bổn vương sai rồi, được chưa? Đừng khóc nữa, đã xấu rồi mà còn khóc càng xấu hơn.”
Nguyệt Chiêu Lâm nghe xong những lời này thì càng đau lòng hơn, cô đẩy hắn ra nói: "Ngươi tránh ra, ai cần ngươi giả nhân giả nghĩa ở đây? Ta rơi vào kết cục ngày hôm nay cũng là do ngươi hại hết."
Vũ Văn Dụ bị cô đẩy ngã xuống đất, hắn đưa tay che ngực, bị đụng phải vết thương nên rất đau: "Ngươi đụng phải vết thương của bổn vương."
“Sao ngươi không chết đi cho khuất mắt ta nhỉ?” Nguyệt Chiêu Lâm tức giận nói.
Hai mắt hắn nhếch lên: "Ta chưa từng thấy ai muốn làm góa phụ đến như vậy, người phụ nữ này, bổn vương mà chết, ngươi không phải sẽ khóc chết sao."
Cô quên luôn cả khóc, tức giận nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi mà chết, ta bảo đảm sẽ không rơi một giọt nước mắt nào."
“Vậy sao, ngươi không khóc, thậm chí còn có đốt pháo ăn mừng nữa hả.” Vũ Văn Dụ mỉm cười nói.
Nguyệt Chiêu Lâm lau nước mắt: "Đốt pháo không thân thiện với môi trường."
“Thân thiện với môi trường? Thân thiện với môi trường là gì?"
Nguyệt Chiêu Lâm nhìn khuôn mặt tuấn tú đang đến gần, nhớ tới chuyện hắn đã làm với mình, nghĩ tới sau này đầu mình chỉ tạm thời gửi ở cổ thì bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nỗi buồn bực cũng từ đó mà sinh ra.
Cô đưa tay ra sờ sờ, lúc cô sờ vào con dao phay thì hắn duỗi chân ra đá một phát, trong lúc đá con dao phay, hắn cũng đá vào cánh tay cô, suýt chút nữa đá văng cánh tay cô ra luôn rồi.
Đau đến mức cơn tức giận của cô nhất thời bùng lên, cô xoay người lại nhào tới, hung dữ nói: “Bạo lực gia đình sao? Ta đã từng cảnh cáo ngươi không được đánh ta, ta dễ ăn hiếp lắm hả? Ngươi là đồ cặn bã, Nguyệt Chiêu Lâm mù mới con trọng ngươi. Người phụ nữ này nếu không chết thì ta cũng phải đích thân bóp cổ nàng ta. ”
Cô vừa chửi bới và đánh, sau đó cưỡi thẳng lên người hắn, làm đủ thứ chuyện trên người hắn, cũng may là cô đã hết sức rồi, cú đánh này chỉ giống như một cú gãi ngứa, không đau mà ngược lại rất thoải mái.
Tuy nhiên, nơi cô đang ngồi... có vẻ không thích hợp, có... vết thương.
“Vương gia, có cần giúp không?” Giọng nói lo lắng của Hoằng Kỳ từ bên ngoài truyền đến.
Vũ Văn Dụ khó khăn đáp lại: "Ở bên ngoài đợi đi, không được phép vào."
Tư thế này mà để bọn họ nhìn thấy há chẳng phải cười vào mặt hắn cả đời sao?
Hắn nắm lấy hai tay cô, tức giận nói: "Ngươi đủ rồi đó, đừng tưởng say rồi thì bổn vương không dám động vào ngươi.”
Hai tay Nguyệt Chiêu Lâm không thể cử động được, vì vậy cô đập đầu mình vào mặt hắn, “bốp” một tiếng, cô nghiến răng, đầu bắt đầu ong ong.
Mũi Vũ Văn Dụ sắp bị đụng lệch rồi, đau đớn sắp trào nước mặt, một tay véo cằm cô nói: "Dừng tay có nghe không?"
Nguyệt Chiêu Lâm không nghe, há mồm cắn miệng hắn.
“Ngươi là chó hả?” Vũ Văn Dụ tức giận muốn đá văng cô ra, nhưng nhìn thấy rặng mây đỏ hồng trền gương mặt tức giận của cô, nghĩ tới lần này mình thật sự đã hại cô nên không thèm so đo cô nữa.